Mục Duật vừa về đến nhà lúc sáng, hắn đã nghe về chuyện đứa bé trong bụng Tư Kỳ là con gái từ mẹ mình và cả việc quyết định giữ hay bỏ đứa bé.
Lúc cả nhà tụ tập đông đủ, hắn không do dự liền muốn giữ đứa bé lại.
Mục Gia lúc đó xôn xao, cả lão thái thái và Khương Lan đều có một phen thất kinh.
Nhưng hắn là người làm ăn lâu năm, miệng lưỡi nhanh nhạy giải thích ra vài lý do liền được mọi người tán thành.
Nhưng từ đây, cái gai trong mắt Khương Lan lại lớn thêm một tấc.
Sau khi dùng bữa trưa, Mục Duật liền nói hắn có việc bận rồi ra ngoài.
Thực ra là đi tụ tập cùng đám “Hoàng thành công tử”*.
Trong lúc Mục Duật đang công tác ở nước ngoài, Cố Viễn Tranh có nhắn trong nhóm chat hoàng thành công tử của bọn họ:
“Lâu rồi không gặp mặt, các người có phải quên luôn Cố Viễn Tranh tôi luôn rồi không?”
Phải một lúc lâu sau mới có người nhắn lại, là Mục Trác Phàm, con trai của tam phu nhân, anh trai cùng cha khác mẹ với Mục Duật:
“Đúng lúc tôi cũng muốn tìm các người để trưng cầu vài ý kiến.”
Sau đó nhóm chat liền nhảy chữ liên tục, các thành viên đều tham gia bàn tán sôi nổi, trừ Mục Duật.
Hắn được Cố Viễn Tranh đặt cho biệt danh “Đường Tăng ăn mặn”, anh ta cho là rất phù hợp với hắn.
Đến lúc nhóm chat quyết định ngày tụ tập vẫn không thấy Mục Duật phản hồi, Cố Viễn Tranh trực tiếp nhắc nhở hắn trong nhóm chat:
“Mục Duật, tôi biết cậu đã xem tin nhắn, đừng có ngậm bồ hòn thế chứ, nhanh chóng trả lời để chúng ta còn chốt.”
Mục Duật thật ra cũng không rảnh rang gì, lúc rảnh rỗi, lấy điện thoại ra liền thấy thông báo tin nhắn nhiều đến mức hắn mệt mỏi.
Hắn xoa bóp ấn đường, tuỳ tiện gửi một dòng tin nhắn:
“Được, hai ngày nữa tôi về.”
Sau đó hắn cất điện thoại, ưỡn lưng ra ghế nhắm nghiền mắt lại.
Bọn họ hẹn nhau ở nhà hàng lẩu Lục Thất.
Khi Mục Duật đến nơi, đám công tử đã tập trung đông đủ.
Cố Viễn Tranh thấy hắn, liền gọi lại:
“Mục Duật, lại đây.”
Trương Vận Hàn, một thành viên khác lên tiếng:
“Không được, Mục Duật, cậu ngồi bên tôi, lâu không gặp tôi muốn kính cậu vài chén.”
Mục Duật đôi mắt thâm trầm nhìn qua một lượt, cuối cùng hắn chọn ngồi bên anh trai hắn.
Ngoài Cố Viễn Tranh và Mục Trác Phàm, những người còn lại đều quen trên danh nghĩa thông qua hai người họ.
Không phải vì muốn giữ mối quan hệ để sau tiện đường mà làm ăn, Mục Duật hắn không bao giờ đi tụ tập thế này.
Sau khi kính nhau vào chén rượu, thức ăn trên bàn cũng vơi quá nửa, Mục Trác Phàm bắt đầu bày ra vẻ mặt thống khổ, nốc hết một chén rượu, anh ta như vừa nói vừa khóc:
“Các chú, nhân lúc này anh muốn hỏi các chú một điều.
Các chú cho anh ý kiến.”
Cố Viễn Tranh cau mày thúc giục:
“Anh say rồi sao? Ăn nói khách sáo vậy? Trực tiếp vào vấn đề đi.”
