“Đó không phải sở thích của tôi, mà đó là vì em!”
Tư Kỳ bật cười, cô vẫn nghĩ lời hắn nói là trêu đùa, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, hỏi:
“Mục Tổng xem ra rất coi trọng tôi nhỉ?”
Mục Duật biết, cô không thể nào tin, nhưng đã đến đây, hắn phải nói cho rõ, mối quan hệ của hai người đang bị kéo căng bởi hai người ở giữa, hắn không thể không nói cho cô biết tình cảm của mình.
Đến lúc đó, cô hiểu liệu có thể chấp nhận hắn luôn không?
Vòng tay hắn siết chặt lại khiến Tư Kỳ phát giác tư thế mờ ám của hai người bây giờ, cô khó khăn dùng tay cạy ra, nhưng vòng tay ấy mỗi lúc một chặt.
“Anh buông tôi ra!”- Cô quát lên.
“Tôi hỏi em điều này, nếu em trả lời thì tôi sẽ bỏ ra.”- Hắn thì thầm vào tai cô.
Biết không thể thoát, cô đành thở dài.
“H… hỏi nhanh đi, người ở dưới nhìn thấy bây giờ!”
Hơi thở nam tính của hắn truyền vào tai cô, như một chất kích thích khiến mặt cô nóng ran, một hồi đã đỏ ửng lên.
Tim cô đập mạnh, chính cô cũng nghe thấy, tự trấn an mình là do quá sợ hãi hắn thôi, nhưng không nhịn được mà nhìn lên khuôn mặt của hắn đang đặt lên và cô.
Vẻ mặt đó… là đang ngại ngùng sao?
Không không, cô điên rồi, người như Mục Duật làm sao biết ngại là gì.
Đúng rồi, chắc vừa nãy hắn uống rượu thôi.
Haha.
Cô cười một cách đầy ngượng ngùng.
Trong đầu cô liên tục phủ nhận nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Cô nghe thấy tiếng tim đập, không biết là của ai.
“Tôi…”
Chỉ mãi suy nghĩ nên cô không nghe rõ lời hắn vừa nói.
Cũng tại hắn nói nhỏ nữa.
“Anh vừa nói gì cơ?”
Đột nhiên hắn tăng khí lực làm cô đau, mặt vùi vào cầu vai của cô, chửi thề:
“Em… chết tiệt!”
Cô nghe rõ rồi, nghe rõ cả tiếng đập như vỡ trận của trái tim trong lồng ngực trái của hắn.
Chửi cô vui đến mức đấy sao?
“Anh có thể nói câu nào đàng hoàng hơn kh…”
“Tôi muốn em trở về làm mẹ Y Nhi!”
“Sao cơ?”
Tư Kỳ nhíu mày hỏi ngược lại, chẳng lẽ hắn thật sự uống rượu đến mức ăn nói hàm hồ rồi à?
“Chẳng phải Khương Lan đang làm mẹ Y Nhi đấy sao? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?”
Mục Duật đột nhiên dụi dụi đầu vào vai cô, không còn là vẻ lạnh lùng hàng ngày mà thay vào đó là dáng vẻ một con mèo to lớn đang làm nũng.
“Không phải, Khương Lan không được.
Y Nhi cũng rất cần em.
Còn tôi…”
“Anh có thể nói cái gì làm tôi tin tưởng được không?”
Bầu không khí nhẹ nhàng bị một cái nói cứng rắn của Tư Kỳ phá vỡ.
Cô thật sự không muốn nhắc lại, nhưng người đàn ông này cứ nói mấy thứ kỳ lạ, làm cô không thể không nói đến mối hận của mình.
“Mục Gia các người hành hạ tôi ra sao, tôi vẫn còn nhớ.
Hay là vì đó là con tôi, nên nhà các người bắt đầu muốn bỏ rơi nó hả?”
Cách xưng hô của cô thật xa cách.
“Không phải, tôi…”- Hắn ngập ngừng.
“Thôi đi, đừng có bày ra bộ dạng cầu xin ban ơn đó nữa.
Ai không biết chứ tôi thật sự kinh tởm lắm đấy, Mục Tổng.”
Cô thở dốc, lấy hơi nói tiếp:
“Nếu nhà các người không nuôi nổi Y Nhi, thì giao lại cho tôi.
Tôi bảo đảm sẽ yêu thương con bé gấp trăm vạn lần so với cái tình cảm giả tạo nhà các người.”
Cô xoay người đối diện hắn, trong hốc mắt đỏ ửng chứa đầy nước, phẫn nộ đánh liên tục vào ngực hắn, cô dùng thật nhiều lực, kêu gào chất vẫn hắn:
“Tại sao? Tại sao? Các người đã làm những gì với con bé? Hả?”
Cô biết cô không có tư cách được Cẩn Y gọi một tiếng mẹ, nhưng cô biết tình cảm giữa cô và con mình không khác gì những người mẹ ngoài kia.
Lần đầu tiên, Mục Duật để lộ bộ dạng bối rối của mình.
Bàn tay hắn cuống quýt đưa lên lau nước mắt cho cô, mặc kệ cho cô đánh mình.
Hắn ngây thơ nghĩ, liệu sau khi đánh xong cô có chấp nhận hắn?
Nhưng trong hắn cũng có câu trả lời.
Không thể nào!
Không, hắn không muốn nghe câu trả lời của cô nữa, hắn chỉ muốn cô ngừng khóc.
Cô khóc đau khổ như vậy hắn rất xót xa.
Bàn tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi siết chặt, trong cuống họng phát ra âm thanh run rẩy:
“Tôi rất yêu thương Y Nhi, sẽ không có chuyện tôi gam hại con bé.
Vì vậy, đừng khóc nữa, được không?
Trong lòng hắn, cô lại càng kêu gào khóc thật to.
Kết quả sáng hôm sau, cô bị mất giọng.
Chuyến đi không thu được kết quả gì, Mục Duật đành chở hai mẹ con đi về.
Trên xe, Mục Cẩn Y đã nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc của hai người, giận hờn chất vấn:
“Hôm qua hai người đưa nhau đi đâu mà không có con hả?”
Một khoảng lắng bao trùm.
Sau đó Mục Duật nhàn nhạt trả lời:
“Không có, Y Nhi ngoan, yên lặng nào.”
Cẩn Y nhận ra tình hình không ổn giữa hai người, cô bé sau đó không dám làm càn.
Trong suốt chuyến đi không ngủ mà quan sát lần lượt từ ba mình sang Tư Kỳ, lặng lẽ lắc đầu.
Papa làm con thất vọng quá! Xem con đây này..