Chiếc Lamborghini Reventon màu đen chầm chậm chạy ra khỏi gara phóng nhanh trên đường rồi tiến vào cổng chính The Wind Hotel & Restaurant và chạy thẳng một mạch xuống tầng hầm nội bộ mà không cần bảo vệ phải nhận diện chủ nhân.
Cửa xe mở ra, một thân tây trang màu đen thẳng thớm gần một mét chín bước xuống.
Áo sơ mi màu đô cởi bỏ hai cúc khiến khuôn ngực rắn chắc như ẩn như hiện.
Không có bất cứ ngôn từ nào có thể lột tả được dáng vẻ của người đàn ông ấy ngoài bốn từ "anh tuấn tiêu sái".
Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, làn da màu vàng đặc trưng của người phương Đông không quá sạm nhưng khoẻ khoắn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cặp mắt sắc bén lộ vẻ cương nghị, chiếc mũi cao ngất, đôi môi mỏng khẽ nhếch cười như không cười...!Tất cả hòa quyện trên gương mặt người đàn ông một cách tinh tế đến phụ nữ nhìn vào cũng phải ghen tị.
Bước chân đi chuyển đến thang máy nội bộ, bàn tay to với những ngón tay thon dài được cắt tỉa gọn gàng di chuyển đến hộp phím số và nhấn vài cái.
Cửa thang máy kêu 'đing' một tiếng rồi nhẹ nhàng mở ra, hắn bước vào trong, sau đó cánh cửa từ từ khép lại.
Thang máy nhích từng con số, chầm chậm di chuyển đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Cửa thang máy một lần nữa mở ra, đôi chân dài mặc tây trang nhanh chóng bước về phía hành lang trước mặt và dừng lại trước cánh cửa gắn một cái thẻ đề chữ "Văn phòng Tổng tài".
Đưa tay lên gõ hai cái một cách nhịp nhàng, bên trong vọng ra thanh âm "Mời vào".
Không do dự, hắn mở cửa bước vào trong.
Nhìn người đang ngồi chễm trệ trên bàn làm việc, cũng một thân tây trang thẳng thớm, gương mặt phúc hậu ước chừng cũng đã qua ngũ tuần, hắn lên tiếng: "Chào ba con mới đến!"
Là hắn - William Tề Phong, con trai của Tổng tài chuỗi nhà hàng khách sạn bậc nhất California The Wind Hotel & Restaurant - Tề Minh và Trần Phương Thy.
Nghe con trai mình chào, Tề Minh ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt vui mừng pha lẫn sự bất ngờ: "Con tới đó à? Hôm nay không có việc sao mà đến đây giờ này?"
Tề Phong vui vẻ tiến lại gần bàn làm việc của Tề Minh, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Nhìn vẻ mặt như tỏa sáng của ông, hắn không nỡ tạt một gáo nước lạnh khi nói rằng vì mẹ gọi điện thoại bắt tới nên mới tới, chỉ đành phải nói dối để ông khỏi buồn lòng: "Hôm nay công việc có phần nhàn rỗi nên con về thăm ba mẹ."
Nghe con mình nói vậy, Tề Minh như nở hoa trong lòng: "Vậy thì tốt.
Trưa nay ở lại ăn cơm với ba mẹ, lâu rồi cả nhà chưa dùng chung bữa cơm nào rồi, để ba gọi vợ chồng em gái con đến."
Tề Phong chưa kịp tìm cớ để từ chối thì ông đã cầm điện thoại gọi cho con gái là Tề Thục Hân.
Đứa em gái này chỉ kém anh hai tuổi, đã lập gia đình, có một thằng ** năm tuổi và một cô công chúa hai tuổi.
Con gái đã kết hôn từ sớm mà thằng con trai thì mãi chưa có mảnh tình nào vắt vai, vợ chồng Tề Minh biết bao lần hối thúc, mai mối đủ kiểu, ấy vậy mà hắn vẫn cứ nhởn nhơ, tìm đủ mọi lí do thoái thác, nào là phải lo công việc không có thời gian hẹn hò, nào là tính cách không hợp, rồi thì nói người ta thế này thế kia, vân vân và mây mây.
