Sau khi dùng xong bữa tối, cả nhà Tần Nhã Linh trở về khu resort còn cô và Tề Phong chạy xe vòng quanh đường biển ngắm cảnh đêm.
Gió đêm mang theo hương vị biển cả khiến lòng người an bình dễ chịu.
Gần chín giờ, hắn chầm chậm lái xe trở về.
Xe dừng lại bên ngoài bãi đỗ, Tần Nhã Linh bước xuống xe đợi hắn, còn hắn thì lái xe vào bên trong.
Tắt máy xe, hắn không vội đi ra ngoài ngay mà ở trong xe âm thầm gọi một cuộc điện thoại.
Xong xuôi đâu đấy hắn đi nhanh đến nơi cô đang đợi.
Thời gian đã vào thu nên tiết trời vào buổi tối có vẻ lành lạnh, Tề Phong nhanh chóng cởi áo vest của mình khoá lên vai cô, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dẫn cô đi về hướng biển.
Được hắn chăm sóc chu đáo, lòng cô chợt ấm áp hơn hẳn, cảm giác lạnh lẽo của gió mang theo hương vị biển cả dường như cũng chẳng còn nữa.
Tiếng sóng nối đuôi xô bờ càng lúc càng rõ ràng, Tần Nhã Linh hoài nghi lên tiếng hỏi: "A Phong, không trở về sao?"
Tề Phong chân vẫn không dừng lại, cứ thế nắm tay cô đi về phía biển tư nhân của khu resort.
Lần này cô còn ngạc nhiên hơn: "A Phong, giờ này bãi biển không cho khách đi vào mà, sao anh...?"
Cô còn chưa nói hết câu, phía cổng bãi biển bất ngờ được thắp sáng bởi vô số ánh đèn khiến cô chết lặng tại chỗ.
Đây chính là tác phẩm mà sáng nay sau khi dùng điểm tâm hắn nhờ Tần Trọng Hải liên hệ nhân viên khu resort làm.
Mặc dù chưa phải là điều tốt nhất hắn muốn cho cô, bởi vì nơi này không phải là địa bàn của mình, nên những gì hắn làm được chỉ dừng lại ở đây mà thôi.
Nhìn biểu cảm ngây ngẩn của cô, khoé miệng hắn không tự chủ khẽ cong lên.
Kết quả như vậy, hắn cũng tương đối hài lòng, về sau phải cảm ơn Tần Trọng Hải thật tốt mới được.
Bước chân Tần Nhã Linh đi đến đâu thì đèn nơi đó liền bật sáng, cho đến khi đến gần sát bờ biển, những ánh nến bắt đầu lập loè theo hướng gió thổi, hoa tươi cũng được trải thành đường đi.
Cô quay lại nhìn hắn muốn nói câu gì đó, nhưng là, chính bản thân cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
"A Phong!" Cô chỉ có thể gọi tên hắn mà thôi.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, ôn nhu cất giọng: "Nhã Nhã, đây là tâm ý của anh, mong em đón nhận.
Vẫn còn những thứ ở đằng sau, em có thể đi tới, sẽ thấy!"
Ánh mắt cô đã nhiễm một tầng sương mỏng, bởi vì cô đã quá cảm động.
Lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác được nâng niu như công chúa, quá đỗi không chân thực, khiến cô không cách nào tiếp nhận.
Những tưởng kiếp này cô sẽ không bao giờ có được những điều mà đến mơ cũng chưa từng thấy, vậy mà giờ phút này, nó lại đang hiện hữu trước mặt cô, cô làm sao có thể tin là thật đây?
Nhìn thấy Tần Nhã Linh vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, Tề Phong nhanh chân tiến lại, đặt tay lên đôi vai nhỏ gầy của cô, thủ thỉ bên tai: "Nhã Nhã, bước tới, anh muốn em đi đến đó!"
"A Phong, em...!" Cô ấp úng không nói nên lời.
