Tổng Tài Tàn Khốc Ngược Đãi Tình Nhân


Tư Kỳ hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
Mục Duật đem ánh mắt của hắn di chuyển lên trần nhà, hít một ngụm khí, ẩn nhẫn hỏi:
“Em muốn biết phải không? Nếu như anh nói, em phải thề là em không làm ầm lên nhé.”
“Em thề!”
Tự nhiên cô thấy hắn cười, nụ cười dù chỉ ở khoé môi nhưng cô rõ ràng thấy hắn rất vui.

Hắn cười lại làm cô lo sợ.
Hắn nói:
“Hôm đấy bởi vì Khương Lan ngất xỉu, anh đã đưa cô ấy vào bệnh viện.

Bác sĩ nói là do cô ấy không chịu uống thuốc khiến quá trình dung hợp thận vào cơ thể gặp khó khăn.

Em biết đó, vì thận là của một người khác cấy vào nên cần thời gian và chất xúc tác để nó hoàn toàn dung hợp với cơ thể.

Nhưng cô ấy lại vì uy hiếp anh mà không chịu uống thuốc.”
“Vậy là anh quyết định ở bên cô ấy sao?”
Dù hắn trả lời thật nhưng cô cũng không vui nổi.
Mục Duật lắc đầu, hắn gối cằm lên đỉnh đầu cô, giọng điệu vô cùng hài lòng:
“Không có, nếu anh vẫn dung túng cho sự cố chấp của cô ấy thì hôm nay đã không ở đây.


Hôm đó ở bệnh viện, anh đã lớn tiếng cự tuyệt cô ấy, anh chứng minh cho cô ấy thấy anh không yêu cô ấy bằng cách đe dọa san phẳng tập đoàn của ba cô ấy.

Em xem, anh vì em, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.”
“Anh nói dối, em thấy ấy hai người rõ ràng có cười nói với nhau!”
“Em… theo dõi anh sao?”
Cô cúi đầu nhìn ngón chân mình.
“Hửm…?”
Hắn cố ý kéo dài.
“Rồi rồi em thừa nhận hôm đấy cô đến bệnh viện tìm anh nhưng lại chứng kiến cảnh hai người đang cười với nhau.

Anh giải thích như thế nào?”
Hắn gõ trán cô, sau đó hôn lên chỗ vừa gõ, bật cười.

Cô đang ghen, đúng vậy, cô đang ghen vì hắn.

Sao có thể không vui đây?
“Em có biết nụ cười có rất nhiều ý nghĩa không? Chẳng hạn như cười khổ.”
Tư Kỳ vẫn trân trân ngước nhìn hắn, ánh mắt đòi hỏi hắn mau nói tiếp.
“Trường hợp của Khương Lan hôm đó là cười khổ.

Em biết vì sao không?”
Cô lắc đầu.
Mục Duật đem cô trở lại vào lòng, càng siết chặt hơn qua mỗi câu nói, hắn vô cùng kích động:
“Tại vì cô ấy đã kí vào đơn ly hôn, chính thức không còn quan hệ nào với Mục Gia nữa.

Em biết không, vào thời điểm đó, Mục Duật anh ngây ngốc nhìn vào tờ đơn ly hôn mà bật cười, nụ cười lúc đó của anh có ý nghĩa là hạnh phúc, là sung sướng.”
Trong lòng hắn, cô cũng bật khóc, khóc mỗi lúc một lớn, khiến hắn kinh hãi:
“S… sao lại khóc rồi? Anh rất ghét nhìn thấy em khóc.

Kỳ Kỳ, nín đi, được không?”
Cô vùi đầu vào tay mình, như muốn giấu đi vẻ mặt thẹn thùng, nức nở nói:
“Nhưng… em không thích dùng chung đồ với người khác… rất ghét… hức…”
“Được rồi được rồi, sau này chỉ cần em nói, anh sẽ tạo ra mọi thứ mà trên đời này chỉ mình em có.”

Cô lại vô lực lắc đầu.
“Không phải…”
Mục Duật lại lo lắng, hôm nay Tư Kỳ cứ như một đứa trẻ, giận hờn khóc lóc vô cớ, khiến hắn thấy mình như một người cha phụ bạc.
“Em không thích dùng đồ chung với Khương Lan!”
Mục Duật có ngốc cũng hiểu, thì ra là đang ám chỉ hắn.

