Bắt được trọng điểm trong câu nói của Tề Phong, Trần Phương Thy trợn tròn mắt kinh ngạc: "Con biết Nhã Nhã?"
Hắn không giấu giếm gật đầu: "Cô ấy ở bên cạnh con một thời gian rồi."
Sự kinh ngạc của Trần Phương Thy càng tăng lên gấp bội: "Chờ một chút, con nói con bé ở bên cạnh con? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không phải hai đứa hôm nay mới gặp nhau lần đầu à?"
Tề Phong nhất thời xụ mặt xuống.
Mấy tuần nay lợi dụng khổ nhục kế tiếp cận cô, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, ấy vậy mà những điều hắn biết về cô quá ít.
Cô như một ẩn số khiến người khác phải tò mò muốn tìm hiểu, nhưng mãi vẫn chưa giải mã được.
Cô giống như một cái kén cứ mãi đóng chặt, một mình một thế giới không ai có thể bước vào trong.
Có lẽ chỉ chờ cô tự mình phá kén, lúc ấy mới biết được là bướm gì!
Cũng không muốn để mẹ mình phải chờ đợi, có lẽ nói cho bà biết sẽ giúp ích được ít nhiều cũng nên.
Bản thân mình không tiếp cận cô được thì để mẹ mình giúp vậy.
Hắn chậm rãi kể tường tận đầu đuôi cho bà nghe.
Trần Phương Thy nghe hắn nói xong chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
Thật sự không ngờ rằng, thằng con trai bảo bối của mình IQ cao mà EQ lại kém như vậy.
Ba mươi tuổi đầu mà cũng không cưa đổ một đứa con gái.
Mất mặt, quá mất mặt cho cả dòng họ.
Nói ra chắc không biết bao nhiêu người răng rơi đầy đất, thật không còn lời nào để nói.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai kêu thằng con trai mình chưa trải qua tình trường, mắt cao hơn trời chưa thấy ai hợp nhãn thì thử hỏi lấy đâu ra hứng thú mà theo đuổi, mà tỏ tình? Giờ tìm được người vừa ý, vậy thì kết quả như thế nào không cần phải bàn.
Thôi đến nước này rồi, muốn rước con dâu về thì người mẹ chồng này phải ra tay chứ biết làm sao?
"Con và con bé ở cạnh nhau ngần ấy thời gian mà vẫn là dậm chân tại chỗ, chưa xác định quan hệ?" Trần Phương Thy muốn xác nhận lại lần nữa.
Tề Phong gật đầu cái rụp thay cho câu trả lời của mình.
Bà chậc chậc hai tiếng và bắt đầu thuyết giáo: "Con ơi là con, trước tiên thì phải xác định quan hệ rõ ràng chứ, ai lại cái kiểu úp úp mở mở, lập lờ như vậy? Chính mẹ còn thấy không được nữa là con bé? Không khéo con bé đang nghĩ con đùa giỡn với nó thì sao?"
Quét mắt toàn thân hắn một cái, sau đó dừng lại ở chân, lắc đầu: "Cũng biết sử dụng khổ nhục kế chứ nhỉ? Chỉ là thông minh quá bị thông minh hại.
Vậy là ban nãy con bé cố tình tỏ ra không quen biết con.
Xem ra nó tức giận không ít đâu."
Hắn không lời nào chống chế, bởi vì lời của bà chính là sự thật.
"Vậy mẹ nói con nên làm sao mới được đây?"
"Thì tìm cơ hội gặp nó giải thích rõ ràng, tiện thể nói là muốn theo đuổi, à tốt nhất là nói muốn lấy làm vợ cho nhanh!"
Tề Phong nghe vậy thì trợn tròn mắt khiến bà có chút không được tự nhiên.
Bà cười cười một cái rồi đính chính: "À, không, như vậy hơi nhanh quá lỡ người ta chạy đi thật thì chết.
Làm bạn gái, trước qua lại tìm hiểu.
Đúng, là như vậy, rồi rủ đi hẹn hò, ăn uống, xem phim, đi dạo, mua sắm...!đại loại như vậy.
Con đừng nói với mẹ con không biết những việc này?"
Trần Phương Thy nhìn hắn chờ xem phản ứng.
Thấy hắn gật đầu thì bà khẽ thở phào, tựa như trút được tảng đá lớn.
Cũng may hắn còn biết gật đầu, chứ nếu không thì bà hết cách, chỉ có nước bắt cóc luôn về nhà chứ không còn đường nào cả.
Nếu không thật sự phải xem lại giới tính thằng con trai bảo bối của mình rồi.
Không nén được vui mừng, bà cười: "Tốt, xem như con còn dùng được.
Nói túm lại là con phải biết chủ động theo đuổi người ta, không được quá lỗ mãng càng không được nhút nhát.
Nói chung là phải biết giữ chừng mực, cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì tốt nhất ngậm cái miệng vào, cái gì nên làm và không nên làm cũng vậy, có biết hay không? Cấm được giở trò đồi bại như cái đám con trai chẳng ra gì, tuyệt đối cấm nghe chưa?"