"Em không cần nói gì vào lúc này, chỉ cần em bước tới đó thôi."
Nhận được cái gật đầu của người trong lòng, hắn từ từ buông cô ra để cô bước tới.
Cô nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó từng bước đi lên thảm hoa trải dài, đi đến nơi có những ánh sáng lung linh thắp sáng cả một vùng.
Người đàn ông phía sau cũng từng bước đi theo cô, cho đến khi cô dừng lại bên cạnh những ngọn nến kia, khoé miệng hắn lại vẽ thành đường cong, nhưng trong lòng lại thập phần hồi hộp.
Trước mắt cô là những ngọn nến được thắp thành hình trái tim, mà bên trong là những cánh hoa hồng đỏ rực hội lại viết thành chữ 'Marry Me' vô cùng bắt mắt.
Đây có phải là lời cầu hôn trong truyền thuyết hay không?
Cô đưa tay bụm chặt miệng, mắt mở thật to nhìn hình ảnh trước mắt nhưng nó lại vô cùng nhạt nhoà giống như chỉ cần cô vừa chớp mắt một cái, những thứ kia sẽ biến mất không còn nữa vậy.
Cô đã cảm động muốn khóc luôn rồi, tầm mắt đã mờ sương, giọt lệ nơi khoé mi trực chờ, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Quay người lại nhìn người đàn ông anh tuấn đang đứng phía sau nhưng cô còn chưa kịp làm ra hành động nào, càng chưa nói được nửa chữ, hắn thế nhưng ngay tức thì quỳ một chân xuống, trên tay là chiếc hộp tinh xảo be bé đã được mở bung lộ ra nhẫn kim cương sáng lấp lánh nhìn cô đầy thâm tình.
"Nhã Nhã, gả cho anh được không? Để anh có thể ngày ngày được ở bên em, được chăm sóc cho em, cùng em đi khắp mọi nơi, làm những điều em muốn, chúng ta cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc, có được không?"
Giờ phút này, Tần Nhã Linh đã không còn có thể kiềm chế cảm xúc của chính mình nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, một giọt, hai giọt rồi lăn dài không cách nào cầm lại.
Cô lắc đầu, miệng như bị khóa chặt không sao nói nên lời, chỉ có thể nức nở gọi tên hắn.
Cô chính là không dám tin người đàn ông kia là đang cầu hôn mình.
Sự việc xảy đến quá nhanh, cũng quá đường đột.
Chỉ mới vài ngày trước cô cùng hắn xác định lại mối quan hệ vợ chồng trên pháp luật, đêm qua cùng hắn nói ra toàn bộ sự thật về quá khứ của cô, thế mà hôm nay hắn lại tới cầu hôn.
Tuy rằng thứ tự đảo lộn nhưng như thế này còn khiến cô kinh ngạc cùng hạnh phúc gấp trăm gấp vạn lần.
Mặc dù cô và hắn chỉ mới biết nhau được nửa năm nhưng có lẽ tình yêu mà hai người giành cho nhau gấp mấy mươi lần cái nửa năm ấy.
Cũng phải thôi, tình yêu không thể cân đo đong đếm, có những người vừa gặp đã yêu, có những người tình yêu tích góp qua từng ngày nhưng cũng có người dù có sống với nhau cả đời cũng không thể nào có được một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Cô và hắn yêu nhau như thế nào cô không thể xác định rõ ràng, chỉ biết yêu chính là yêu, không có giới hạn không gian và thời gian, cũng không vì trở ngại mà chia lìa, tựa như đã nợ nhau từ kiếp trước, kiếp này cứ thế tìm đến nhau.
Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương lắc đầu nguầy nguậy, lòng hắn bất giác nặng trĩu.
Thế nhưng hắn vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó, vẫn ánh mắt đó chưa từng rời nửa giây, chỉ sợ bỏ sót bất cứ động thái nào của cô.
