Ngẫm thấy lời A Lệ nói có lý, Tư Kỳ thở dài một hơi, đảo bát cơm một lúc trực tiếp xúc cơm cho vào miệng, một vị ngọt gắt lan tỏa trong khoang miệng, cô nhăn mặt ngoan cố nuốt xuống, vị gắt vẫn đọng ở cổ họng.
“Cơm lại có vấn đề?”
Tư Kỳ lắc đầu, vẫn tiếp tục ăn tiếp:
“Chỉ hơi ngọt, ăn được.”
Cô lấy một miếng thịt kho bỏ vào miệng, lần này lại tới vị mặn xâm chiếm, mặn đến khé cổ khiến Tư Kỳ vội tìm nước mà uống.
Cô liền nhìn qua bát canh rau cải, không ngần ngại múc lên uống để rửa trôi vị mặn.
Thìa canh vừa định cho vào miệng, A Lệ chợt ngăn cô lại.
“Dừng lại, thứ đó…”
Nhờ có A Lệ, cô mới chú ý thấy trên thìa canh của mình có lơ thơ vài cọng tóc.
Một lần nữa, cô lại chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra ngoài, xem như cả ngày hôm nay cô nhịn đói.
Vừa đi ra ngoài, A Lệ với dáng vẻ hối lỗi, đôi mắt to tròn cũng đã ngấn nước, giọng mũi đặc lại:
“Tôi xin lỗi, Tư Kỳ.
Tôi không biết ai đã làm, khi tôi hỏi người làm trong bếp thì bị tiểu thư Khương Lan mắng.
Tôi cũng không dám tra hỏi thêm nữa.
Ai mà ngờ kẻ đó không biết điều vậy chứ!”
Bị đói cả ngày, Tư Kỳ cũng không có tâm trạng nói chuyện hay an ủi, cô mệt mỏi bảo A Lệ ra ngoài để mình nghỉ ngơi.
Chỉ có ngủ bây giờ mới khiến cô quên đi cơn đói.
Tuy vậy, cô chỉ ngủ được có hai giờ liền bị chiếc bụng cồn cào đánh thức.
Cũng đã mười một giờ đêm, không ai lui tới nữa nên cô cũng không biết làm cách nào.
Chỉ ôm chiếc bụng đói lăn qua lăn lại ở trên giường.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa phòng kêu lên một tiếng, dáng người to lớn ẩn hiện trong bóng tối mang theo sát khí dựa lên cánh cửa, giọng nói lãnh đạm trầm xuống mấy bậc:
“Mộc Tư Kỳ cô thực sự muốn chống đối tôi đến thế?”
“Tôi nào dám, cái bụng của tôi mới chống đối anh.”
Khuôn mặt tuấn mĩ của Mục Duật lại tối đi vài phần, giọng nói cất lên tựa băng:
“Cô còn dám trả treo?”
Tư Kỳ đói đến mức đờ đẫn, “xuỳ” một tiếng rõ dài, không thèm phí sức đôi co với hắn, lật người kéo chăn xoay vào góc tường.
Bị bơ đẹp, giữa hàng lông mày của hắn liền co lại, để lộ sự bất mãn rõ ràng.
Mộc Tư Kỳ, cô được lắm!
Nhưng nhanh chóng, Mục Duật lại trở về vẻ mặt lãnh đạm ban đầu, dồn khí tức vào ánh mắt nhìn đăm đăm vào thân thể bé nhỏ trên chiếc giường trước mặt, không nói không rằng, tiến đến phía trước.
Bịch… bịch… bịch.
Tiếng động và chạm giữa gót giày với nền nhà bằng gỗ bỗng chốc chiếm át căn phòng yên tĩnh.
Tư Kỳ cũng phát giác ra nguy hiểm, nhanh chóng xoay người lại, đúng lúc Mục Duật đang tiến lại gần, chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau.
“Anh… định làm gì?”
Tư Kỳ giật lùi lại phía góc giường.
“Cô biết không nghe lời tôi hậu quả sẽ thế nào mà!”
Mục Duật cùng bộ comple đen trên người, cắt may tính tế, bao trọn đường nét trên cơ thể, sau lớp sơ mi trắng còn phập phồng khuôn ngực rắn rỏi.
Nhìn qua, vẻ tuấn mĩ cùng thân hình đẹp đẽ đó toát lên sự lịch lãm, cao cao tại thượng ấy vậy mà con người này đang bò lên giường của một cô gái, lưu manh giở trò.
Không biết hình phạt Mục Duật dành cho Tư Kỳ là gì nhưng trong đầu cô lại nhớ đến hình ảnh hoan ái không mấy vui vẻ, trong lòng cô cũng nơm nớp lo sợ, đôi tai sớm đã phiếm hồng.
Mục Duật toan tiến tới, bàn tay thô ráp cũng đưa ra tiến gần đến khuôn mặt nhỏ của Tư Kỳ.
“Không, tôi chết mất.”
Không còn đường lui, Tư Kỳ nhắm nghiền hai mắt, lắc đầu chống cự.
Khoé môi Mục Duật như có như không cong lên, vẻ đẹp tuấn mĩ lại có thêm phần lưu manh, trong giọng nói vừa mang ý cười vừa đem theo nộ khí:
“Biết sợ mà vẫn ngoan cố.”
Bàn tay hắn đặt lên má Tư Kỳ, ngón tay cái tuỳ tiện miết theo hình dáng bờ môi anh đào, thích thú tiến sâu vào trong.
“Đừng mà, tôi không cố ý chống đối anh, chỉ là bụng tôi rất khó chịu.”
Trước sự tấn công của Mục Duật, Tư Kỳ không dám xem thường hắn nữa, đành nói ra uất ức trong lòng.
Tay Mục Duật rời khỏi khuôn mặt cô, từ từ hạ xuống, vén chiếc váy ngủ của cô lên.
“Này!”
Hắn áp tay vào bụng Tư Kỳ, từ từ cảm nhận, một lúc sau ánh mắt liền dịu xuống, lãnh đạm nhìn vào mắt cô, hỏi:
“Chỗ này, khó chịu?”
Tư Kỳ gật gật.
Hắn suy nghĩ một lúc khoé miệng liền cong lên, một tay đưa lên xoa đầu Tư Kỳ, giọng nói mang theo ít dịu dàng:
“Không sao.
Chỉ là con đang đạp, ngủ một lúc là hết.”
Ba vệt đen dài chảy trên đầu Tư Kỳ.
Hằng ngày Mục Duật là một con người cao ngạo, là một thiên tài trên thương trường, mọi việc được hắn giải quyết nhanh gọn.
Vậy mà tại đây, hắn điềm đạm nói ra một câu ngu ngốc không tưởng, đã thế vẻ mặt còn đắc chí, tự xem mình là đúng.
Trong phút chốc, đôi môi anh đào của Tư Kỳ khẽ nhếch lên, rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt nghiêm nghị, mang theo uất hận, nói thẳng:
“Anh điên à! Là tôi đói chứ con nào đạp ở đây, nó mới được ba tháng, tứ chi còn chưa phát triển, đạp cái đầu anh.”.