Đôi lần Tề Phong còn chịu cùng đối phương gặp mặt, riết rồi hắn không thèm đến nữa và để đối phương leo cây khiến cho mẫu thân đại nhân không biết phải nói xin lỗi nhà gái bao nhiêu lần.
Có khi bà còn lâm vào bế tắc và cho rằng con mình có bệnh "khó nói", hoặc là đồng tính chưa biết chừng.
Âm thầm thở dài trong lòng, lão thái gia đã gọi điện thoại cho em gái rồi, hắn dù không muốn cũng phải thoả hiệp.
Dù sao bây giờ trở về nhà cũng chỉ có mình hắn mà thôi, không bằng ở nơi này còn có người này người kia, tránh để bản thân buồn chán đến phát ngốc.
Khi cuộc điện thoại chấm dứt, Tề Phong liền lên tiếng hỏi: "Mẹ đâu rồi ba?"
Ông lắc đầu: "Ba cũng không biết.
Để ba gọi điện thoại cho bà ấy?"
Đương lúc ông định cầm điện thoại để gọi cho vợ, hắn liền lên tiếng ngăn lại: "Để con gọi đi, xem mẹ gọi con có việc gì."
Ông gật đầu: "Ừ, vậy con gọi cho bà ấy đi!"
Tề Phong lấy điện thoại từ túi áo vest quay số gọi cho Trần Phương Thy.
Sau khi đổ chuông một tràng dài cuối cùng cũng có người bắt máy, hắn nói với người trong điện thoại: "Mẫu thân đại nhân, con tới rồi."
"..."
"Con đến được một lúc rồi, con đang ở phòng Tổng tài."
"..."
"Xuống đấy làm gì?"
"..."
"Con biết rồi!"
"..."
"Vậy mẫu thân đợi con một lát."
Kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại, Tề Phong ngẩng đầu nói: "Mẹ đang ở dưới tầng một The Wind Plaza, gọi con xuống làm gì đó.
Vậy con đi trước, lát gặp lại ba sau."
Ông cũng không giữ lại: "Ừ, con xuống đi."
Thang máy 'đing' một cái rồi nhẹ nhàng mở ra, Tề Phong tiêu sái bước đi giữa dãy hành lang kéo dài, qua một cánh cửa nội bộ là đến tầng một của khu thương mại.
Đứng lại nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác định vị trí cần đến, hắn lặng lẽ tiến lại trước bao ánh mắt đang dõi theo.
Giống như đã quen với cảnh tượng bị nhìn chằm chằm, hắn không lấy làm khó chịu, cũng không hề quay sang hay ngoảnh mặt lại.
Gương mặt hắn lúc này không biểu thị một chút sắc thái nào, chỉ có thể hình dung bằng một từ "lạnh".
Chỉ có những người từng tiếp xúc với hắn mới hiểu, William Tề Phong là người thế nào.
Trong công việc, hắn là người vô cùng quyết đoán, công tư phân minh.
Với bạn bè, hắn vô cùng rộng rãi và hết mình.
Với người thân, hắn luôn một lòng một dạ yêu thương chân thành.
Tính cách hắn lúc nóng lúc lạnh, là một người sống nội tâm không dễ gần, nhất là với phụ nữ.
Không ai có thể đọc được suy nghĩ của hắn, ngay đến đấng sinh thành còn không thể biết hắn muốn gì, nghĩ gì.
Những ai chưa từng tiếp xúc, hoặc tiếp xúc không nhiều sẽ cho rằng hắn là một người lạnh lùng khó gần, nhưng đối với những người thân cận như bạn bè hoặc gia đình, hắn rất dễ gần và sống rất thoải mái, thậm chí còn cho rằng hắn là một người cà lơ phất phơ, vô cùng nham nhở, lấy việc trêu chọc người khác làm thú vui.