Hắn lại một lần nữa cất giọng: "Nhã Nhã, gả cho anh, được không?"
Tần Nhã Linh hít sâu một hơi cố đè nén tâm trạng, thều thào nói: "A Phong, vì sao lại đối tốt với em như vậy?"
"Nhã Nhã, bởi vì anh yêu em, anh không thể sống mà thiếu em.
Em hiểu mà, phải không?" Vẫn là giọng nói dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
Cô thật sự đã bị tan chảy mất rồi.
Hắn đã khẳng định cần cô, cô còn có thể cứng rắn được nữa sao?
Cô tiến đến gần hắn hơn, khom người quỳ rạp trên cát, vòng tay ôm lấy hắn, kèm theo là giọng nói nức nở nghẹn ngào: "A Phong, cảm ơn anh đã bao dung em, cảm ơn anh đã đến bên em, cảm ơn anh đã yêu em!"
Hành động bất ngờ của cô khiến hắn bỡ ngỡ, chính là không hiểu cô là đồng ý hay không đồng ý.
Hắn vòng tay ôm trọn cô vào lòng, vỗ về: "Nhã Nhã chỉ cần em hiểu là được, như vậy...!em...!là đồng ý, có phải không?"
Cô trúc trắc gật đầu trong lòng hắn: "Em đồng ý.
A Phong, em đồng ý!"
Tiếng nức nở xen lẫn nụ cười, nước mắt đã muốn thấm ướt một mảng áo lớn trên vai anh.
Cô là vui mừng quá độ, là hạnh phúc đến không thể kiềm lòng.
Thấy cô đã chịu gật đầu, Tề Phong mừng rỡ khôn siết.
Chính là, kể từ giờ phút này, cô đã thực sự trở thành vợ của hắn theo đúng nghĩa của nó, có sự chấp thuận của cô mà không phải vợ chồng dựa vào bản hợp đồng hôn nhân vô nghĩa.
Có lẽ từ ngày gặp được cô thì hắn đã xác định cô chính là một nửa sinh mệnh của hắn, là định mệnh hắn phải gặp trong kiếp này, là cả thế giới của hắn.
Cho nên dù trời có sập xuống, cũng đã có trụ cột là hắn thay cô chống đỡ hết thảy, chỉ cần cô an an ổn ổn nấp dưới sự che chở của hắn là đủ rồi.
"Nhã Nhã, cảm ơn em, cảm ơn em đã đồng ý ở bên anh, làm vợ anh!
"A Phong!" Cô khóc càng dữ dội hơn.
Hắn mỉm cười cho cô cái ôm chặt hơn, khe khẽ vỗ về: "Ngoan, không khóc, đã có anh ở đây!"
Sau khi đã khóc đủ, cô rời khỏi vòng tay hắn, đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn sót lại trên gò má.
Từ ngày quen biết hắn, cô dường như rất đa sầu đa cảm, khó có thể khống chế tâm trạng của bản thân, vui cũng khóc, buồn cũng khóc, tuyến lệ của cô dường như đã muốn hỏng thật rồi.
"Có phải rất xấu hay không?" Cô vừa cười vừa nói.
Hắn nhéo cái mũi của cô, cất giọng cưng chiều: "Thật xấu, sao lại cứ thích khóc như vậy?"
Cô sụt sùi: "Chỉ tại anh!" Kèm theo là những cái nắm tay đấm vào ngực chỉ có thể đủ gãi ngứa, nhưng lại khiến cho hắn nhộn nhạo cả lên.
Nắm lấy bàn tay đang làm loạn, hắn mỉm cười: "Phải phải, là do anh không tốt!"
Nhanh như chớp, khi mà cô còn chưa kịp phản ứng gì nữa, hắn cầm lấy bàn tay cô, xỏ chiếc nhẫn vào ngón vô danh, sau đó nắm lấy thật chặt, tuyên bố quyền sở hữu..