—————————
Cả một ngày dài trải qua không biết bao nhiêu là mệt mỏi.
Lúc Tư Kỳ ra đến cổng công ty cũng chỉ còn lác đác vài nhân viên đi ra về.
Cũng chỉ tại tên tổng tài nào đó bắt cô tăng ca, công ty tan làm cô vẫn phải ở lại ghi ghi chép chép vài tờ tài liệu mà có đọc cô cũng không hiểu.
Nếu biết trước hôm nay chân sẽ bị thương thì lúc sáng Tư Kỳ đã mang theo vài đồng để thuê taxi.
Cũng không còn người quen để nhờ vả, cô buộc phải cởi giày cao gót cầm lên tay lê đôi chân trần đi về, miệng vẫn thầm chửi người làm cô ra nông nỗi này.
Đi được một đoạn, một chiếc Maybach màu bạc dừng lại ngang hàng với Tư Kỳ.
Cô vẫn chưa biết gì, cứ nghĩ người nào đó tuỳ tiện dừng lại, vẫn cứ ung dung đi tiếp.
Đến khi cửa kính hạ xuống, người điều khiển chiếc xe cố ý đi cùng nhịp với cô, giọng nói nói quen thuộc lại vang lên:
“Lên xe đi.”
Tư Kỳ đứng khựng lại, vẻ mặt không khỏi bàng hoàng, nhân trung của cô cau chặt lại.
Sau đó cơ mặt giãn ra, xem như nghe phải tiếng muỗi kêu mà đi tiếp.
“Tôi bảo em lên xe, tôi đưa em về.”
Cô dám lơ hắn, khiến hắn trở nên mất kiên nhẫn.
Nhưng cô vẫn cố chấp đi tiếp, không hề muốn dây dưa cùng Mục Duật.
“Đây là mệnh lệnh!”
Cô đứng lại, bày ra vẻ mặt khó chịu, trừng mắt lên nói với hắn:
“Ha, mệnh lệnh sao? Xin lỗi Mục Tổng à, chúng ta không còn trong công ty vì vậy bây giờ tôi không phải cấp dưới của anh, quan hệ cũng không đến mức thân thiết nếu chưa nói đến chuyện cũ, việc gì tôi phải nghe anh chứ? Thôi anh về đi, phiền chết đi được.”
Nói rồi Tư Kỳ lại xoay người bước tiếp, tiến độ còn nhanh hơn bình thường.
Cô nhăn mặt chịu đau cũng không muốn ở chung không khí nặng nề cùng hắn, sớm ngày cô sẽ bị áp lực chết mất.
Nói đi cũng phải nói lại, Mục Duật thật sự đang nhắm vào cô, nhưng ý định của hắn cô không thể biết được.
Vì thế tốt nhất cô nên tránh xa hắn ra, sau này không biết nhưng cái hại trước mắt là lời đồn thổi và cô cũng không thích đặt tên mình cùng với người mà cô hận.
Trong chiếc Maybach tràn ngập không khí lạnh lẽo.
Hay tay Mục Duật nắm chặt lấy vô lăng, hướng ánh mắt đầy nộ khí về người con gái đang dần dần đi xa.
Cô hận hắn đến vậy sao?
Nhưng với hắn, cô càng muốn chống đối, tính chiếm hữu trong hắn lại càng lên cao.
Chiếc Maybach lần nữa đi về phía Tư Kỳ, Mục Duật xuống xe, đôi dày da cao cấp ma sát lên mặt đường vang lên tiếng “cộp cộp” đầy uy hiếp.
Tư Kỳ vốn định chạy trốn nhưng bị Mục Duật nắm tay kéo lại, hắn hung hăng kéo cô nhét vào xe, đóng sầm cửa lại, nhanh chóng khoá cửa xe để cô không thể trốn ra.
“Anh điên à? Mau cho tôi xuống.”
Tư Kỳ tức giận hét lên, cố dùng sức đẩy cửa mà không được.
Còn Mục Duật thì không nói không rằng, mặt lạnh tanh khởi động xe.
Sợ chậm trễ một chút, cô sẽ lao ngay ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Một phần là hắn lo cho cô bị thương, phần còn lại là hắn không muốn cô gặp bất cứ rắc rối nào trên đường, nhất là với đàn ông.