Ba mươi tuổi, có gia đình làm chỗ dựa, lại có dung mạo vạn người mê, sở hữu một công ty tầm cỡ hoàn toàn độc lập về kinh tế, hắn chính là một con rùa vàng điển hình, còn là người đàn ông độc thân hoàng kim mà phụ nữ khao khát.
Với phương tây, tuổi ba mươi mới chỉ là nấc thang đầu tiên để bước lên đỉnh cao của sự thành đạt, và hắn dường như vẫn còn chưa bằng lòng với hiện tại, vẫn còn muốn đi đến những nấc thang cuối cùng.
Không ai có thể nghĩ rằng, một người đàn ông ưu tú như hắn lại thật sự chưa từng yêu một ai.
Bên cạnh hắn cũng chưa từng thấy xuất hiện một bóng hồng nào.
Dường như hắn có phản cảm với phụ nữ nên mới ngại tiếp xúc với họ.
Ba mẹ hắn đã từng nghi ngờ giới tính của hắn nên mới liên tục sắp xếp mai mối, chỉ mong hắn vừa ý một người mà thành gia lập thất.
Cả gia đình lẫn bạn bè thường mang hắn ra làm trò tiêu khiển những lúc tửu trà, còn là dám nói trước mặt hắn, nào là bị bệnh khó nói, nào là đồng tính, rồi kén chọn quá thế nào cũng ế mà chết già.
Bao nhiêu ngôn từ có thể gán ghép cho hắn, họ đều không chừa.
Cuối cùng chỉ có mẹ của hắn nói một câu dễ nghe nhất: Do hắn chưa tìm được Eva của mình, tìm thấy rồi có mà bỏ cả cha cả mẹ.
Nhìn thấy Trần Phương Thy đang đứng cạnh một người phụ nữ trung niên khá quen mắt, hắn bước nhanh đến, lên tiếng gọi: "Mẹ."
Đến khi nhìn rõ ràng gương mặt người đứng cạnh mẹ mình, hắn tỏ ra vui vẻ: "Dì Tần, lâu rồi không gặp.
Dì vẫn khoẻ chứ?"
Tần Thu Ngọc nhìn hắn, gật đầu cười: "Ừm, cám ơn cháu, dì vẫn khoẻ.
Cháu dạo này vẫn ổn chứ? Tính khi nào cho dì uống rượu mừng đây?"
Tề Phong cười gượng: "Con chưa nghĩ đến.
Chắc là dì phải đợi nữa rồi."
Tần Thu Ngọc và Trần Phương Thy vì một câu nói này của hắn mà âm thầm nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Lại nhìn hắn sâu thêm một giây, bà gật đầu cười: "Nhưng mà đừng để dì đợi lâu quá đấy.
Hay là dì lại mai mối cho cháu nhé!"
Nghe đến hai từ "mai mối", khoé miệng Tề Phong chợt co rút.
Có trời mới biết hắn sợ đi xem mắt như thế nào.
Bây giờ trong lòng hắn đã có đối tượng, lại còn chưa nên cơm cháo gì, hắn làm sao còn tinh lực để nghĩ đến việc khác?
Hắn từ chối khéo: "Cảm ơn dì, nhưng công việc gần đây của cháu khá bận, thật sự không có thời gian."
Tần Thu Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không suy nghĩ lại sao? Lần này không phải là tiểu thư gì đâu, cháu ruột của dì đấy, con bé vừa mới qua đây không lâu.
Vì là cháu nên dì mới giới thiệu đấy."
Trần Phương Thy cũng thêm lời: "Mẹ đã gặp con bé rồi, vừa xinh đẹp đáng yêu lại vừa có tài.
Con thử gặp con bé một lần đi, mẹ đảm bảo đây là lần cuối cùng mẹ bắt con đi xem mắt."
Nhìn vẻ mặt mong đợi của hai quý phu nhân, Tề Phong không cách nào thốt ra chữ "không", đành thở dài gật đầu: "Được, nhưng chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, không nói đến hai chữ "xem mắt", được chứ?"
Trần Phương Thy liếc nhìn Tần Thu Ngọc khẽ nhướn mày, sau đó đối hắn gật đầu..