Ngày hôm sau, tại sân bay của thành phố A, Mộc Tư Kỳ cùng vài người đàn ông áo đen xuống máy bay.
Cô đã cố gắng mặc một bộ đồ bình thường nhất nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được nhiều ánh mắt nhìn về hướng này.
Cũng tại tên Mục Duật khốn kiếp đó sáng sớm đã cử mấy người đàn ông cao to lực lưỡng này đến nhà cô làm phiền, vì sợ bị phát hiện mối quan hệ nên cô phải đi theo họ.
Trên đường đi cô không lúc nào không lôi cái tên quen thuộc đó ra chửi bới, đến nỗi mấy thuộc hạ của hắn cũng chán ghét mà đe dọa cô:
“Cô khôn hồn thì im lặng chút đi, Mục Tổng không phải là cái tên để cô lôi ra chửi.”
Cô sợ! Nhìn mấy người đàn ông này lầm lầm lì lì khiến cô sợ nên không dám chửi ra ngoài nữa.
Mục Duật chết tiệt! Cả đám mấy người đều đáng chết hàng ngàn hàng vạn lần!
Tư Kỳ lại về căn hộ cũ ở.
Đang bối rồi không hiểu vì sao đồ đạc trong nhà lại có thêm nhiều thứ thì một cuộc điện thoại gọi đến, là Mễ Đào.
Chưa đợi cô mở lời, đầu dây bên kia giọng nói của Mễ Đào khẩn thiết:
“Tư Kỳ chị sai rồi! Giúp chị với! Chị không chịu đựng được nữa…”
“Từ từ đã, chị bình tĩnh lại, nói rõ tình hình với em xem nào.”
“Tư Kỳ… giúp chị!”
Hai mươi phút sau, tại khách sạn ở ngoại thành, Tư Kỳ chứng kiến một cảnh mà cả đời này cô không thể ngờ tới.
Đổng Liêm Trình ngủ cùng với bạn thân của cô, Mễ Đào.
Anh còn đang trong trạng thái điên cuồng cưỡng đoạt Mễ Đào.
Sau khi nhìn thấy Tư Kỳ đứng trước cửa, anh cuống quýt chạy lại chỗ cô, bày ra vẻ mặt vô tội:
“Tư Kỳ, không như em nghĩ đâu… anh… anh…”
Cô lắc đầu, cố gắng gượng cười:
“Em đâu trách gì anh đâu.
Là lỗi của em, em không nói với anh sớm hơn.”
“Không, không Tư Kỳ không phải đâu mà, đúng không em?”
Cô lại lắc đầu rồi nhìn sang Mễ Đào, ánh mắt tràn ngập thất vọng.
“Mễ Đào, em cần lời giải thích từ chị.”
Mễ Đào dè dặt đi theo cô, để lại Đổng Liêm Trình một mình trong phòng.
Theo Mễ Đào kể lại, lần đầu tiên của họ là vào đêm mà cô chọn tin tưởng Mục Duật, hai người vô tình gặp nhau trong bar và rượu đã làm chất kích thích giữa hai con người thiệt thòi trong tình cảm.
Có lần một thì cũng có lần hai, nhưng càng ngày Đổng Liêm Trình càng điên cuồng với tình d*c, đòi hỏi quá mức khiến Mễ Đào không chịu nổi mà cũng không cách nào ngăn cản được.
Lúc cùng quẫn, cô ấy đã gọi cho Tư Kỳ nhờ giúp đỡ.
Sau khi biết mọi chuyện, Tư Kỳ quyết định gặp riêng Đổng Liêm Trình để xin lỗi đàng hoàng.
Dù gì cô cũng là người sai trước, biết là không có tình cảm cũng không dứt khoát từ lúc đầu, nhờ anh ấy làm người để dựa dẫm.
Đổng Liêm Trình trước đó là một người luôn giữ nụ cười mê người trên môi, anh điển trai, anh tử tế như thế nào cô biết hết.
Vậy mà bây giờ anh hốc hác, tinh thần không ổn định làm cho cuộc trò chuyện của hai người kết thúc sau mười phút.
Cô cũng không biết làm gì hơn ngoài khuyên nhủ anh.
Khi về đến căn hộ trời cũng đã tối, vừa mở cửa, đập vào mắt cô là thân hình cường tráng của Mục Duật và chỉ được che bằng tấm khăn quấn quanh hông.
Hắn dựa vào tường, cả người toát ra tia lạnh lẽo.
Tư Kỳ cũng không còn sức để chất vấn hắn, đi lướt qua hắn thì bị níu lại, cánh tay hắn dùng lực làm cô đau.
“Bỏ ra! Tôi không muốn nói chuyện với anh, hôm nay tôi đã đủ mệt rồi.”
“Mệt sao? Vậy tắm chưa?”
“Con mắt nào anh nhìn thấy tôi tắm rồi?”
Khoé môi hắn nhếch lên, một khắc sau, cô đã yên vị trên vai hắn.
Cô ra sức giãy giụa, đánh thùm thụp vào lưng hắn.
“Anh định làm gì tên khốn này?!”
“Không phải em bảo mệt sao? Tôi tắm cho em!”
Câu nói của hắn cô nhát thời bất động, mặt cũng từ từ đỏ lên, cô quát:
“Không cần, không cần, tôi tự tắm được.”
“Bây giờ thì không được nữa… anh tắm cùng em.”
Tư Kỳ bị bắt ép vào nhà tắm.
Khoảng một phút sau, cô đã biết vì sao Mục Duật lại muốn tắm cùng cô.
Vì khi này cô giãy giụa không may chạm vào hắn, làm hắn nổi lên phản ứng.
Bên trong nhà tắm, Tư Kỳ một mực không thỏa mãn hắn, cô bị hắn ép phát khóc.
Tại sao chứ? Tại sao luôn lôi cô ra đùa giỡn như vậy?
“Kỳ Kỳ đừng khóc!”
Hắn sợ nhất là nước mắt của cô.
“Tôi ghét anh… tôi đã nói là không thích… vậy mà… vậy mà anh ép tôi… hức…”
Hắn ôm cô vào lòng, cô gắng dùng lực nhẹ nhất.
“Được rồi không ép em nữa.”
“Vậy anh đi ra đi!”
“Nhưng anh…”
Hắn đặt tay cô lên vật nóng rẫy, ánh mắt đục ngầu, lên giọng nài nỉ:
“Giúp anh bằng tay… được không?”
Cô thừa nhận là cô đã mềm lòng trước bộ mặt này của hắn.
Mắt Cẩn Y rất giống hắn, Cẩn Y cũng hay trưng bộ mặt này ra với cô.
Cô lại nhớ con bé rồi!
“Được thôi.
Nhưng anh phải cho tôi gặp Y Nhi.”
“Được.”
Hắn ẩn nhẫn nói.
Sau hơn nửa giờ vụng về, hai con người từ nhà tắm đi ra với khuôn mặt đỏ lựng.
Mục Duật nghe theo Tư Kỳ ra bên ngoài ngủ, trước khi đi, hắn quay lại, dặn dò:
“Hiện tại đừng đi ra ngoài một mình, em không biết mình đang trong hoàn cảnh nào đâu.
Hãy nhớ tin tưởng ở anh, anh không ngại dùng mọi cách để giữ em lại bên mình đâu.”.