Chiếc xe trong một khoảng im lặng đi vụt qua công ty, Tư Kỳ vốn định im lặng cả quãng đường khó hiểu hỏi:
“Sao anh không để tôi lại công ty?”
Hắn nhàn nhạt đáp:
“Dù gì em cũng phải bắt xe về, xem như tôi giúp em một đoạn.”
Cô lí nhí nói lời cảm ơn, dù sao cũng muốn ở bên Cẩn Y thêm một chút.
Nghĩ tới, cô bất giác đưa tay xoa đầu cô bé.
Lúc này Cẩn Y nghĩ trong đầu đây là thời cơ, bèn nhanh nhảu nói:
“Trời còn sớm lắm phải không cô Tư Kỳ?”
Cô bị kéo về thực tại, lúng túng đáp lại:
“Đúng… rồi, làm sao à?”
Cẩn Y cười xinh như hoa, cọ đầu vào ngực cô, nũng nịu:
“Cô cho con lên nhà cô chơi nhé?”
Vẻ mặt cô nhất định lúc này rất kì cục, ánh mắt liếc về người ngồi phía trước, thấy hắn vẫn lạnh lùng không thèm quan tâm, cục đá trong lòng cô mới rơi xuống.
Cô chỉ sợ sau lời nói này hắn bày ra vẻ mặt mong chờ thì thật khó xử.
Cô định từ chối nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh trong vắt đang nhìn cô chờ đợi thì từ “không được” lại mắc nghẹn ở cổ.
Cẩn Y vẫn còn nhỏ, không nên để cô bé biết được khúc mắt giữa hai người, đến lúc đó, có lẽ cô bé sẽ không còn thích cô nữa.
“Được rồi, lát nữa cô sẽ dẫn Y Nhi lên.”
Cô nói ra có chút bất đắc dĩ.
“Con thấy papa lái xe rất mệt rồi, lát nữa cô cho papa của con uống nhờ cốc nước nhé!”
“À… ừm.”
Hắn không biết từ lúc nào con gái mình trở nên ranh ma như thế.
Nếu Tư Kỳ nhìn thấy những hành động ám chỉ của con bé, chắc chắn cô sẽ nối giận đùng đùng rồi trút mọi tội lỗi lên đầu hắn.
Hắn biết, cô sẽ không dám lớn tiếng với Y Nhi.
Xe đỗ vào chung cư nơi cô ở.
Tư Kỳ dắt Cẩn Y đi lên trước, cô trước sau đều không ngoảnh mặt lại xem Mục Duật có đi theo mình không, vì cô biết rõ đáp án.
Lúc vào trong thang máy không gian như ngưng đọng, tim người nào đó cũng lệch nhịp.
Căn hộ của cô tính ra cũng mua chưa được lâu, với lại cô đều dành phần lớn thời gian ở công ty, vì vậy không có thời gian tân trang sắm sửa nhiều đồ.
Không biết có bị chê cười không.
Từ trong thang máy đến cửa căn hộ của mình, cô đều cúi đầu nhìn mũi chân.
Đến khi có một giọng nữ cao hơi khàn vang lên, cô mới ngẩng đầu:
“Mễ Đào! Sao chị lại… à không chị đến đây chơi… sao?”
Vốn dĩ lời nói sẽ mượt mà nhưng khi quan sát thấy những vết bầm tím trên gương mặt của Mễ Đào, một tay bế con nhỏ, một tay dắt đứa lớn hơn, trông mặt đứa nào đứa đấy đều ủ dột, cô lại bị hụt hơi.
Nhưng vì có người ngoài ở đây nên cô không tiện hỏi thẳng, vẫn lịch sự mời họ vào nhà.
Vẫn may, bên trong cũng không tính là tồi tàn, cô thở phào một hơi, lén lút nhìn Mục Duật.
Cô biết hắn mắc bệnh sạch sẽ nặng, cô sợ hắn sẽ chê cười cô.
Xem ra cô đã lo thừa, mắt hắn sáng quắc lên khi được vào nhà cô thế cơ mà.
