Đây không phải lần đầu Tư Kỳ vẫn thức khi uống thuốc ngủ rồi, nhưng là lần đầu cô thấy bức bối như vậy.
Sáng ra, mắt cô lại thâm quầng đến nỗi đứa con trai của Mễ Đào con gọi cô là gấu trúc rồi ôm bụng cười.
Nghe nói mấy ngày nay nó không được đi học vì bị ba mình cấm, hôm nay nó có tinh thần thế này, Tư Kỳ cũng vui lây, bỗng chốc thấy việc thức khuya hôm qua cũng đáng.
Thật ra sáng nay cô muốn xin nghỉ để đưa thằng bé đến trường, nhưng lúc xin phép thì bị cấp trên phản đối, nó rằng hôm nay có hạng mục quan trọng khiến cô không thể nghỉ.
Mà cấp trên chính là lý do chính mà hôm nay cô xin nghỉ.
Bình thường Tư Kỳ rất ít gì trang điểm, chỉ đơn giản đánh son môi để trông tươi tắn hơn.
Nhưng vào những ngày mất ngủ thế này, trên mặt cô lại có thêm một lớp phấn dày, điều đó khiến người nào đó nhìn cô có vẻ rất khó chịu.
Cô xoa xoa mặt:
“Trên mặt tôi có dính gì sao?”
Mục Duật thản nhiên nói, ánh mắt lộ rõ ghét bỏ:
“Có, rất nhiều, nhìn bẩn chết đi được.”
Con gái đều có một điểm yếu cố định, rất nhạy cảm khi người khác chê mình bẩn.
Nghe hắn nói vậy, cô liền cầm gương soi qua soi lại:
“Làm gì có gì đâu nhỉ? Sáng nay trợ lý Thừa rõ ràng còn khen mình đẹp mà.”
Người nào đó lập tức mặt tối sầm xuống, lặng lẽ nhắn tin cho trợ lý Thừa với ngôn từ vô cùng cáu bẩn [Tháng này đầu heo nhà cậu bị cắt hết phép!].
Trợ lý Thừa ở phòng khác vẫn bận bịu với đống văn kiện nhưng vẫn tiếp nhanh khi thấy mà hình hiển thị cái tên CEO.
Đọc xong, anh ta không biết trưng ra biểu cảm nào cho phải.
Rất oan ức cũng rất khó hiểu.
Sau khi ngẫm nghĩ kĩ lại, Tư Kỳ mới biết thứ hắn nói dính rên mặt cô là thứ gì.
Phải biết là kem nền này cô mua rất đắt, thế mà trong mắt hắn thứ đắt tiền như vậy không khác gì rác.
Thế là cả buổi ngày hôm đó, cô cũng chẳng thèm tiếp lời hắn, lúc lúc lại “hừ” một tiếng tỏ ra không cam lòng.
Còn hắn lại cảm thấy rất thỏa mãn, cô có biểu hiện như thế chẳng khác nào đang giận dỗi bạn trai cả.
Đến tối, gần đến giờ tan làm, Tư Kỳ mới nhớ ra một thứ, cô giận dữ hỏi:
“Mục Tổng, chẳng phải anh nói hôm nay có hạng mục quan trọng ư? Sao lại không có?”
Mục Duật vuốt cằm, giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, cũng giả vờ “à” một tiếng:
“Hình như tôi quên rồi.”
“Anh cố ý đúng không?”
Lúc đi hắn trưng vẻ mặt “cô nghĩ xem” thách thức cô.
Một lần nữa, cô lại ăn gan hùm, cô ném túi xách của mình về phía trước, vừa vặn đập vào trán hắn.
Khi túi xách đáp đất, cô mới nhận ra mình vừa ngu ngốc thế nào.
Túi xách hôm nay cô mang viền của nó còn làm bằng kim loại, khi nãy góc nhọn của nó đã đáp xuống trán hắn, bây giờ nơi đó đã đỏ lên và còn rỉ máu.