“Đồ khốn, rõ ràng anh biết tôi hận anh đến mức nào tại sao lại bám theo tôi như vậy hả? Giày vò tôi chưa đủ sao? Tôi đã bảo là chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa cơ mà?”
Cô không cố cạy xe nữa, thay vào đó dùng lời nói để công kích hắn.
Đôi mày kiếm của hắn cau chặt lại:
“Em đừng nói nữa.”
Hắn bảo cô không nói cô lại càng muốn nói.
Dựa vào đâu chứ? Hắn có quyền bắt ép cô thì cũng nên nghe cô bộc bạch.
“À, chắc là cô vợ xinh đẹp nhà anh không thỏa mãn được anh sao? Người nào không biết sẽ tưởng tôi là tình nhân bên ngoài của anh ấy chứ.
Làm tình nhân thì cũng được thôi, nhưng giá trị của tôi chắc chắn sẽ không thấp.
Nhưng anh là tổng tài mà, nhiêu đó chắc không hao hụt gì nhiêu đâu nhỉ?”
Cô ngó nghiêng ra bên ngoài:
“Vào khách sạn đó đi, tôi đảm bảo không làm anh thất vọng.”
Kít…
Chiếc xe phanh gấp lại.
Không khí trong xe cực kì nặng nề khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn, nhưng ít nhiều đã đạt được mục đích.
Cứ tưởng Mục Duật sẽ khinh thường mà đuổi cô xuống xe, nhưng không hiểu sao sự ngọn lửa giận trong mắt hắn lại hừng hực đến đỉnh điểm như thế!
Mục Duật lao tới, bàn tay hiện lên đầy gân xanh vòng qua sau ót của Tư Kỳ kéo cô sát gần lại.
Ánh đèn đường hắt vào trong xe, chiếu lên nửa khuôn mặt góc cạnh mà kiên nghị của hắn.
Một người luôn che giấu cảm xúc, luôn trưng bộ mặt liệt ra ngoài như hắn ngay lúc này tại sao cô dường như có thể nhìn ra rất nhiều cảm xúc.
Là tức giận sao? Hay là buồn bã? Tại sao lại có chút kìm nén thế này?
Tư Kỳ nghĩ mình sợ quá đến phát điên rồi, hắn làm sao có thể dễ đoán như thế!
Mắt đối mắt, khí lực của hắn toả ra như muốn ăn tươi nuốt sống cô:
“Tôi đã bảo em im lặng, em muốn chọc giận tôi thế sao? Có nghĩ tới hậu quả không?”
“H… hậu quả gì?”
Tư Kỳ lúc này mới ngửi thấy mùi nguy hiểm nồng nặc, cô như một con thỏ chìm ngập trong móng vuốt của dã thú, vẫn cố chấp chống đối dù biết không còn đường thoát.
Nếu để chọn lại thì vừa nãy cô đã không giận quá mất khôn.
“Muốn biết sao? Vậy thì thử nói lại câu vừa rồi một lần nữa xem!”
Tiêu rồi!
Cô đã động nhầm điểm đỏ của hắn rồi.
Giờ nếu cứ cố chấp phản kháng, chỉ sợ cô sẽ không thấy nắng mai.
Cô vẫn còn muốn sống, còn mẹ già em thơ, không thể chọc giận hắn nữa.
“Được rồi được rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi im, không nói nữa.
Anh ước thể cho tôi xuống hoặc đưa tôi về cũng được.
Tôi rất cảm kích.”
Trên môi còn treo lên nụ cười gượng gạo.
Hai tay đặt trên ngực hắn không dám dùng lực mạnh.
Mục Duật nhìn cô một lúc mới buông tay ra, hắn về lại chỗ ngồi khởi động xe.
Chiếc xe không nhanh không chậm lao đi trên đường.
Bên trong, bầu không khí yên tĩnh đến bức bối, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình mà không dám nói với đối phương.
Tư Kỳ đờ đẫn trên xe một lúc mới phát hiện đã về đến chung cư.
Cô không nghĩ gì ngoài việc xuống xe thật nhanh, không quên nói lời cảm ơn rồi dùng sức đóng sầm cửa lại.
Đến lúc cô thư thả trong dòng nước nóng ấm trong nhà tắm mới phát hiện điều gì đó sai sai.
Rõ ràng chưa nói tại sao anh ta lại biết mình ở đây?.