Để ba đứa nhỏ chơi cùng nhau, ba người lớn ngồi lại trên sopha ngượng ngùng không nói với nhau câu nào.
Vì là chủ nhà, cô vụng về mở lời:
“Dạo này công việc của chị sao rồi?”
…
Rõ ràng cô hỏi phải vấn đề tế nhị của Mễ Đào nên nhận lại một khoảng im lặng.
Khuôn mặt cô ấy như muốn khóc nhưng vì có Mục Duật ở đây nên không dám, thở thôi cô ấy cũng sợ.
Mễ Đào còn nhớ, bốn năm trước, Mục Duật đã đến nhà cô gõ cửa, hắn ta trông không khác quỷ dữ là bao.
Dùng những lời nói thô bạo để bắt cô phải khai ra nơi Tư Kỳ đến, thậm chí còn đe dọa sẽ đốt nhà cô.
Khi đó, cô buộc phải khai ra Tư Kỳ đến sân bay, cô thấy rất có lỗi với Tư Kỳ nhưng cũng rất sợ Mục Duật, hắn nói là sẽ làm.
Sau khi hắn về, Tư Kỳ dùng vẻ mặt nghiêm nghị của mình dò hỏi Mễ Đào, chỉ vào vết bầm tím trên mắt cô ấy, hỏi:
“Chị nói đi, vì sao bị ra nông nỗi này?”
Mễ Đào cũng rất khó khăn kể lại, lúc kể còn không cầm được nước mắt nước mũi của mình, kể xong còn khóc tu tu như một đứa trẻ trong lòng Tư Kỳ, nói cô ấy rất hối hận.
Chuyện là chồng của Mễ Đào mang hết số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng mấy năm nay mang đi đánh bạc.
Lúc cô ấy phát hiện liền nổi điên với chồng mình, kết quả bị hắn ta đánh cho thành ra như bây giờ.
Cô ấy bị chồng mình cấm túc ở nhà để không bại lộ chuyện hành hung vợ vì hắn là người có chức trong thành phố.
Phải khó khăn lắm Mễ Đào mới trốn thoát và đưa hai đứa con cùng đến đây lánh nạn.
Bảo vệ chung cư mọi ngày rất khắt khe, nhưng thấy hoàn cảnh của mẹ con hỏi cũng mủi lòng cho họ vào.
“Anh ta dám làm vậy với vợ mình? Được lắm, em phải làm cho ra ngô ra khoai vụ này!”
Tư Kỳ đập bàn tức giận đứng lên, cô cũng không ngờ được hắn ta lại là người như vậy.
Thế mà trước đây cô còn mong ước có một gia đình giống vậy.
Cô liền bị Mễ Đào kéo xuống ghế, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy cam chịu:
“Em có thể làm được gì chứ? Hắn có chức có quyền, chỉ cần em làm một việc nhỏ ảnh hướng đến hắn, không chừng em còn bị vào tù ấy chứ.
Chị không muốn em vì chị mà lại chịu khổ.”
Cô bị thuyết phục, tức giận gõ đầu mình.
Sau đó cô gọi người đến kê thêm giường bên ngoài để cho ba mẹ con Mễ Đào ở lại đây.
Tạm thời chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Trên đường trở về, Cẩn Y kể lại hoàn cảnh của Mễ Đào cho Mục Duật nghe.
Cô bé là nghe được từ đứa con trai lớn của cô ấy.
Còn khẩn thiết nhờ ba mình giúp đỡ:
“Nói không chừng papa mà làm được chuyện này, cô Tư Kỳ sẽ thích papa đó!”
Cô bé kéo dài từ cuối.
Mục Duật thở hắt đau đầu vì con gái mình, nó nói chuyện không khác gì người lớn cả!
Sáng hôm sau, ở dưới chung cư nơi Tư Kỳ sống, trước công bảo vệ vô cùng ầm ĩ.
Tên chồng của Mễ Đào đến làm loạn, còn định đánh nhau với bảo vệ vì không được phép đi vào..