Hắn “hừ” một tiếng, đem tức giận của mình phát tiết vào mông Tư Kỳ, bóp mạnh làm cô la lên.
“Em xem anh là cái dạng người cầm thú sao? Em biết mà, cô ấy có bệnh, anh đâu phải loại người mặt lang dạ sói mà ai cũng được!”
Nói rồi hắn cầm tay cô đặt lên một nơi nóng rẫy, cô muốn giãy ra cũng không cho.
“Từ trước đến nay, chỗ này, chỉ có một mình Mộc Tư Kỳ khiến nó có phản ứng.

Dù cho người khác có khỏa thân trước mặt anh, cố tỏ ra thật quyến rũ, chỗ này cũng không hề có dấu hiệu nào.

Vậy mà chỉ cần một ánh nhìn của em, mùi hương trên người em, một câu nói của em đã đủ khiến nó trở nên cực kì cực kì khó chịu, khó chịu đến phát đau.”
“Thật sao?”
Tư Kỳ không còn vùng vẫy như cá mắc cạn nữa, cô ngoan ngoãn nhìn hắn, bàn tay còn nghịch ngợm bóp lên chỗ đó.

Hắn chưa kịp trả lời đã phải gầm lên:
“Mộc Tư Kỳ! Em có biết hậu quả cho hành động vừa rồi của em sẽ kinh khủng như thế nào không hả?”
Cô bật cười khanh khách.

Bàn tay lại âm thầm vuốt ve, mặt lộ rõ vẻ khiêu khích.
Kết quả của việc khiêu khích là cô bị ném lên giường, chớp mắt quần áo vừa mới mặc đã lăn lộn đầy sàn nhà.
Bộ tây trang trên người hắn vẫn chỉnh tề, chỉ có phần dưới quần đã mở ra, thành công đút vào.
“Anh, anh, anh chưa tắm, không được… mau bỏ ra… ưm…”

Tư Kỳ đập mạnh lên vai hắn, cô vừa tắm xong, còn hắn thì chưa tắm.
Mục Duật nghe lời nhấc bổng cô lên, phía dưới không buồn rút ra, ôm cô đi vào nhà tắm.

Từng bước tiến của hắn là mỗi lần dồn dập vào sâu bên trong của cô.

Cô phải ôm chặt cổ hắn, cắn mạnh vào vai hắn mới không phát ra tiếng nức nở từ trên thiên đàng.
Bên trong nhà tắm, hai cơ thể triền miên dưới dòng nước, từ nam trên nữ dưới, đến nữ trên nam dưới, âm thanh hoan ái của nam và nữ không khỏi khiến người ta phải đỏ mặt.
“Duật… ưm… có phải… anh lại to ra nữa rồi… không??”
Mục Duật không thích nghe lời này chút nào.

Hắn cũng rất buồn bực vì phần dưới của hắn thời gian không có cô mà chịu đựng, nên là lần này được phát tiết, chỉ sợ cô nhìn vào liền thấy kinh hãi, không cho hắn đi vào.

Bởi vậy vừa nãy hắn phải tiến quân thần tốc.
Hắn lại nhấp mạnh hơn, từng cú nhấp là từng của đưa Tư Kỳ lên đỉnh thác nước, tiếng nỉ non của cô hoà cùng tiếng thác chảy, như có nhạc điệu, bay bổng mà yêu kiều.
“Bốn năm… bốn năm nay nó chờ em… chỉ là, em đã quên nó rồi… khiến nó vô cùng buồn bực… cho nên…”
Cô trong lòng hắn vừa rên vừa cười, tiếng cười một lần nữa khiến hắn tức giận, cắm ra rút vào lại càng mãnh liệt hơn.
Tư Kỳ thề là lần sau cô không dám trêu chọc hắn nữa, hắn quá khỏe, làm cô lâu muốn chết.
Khi làm xong trong nhà tắm, Mục Duật lại muốn cô thêm lần nữa, lần này là ở trên giường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận