Bốn người bước ra khỏi nhà đi về phía chiếc xe Limousine Business đang đỗ trước cổng.
Vì để tiện cho cả đoàn người bọn họ đi lại và nói chuyện với nhau nên Thomas mới chọn loại xe có hai băng ghế dài đối diện có thể chứa được tám người bên trong.
Để tìm được chiếc xe này thật sự không dễ, anh ta đã phải vận dụng mọi nguồn lực, còn phải cho người lái từ thành phố khác đến đây.
Tề Phong khi nhìn thấy chiếc xe này thì khá hài lòng, âm thầm tán thưởng cách làm việc của Thomas.
Xe chạy không quá ba mươi phút đã nhìn thấy tòa nhà SLC.
Thấy vẫn còn dư ra mười phút mới đến chín giờ, Tề Phong yêu cầu xe đỗ cách công ty một đoạn.
Xe vừa dừng lại, hắn liền lên tiếng: "Gọi JK và Jason đến đây đi."
Thomas nhận lệnh lấy điện thoại gọi cho anh ta.
Không quá hai phút, cửa xe vang lên tiếng gõ cửa, sau đó liền mở ra, ba người đàn ông bước lên rồi ngồi vào vị trí trống.
Nhìn thấy người không mời mà đến, Tề Phong liếc mắt nhìn anh ta hỏi: "Andrew, cậu cũng mò đến đây làm gì?"
Andrew bĩu môi: "Cả đám các người kéo nhau đến đây, bỏ tôi ở đó một mình mà không thấy cắn rứt lương tâm à?"
Hắn nhướn mày: "Cậu rất rảnh?"
Anh ta cười hề hề: "Ờ thì ở đâu mà chẳng làm việc được.
Hơn nữa cũng sắp đến hôn lễ của cậu, tôi đến sớm một chút thì có gì không được?"
Liếc mắt nhìn sang người phụ nữ duy nhất có mặt trên xe đang ngồi cạnh hắn, Andrew lại cười toe toét: "Chị dâu nhỏ, lại gặp nhau rồi!"
Jason cũng lên tiếng chào: "Chị dâu nhỏ, đã lâu không gặp."
Tần Nhã Linh cười cười nhìn đám người vừa lên xe: "Chào mọi người."
Không muốn để đám chim chích làm mất thêm thời gian cho việc tán dóc, Tề Phong lên tiếng cắt ngang: "JK, tài liệu tôi cần đã có chưa?"
JK gật gù lấy Macbook đưa cho hắn: "Đều lưu ở đây."
Hắn gật đầu: "Ừm, đưa Jason đi."
Nhìn sang Thomas, hắn nói tiếp: "Laptop cùng Macbook mới cho sản xuất đã nhập kho chưa?"
"Đều đã nhập kho, tùy thời đều có thể sử dụng." Thomas trả lời.
"Vậy tốt rồi, việc còn lại, sau khi đến công ty tôi sẽ phân phó.
Thân phận của tôi, vẫn như cũ không công khai, chỉ cần nói tôi là người chịu trách nhiệm cao nhất mà tổng bộ điều tới là được."
"Ok!"
Mọi người đều đồng thanh đáp.
Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, Tề Phong tiếp tục: "Những người kia đã đến rồi chứ?"
"Đã đợi ở cổng công ty được một lúc rồi." Jason trả lời.
Hắn gật đầu, vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này: "Vậy đi thôi."
Tần Nhã Linh ngồi một bên im lặng nghe cuộc đối thoại làm việc của mọi người thì không khỏi cảm thán trong lòng.
Đây mới đích thực là phong cách làm việc của những người ở trên cao, gọn gàng dứt khoát đâu ra đó.
Không giống như môi trường làm việc của cô khi ở CMC, vừa lề mề, lại không hiệu quả.
Nếu như có thể được làm việc với những người này, cô thật sự có chút mong chờ.
Xe dừng lại trước cổng chi nhánh SLC, nơi đây chỉ cao tầm hai mươi tầng, so với trụ sở ở Mỹ chỉ bằng một phần năm diện tích, nhưng ở Hoa quốc thì cũng không phải là nhỏ.
Hiếm có công ty nào ở thành phố này có một tòa nhà độc lập, đa số chỉ gồm vài tầng của một tòa lớn vì đất nước này dân số đông mà diện tích lại có hạn.
Cho nên tên tuổi SLC ở Hoa quốc cũng không phải dạng tầm thường.
Một đoàn người comple chỉnh tề đồng loạt xuất hiện ở đại sảnh công ty khiến đội ngũ lễ tân không biết phải tiếp đãi như thế nào.
Một cô lễ tân có vẻ như chức cao nhất trong hàng ngũ lễ tân mạnh dạn đi đến trước đoàn người, cất giọng tiếng anh non nớt.
"Xin chào, các vị cần giúp gì không ạ?"
Cũng may cô ta còn biết nhìn người mà bắt chuyện, toàn người nước ngoài thế kia mà.
Nếu chẳng may nói tiếng bản địa, cô ta sẽ ngay tức khắc phải cuốn gói rời khỏi.
Thomas mặt không chút biểu cảm thay mặt đoàn người lên tiếng: "Gọi cho giám đốc điều hành ngay lập tức trình diện.
Cứ nói tôi là Thomas Jowett đến từ tổng bộ SLC."
Nhìn nét mặt lạnh băng cùng giọng nói lạnh lùng của người vừa xưng là Thomas Jowett, cô lễ tân cũng không dám hai lời, lập tức trở lại bàn trực gọi điện thoại lên tầng cao nhất.
Ngay lúc cô ta vừa rời đi, đám người Thomas liền tiến đến ghế sofa tiếp khách gần đó.
Cả đoàn hơn hai mươi người toàn dân nước ngoài comple chỉnh tề tụ lại một chỗ khiến cả công ty nhộn nhạo cả lên.
Mà cái người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm đeo chiếc kính mát màu trà không thể nhìn rõ khuôn mặt và người phụ nữ duy nhất có vẻ là dân bản địa ngồi bên cạnh hắn ta nhưng vẫn toát lên khí chất hơn người khiến cả một đám nhân viên bất luận trai gái, già trẻ đều phải xầm xì bàn tán.
Khóe miệng người đàn ông mang kính màu trà và người phụ nữ ngồi cạnh khẽ nhếch lên.
Họ chính là nghe rõ ràng họ đang nói gì, và dĩ nhiên là hiểu toàn bộ.
Trịnh Ân cũng vinh dự được ngồi cùng với đám bạn của Tề Phong, nghe đám nhân viên khen ngợi hắn ta, trong lòng cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán.
Chính là, phụ nữ Hoa quốc sao lại mê trai đến sỗ sàng như vậy, chỉ có em gái anh nhìn thấy cậu ta lại muốn xa cách.
Haizzz...!Đúng là mỗi người mỗi tính mà.
Chưa đầy năm phút, một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi mồ hôi nhễ nhại chạy xồng xộc đến sofa tiếp khách.
Ông ta nhìn một đoàn người trước mặt mà sững sờ, vội vàng quệt mồ hôi trên trán, đi đến trước mặt Thomas kính cẩn chào.
"Ngài Thomas, đến sao không thông báo để chúng tôi tiếp đón? Thất lễ rồi!"
"Không cần!"
Thomas đứng dậy lên tiếng, sau đó đi đến trước mặt vị giám đốc điều hành chi nhánh, ra lệnh: "Thông báo cho tất cả các phòng ban, trong vòng mười phút, toàn bộ đều phải có mặt ở đại sảnh, nhân viên nào vắng mặt không có lý do, lập tức khai trừ."
Ông ta hai mắt trợn tròn vâng dạ gật đầu, liền sau đó hớt hải chạy đến bàn lễ tân gọi điện thoại đến phòng trực, thông báo qua loa phát thanh.
Thời gian chỉ có mười phút, ông ta chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Mười phút trôi qua, nhân viên các phòng ban vẫn chưa thể vào quy củ khiến người đàn ông đeo kính màu trà khẽ nhíu mày.
Mười phút mà Thomas đưa ra đã là quá nhiều, tác phong như vậy, thật sự khiến hắn không hài lòng, nhất định phải chỉnh đốn.
Cả đại sảnh chật kín người, ai nấy đều nhao nhao cả lên vô cùng ồn ào mất trật tự.
Điều này cũng không có gì khó giải thích, bởi vì, đây là lần đầu tiên toàn bộ nhân viên công ty bị điều động có mặt tại đại sảnh, hơn nữa lại không báo trước, cho nên ai nấy đều đang bàn tán với nhau.
Thomas cũng không nhịn được đi đến trước mặt đoàn nhân viên hét lớn: "Im lặng!"
Giọng Anh ngữ đanh thép vang lên, cũng không cần dùng đến loa phóng thanh, trong tíc tắc đều khiến cả đại sảnh im thin thít.
Hơn bảy trăm nhân viên đều lặng yên không một tiếng động.
Phòng kỹ thuật được ưu tiên đứng ở vị trí đầu góc bên phải, cho nên có thể nhìn rõ ràng những nhân vật quyền uy đang hội tại sofa tiếp khách.
Tần Trọng Hải tuy không đứng ở hàng đầu nhưng vẫn có thể nhìn rõ đám người comple chỉnh tề, phần đông là người tây.
Trong phút chốc, mắt cậu ta mở lớn hết cỡ, miệng há hốc không thốt lên lời.
Trong lòng cậu ta tri hô: Ông trời ơi, JK, anh Trịnh Ân, còn có...!Người mang kính màu trà kia, không phải ông anh rể của cậu sao? Người phụ nữ duy nhất ngồi bên cạnh hắn ta không phải là người chị ruột của cậu thì còn ai vào đây nữa?
Vì sao sáng nay gặp hai người họ lại không nói hôm nay sẽ đến công ty? Mà anh họ Trịnh Ân về đây lúc nào sao cậu cũng không biết? Vậy mà bây giờ cả đám người lại cùng nhau xuất hiện, đây là chuyện gì xảy ra?
Bỗng dưng nghe thông báo tụ họp ở đại sảnh đã khiến cậu tràn đầy nghi vấn, bây giờ gặp những người này, cậu lại cảm thấy kinh ngạc gấp bội phần.
Cái chính là, ông anh rể của anh lại khác biệt nhất trong đám người kia, cùng chị cậu ngồi chính giữa, lại còn đeo chiếc kính mát, tựa như muốn không ai nhìn rõ mặt, lại như đang thể hiện quyền uy.
Xem ra, anh ấy thật sự không tầm thường chút nào.
Sau khi cả đại sảnh đều im phăng phắc, Thomas bắt đầu lên tiếng: "Ai là giám đốc phòng nhân sự?"
Một người đàn ông trung niên nghe được điểm danh liền run rẩy tiến về phía Thomas, lên tiếng: "Là tôi."
Nhìn biểu hiện kinh sợ của người nọ, Thomas mi tâm nhíu lại.
Đã leo lên được chức giám đốc mà thái độ làm việc như thế này, thật sự quá mất mặt.
"Lập tức đi kiểm tra nhân sự các phòng ban rồi làm thành báo cáo cho tôi.
Những ai vắng mặt không lý do, lập tức khai trừ.
Danh sách nhân viên công ty bao gồm lý lịch cùng chế độ lương thưởng, tất cả đều phải đầy đủ.
Ông có ba mươi phút."
"Chuyện này..."
Người được gọi là giám đốc phòng nhân sự ấp úng lên tiếng, chỉ cho ba mươi phút, ông ta làm sao xuất trình được đây chứ? Thật sự là làm khó ông ta mà!
"Ông có quyền không làm, lập tức thu dọn phòng làm việc!".