Nhìn vào đó, Tư Kỳ cuống quýt chạy lại, tay cô như run rẩy không biết chạm vào đâu, lo lắng hỏi:
“C… có sao không? Xin lỗi khi nãy tôi giận quá.”
Máu không ngừng chảy ra, hắn phải dùng tay bịt vào chỗ đó, nhăn nhó nói:
“Em thật sự muốn giết tôi đến thế hả?”
“Kh… không có, hoàn toàn không.”
Cô nói lời này như sắp khóc.
Máu trên trán hắn chảy ra ba đường trên mặt từ từ nhỏ xuống sàn.
Cô không nghĩ ngợi gì liền dùng tay áo lau đi.
Mục Duật gạt tay cô ra, đi về phía cửa.
“A… anh đi đâu?”
Giọng cô không ngừng run rẩy.
“Đến phòng y tế, em còn không mau đi theo? Nhân viên ở đó họ về lâu rồi.”
Tư Kỳ lẽo đẽo theo sau, vừa đi cô vừa lo lắng nhìn sang hắn, cô sợ máu chảy vào mắt hắn che tầm nhìn liền không nghĩ ngợi nắm tay hắn, chủ động dắt đi.
Sau một lúc sơ cứu, vết thương được cố định nặng băng gạc đã ngừng chảy, chỉ có điều gương mặt của Mục Duật mất đi huyết sắc, tái nhợt làm Tư Kỳ đứng ngồi không yên.
Cô chưa từng chăm sóc người bệnh, lúc trước là mẹ cô chăm sóc, khi chuyển ra đây là tự mình lo liệu.
Bởi vậy cô sốt sắng hỏi han hắn rất nhiều điều, dù muộn rồi cũng không có ý để hắn lại.
“Em nói ít thôi có được không?”- Hắn quát lên.
“Được được, không làm phiền anh, mau nghỉ ngơi đi.”
Hiếm khi Tư Kỳ ngoan ngoãn thế này, Mục Duật bắt đầu toan tính.
Trước kia hắn chỉ dùng đầu óc toan tính đấu đá trên thương trường, nhưng đối với hắn, cô còn khó chinh phục hơn mấy tờ hợp đồng hợp tác.
Hắn tự thấy cũng thật nực cười, không nghĩ sẽ có ngày mình vì phụ nữ mà trở nên xảo quyệt, nhỏ mọn như thế.
“Tôi…”
Giọng hắn khàn khàn, âm lượng rất nhỏ, môi mỏng nhợt nhạt mấp máy khiến người khác phải lo lắng.
Tư Kỳ không nghĩ ngợi gì liền đưa tai đến gần miệng hắn, thúc giục:
“Anh nói gì? Nói lại tôi nghe!”
Hắn cố ý thều thào hơn nữa, lời nói bỗng chốc biến thành một tràng hơi thở phả vào tai cô:
“Tư Kỳ, tôi đau lắm!”
“Ừm, tôi biết, tôi có thể làm gì được.”
Thật ra tai cô đã đỏ hết cả lên rồi, nhưng vẫn dỏng tai nghe lời hắn nói tiếp.
Vẫn chất giọng đấy nhưng khuôn miệng khi nói ra nhếch lên một đường tuyệt đẹp, để lộ hai lúm đồng tiền dài nam tính.
Chỉ tiếc rằng Tư Kỳ không được nhìn thấy.
“Em hả giận chưa? Biến tôi thành thế này chắc em hả giận lắm.
Hận tôi thế cơ mà.
Sau này khi tôi khỏe lại, chắc vẫn phải chịu đựng việc này dài dài.
Chi bằng hôm nay chết…”
Nghe tới đây cô bịt miệng hắn lại, khuôn mặt như gặp phải ma:
“Anh nói linh tinh, bị thế này sao chết được?”
“Tôi chết thật đó, đau lắm, chết vì đau, em nghe chưa?”.