Mục Trác Phàm thở dài, cổ họng do rượu khàn khàn nói:
“Tiêu Nghiên cô ấy bỏ đi rồi, được hai tuần, dắt theo cả Tiểu Đậu Phụ.”
Cả đám được một phen sửng sốt.
Một trong số đó hỏi:
“Làm sao cô ấy bỏ đi?”
“Anh và vợ có cãi nhau về vấn đề ăn uống.
Do cô ấy không biết tốt xấu, một ngày ăn hết hơn ba cân đồ ăn vặt.
Anh nhắc nhở lại thành to tiếng.
Cô ấy liền giận dỗi đưa cả con trai cùng bỏ đi.
Hai tuần nay cô ấy chặn cả số anh luôn rồi.”
Cả đám có người cười lớn, có người nhịn cười, chỉ có Mục Duật vẫn thâm trầm.
Cố Viễn Tranh cũng nhịn không được, buông một câu:
“Đúng là Tiêu Nghiên, vẫn ngốc như…”
Chưa nói hết câu, Mục Trác Phàm chặn họng:
“Chú nói ai ngốc?”
Vợ anh chỉ mình anh được nói cô ấy ngốc.
Cố Viễn Tranh lườm Mục Trác Phàm, nhún vai:
“Được rồi ở đây mình anh có vợ, bọn em chưa trải qua nên cũng không biết cho anh lời khuyên nào cả.”
Trương Vận Hàn chỉ trích:
“Cậu nói vậy là sai rồi.
Ở đây cũng có người kết hôn tuần trước mà.”
Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Mục Duật.
Hắn không một chút biến sắc, cũng không có ý định tham gia vào.
Nói đến gia cảnh Mục Duật, lập tức không khí trùng xuống, Cố Viễn Tranh vội chuyển chủ đề:
“Không nhắc về vấn đề này nữa.
Này Vận Hàn, sắp tới có giải đua xe hạng nặng, cậu tham gia không?”
“Không đi, bạn gái tôi không thích tôi đua xe.”
“Các người vừa vừa phải phải thôi, đừng nhắc đến vợ hay bạn gái gì đó trước mặt tôi.”- Cố Viễn Tranh tức giận.
“Haha sắp ba mươi rồi, cậu cũng nên tìm ai đó bầu bạn đi.”
“Tôi mới không cần bạn gái.
Con người tự do tự tại như tôi không thích bị ai quản.”
Sau đó mọi người không ai nhắc lại việc cũ, rôm rả nói về nhiều vấn đề.
Mục Trác Phàm còn thành công ký kết mối làm ăn với Tần Cảnh, một nhà bất động sản, cũng là một thành viên trong nhóm bọn họ.
Cả buổi Mục Duật không nói quá ba câu, ai hỏi thì trả lời, còn lại đều tập trung vào ăn uống.
Khi trở về cũng đã vào nửa đêm, Mục Duật tuy không say nhưng đầu vẫn khá đau nhức, hắn phải đứng lại xoa bóp ấn đường một lúc mới bước vào biệt thự, dáng đi vẫn thẳng tắp, vững vàng.
Tuy nhiên hắn vẫn không quên một thứ, việc này đã lặp đi lặp lại vài tháng, như một thói quen hắn không bao giờ dừng lại.
Hắn đến trước cửa phòng Tư Kỳ, mở cửa phòng, đứng dựa lưng lên cánh cửa quan sát cô.
Đèn phòng bỗng dưng được bật sáng, Tư Kỳ đã thức đợi hắn đến bây giờ, cô chỉ vào chiếc ghé gần giường cô, chỉ vào đấy:
“Ngồi đấy đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
(*Hoàng thành công tử: một nhóm bảy người chỉ những vị thiếu gia, ông chủ trẻ tuổi.
Nhóm chat được Cố Viễn Tranh lập ra lúc đầu chỉ có ba người anh, Mục Duật và Mục Trác Phàm.
Sau đó số lượng thành viên tăng lên cũng do Cố Viễn Tranh thêm vào, còn nói là “đều là anh em trên thương trường, không cần khách sáo”.).