Câu cuối cùng bà trợn mắt nhìn và chỉ tay thẳng vào mặt Tề Phong khiến hắn cứng họng im bặt.
Thế mà hắn còn đang nuôi ý định bắt cóc cô rồi gạo nấu thành cơm để trói chặt cô đấy.
Bây giờ xem ra, ý định này đã bị dập tắt từ trong trứng nước rồi.
Hắn phản ứng nhanh vội vàng thanh minh cho bản thân: "Mẹ, mẹ nói như vậy là đang xem thường đứa con trai do mẹ dạy đấy? Con là hạng người đó à?"
Ngay sau đó hắn nhếch môi cười, giơ tay vuốt cằm với ánh mắt láo liên nhìn gian không chịu nổi: "Mà mẹ à, nếu như, con nói chỉ là nếu như, cô ấy thật sự không thèm con thì mẹ nghĩ con có nên dùng chiêu cuối cùng không nhỉ? Tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm, như vậy không phải nhanh gọn hơn nhiều hay sao? Mẹ nói có phải hay không?"
Trần Phương Thy nghe như gió lạnh từ Siberia thổi tới, sởn tóc gáy.
Cái giọng cười am hiểm này...
Chậc...!Cũng biết nói câu này?
Ơn giời, phải nói thế nào đây? Vừa mừng vừa lo đấy!
Ngẫm lại thì cũng có phần đúng, lỡ như không mang được con dâu này về thì sẽ thật đáng tiếc, tìm đâu ra được đứa con dâu vừa đẹp người lại đẹp nết như vậy đây?
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ bà cũng không dám lên tiếng ủng hộ hành vi này, chưa phải nước cuối cùng, vẫn còn nhiều cơ hội.
"Không được, phải biết giữ chừng mực không được làm hại con người ta.
Còn nước còn tát, chưa lâm vào bước đường cùng thì không được bỏ chạy.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhớ lời này cho mẹ!"
"Con biết, con chỉ nói đùa, mẫu thân đại nhân bớt giận, con nhất định mang nàng dâu về cho người, người cứ yên tâm!"
Hắn không tin mình không làm được, tối nay đợi cô đến, hắn nhất định phải cùng cô nói cho rõ ràng.
Trần Phương Thy tỏ vẻ hài lòng: "Nhất định không được làm mẹ thất vọng đấy!"
Như chợt nhớ ra điều gì, bà lại nói: "Phải rồi." Sau đó thò tay vào túi xách lấy ra tập tài liệu đưa cho hắn.
"Đây mới là mục đích mẹ gọi con đến, tình cờ lại gặp dì Tần ở The Wind Plaza nên mới cùng con đến đây gặp Nhã Nhã luôn.
Bây giờ xong rồi thấy không cần thiết nhưng mẹ nghĩ sẽ giúp ích cho con, cầm lấy xem đi."
Tề Phong đưa tay nhận lấy, cũng không cần hỏi là gì mà mở ra xem ngay.
Đập vào mắt là những tấm hình của Tần Nhã Linh với những sắc thái khác nhau khiến tim hắn không khỏi đập mạnh.
Thấy cậu con trai bảo bối chỉ tập trung xem hình mà không để ý đến tờ giấy bên dưới, Trần Phương Thy lả giả cười: "Không hỏi ở đâu mẹ có à?"
Mắt hắn vẫn dán vào mấy tấm hình, không thèm ngẩng đầu: "Phải rồi, mẹ lấy ở đâu vậy? Sẽ không phải cho người đi điều tra chứ?"
Bà trợn mắt la mắng: "Thằng con chết bằm, mẹ mà lại làm ra hành động đó à? Là dì Tần con đưa đấy."
"Ồ, con cũng nghĩ vậy."
Trần Phương Thy bĩu môi nhìn hắn: "Cứ mải xem hình có thèm nhìn gì nữa đâu, xem cái tờ giấy phía dưới kia kìa!"
Tề Phong lúc bấy giờ mới lật tờ giấy lên đọc.
Chỉ vỏn vẹn không đến chục hàng nhưng đã bao gồm toàn bộ những gì hắn cần biết.
Mà hắn cũng chỉ cần nhiêu đó thông tin, những thứ khác, bao gồm quá khứ của cô, hắn đều không quan tâm.
Ai cũng có quá khứ cũng như không gian riêng của mình, quá khứ gì đó hoàn toàn không có ý nghĩa đối với hắn.
Hắn hiểu một điều, trong vấn đề tình cảm, nếu như thật sự tin tưởng, họ sẵn sàng cho đối phương biết quá khứ của họ với mục đích duy nhất là để hiểu và tôn trọng lẫn nhau, thậm chí sẽ không quan tâm đến quá khứ đối phương ra sao bởi quá khứ không nói lên điều gì, quan trọng là hiện tại và tương lai mà thôi.
Tất cả những gì cần biết coi như hắn đều đã biết.
Điều hắn không ngờ đến là cô ấy vậy mà đã hai mươi lăm tuổi, ban đầu gặp cô hắn còn cho rằng cô chỉ hai mươi tuổi, quá lắm cũng chỉ hai mươi hai, trông cô trẻ như vậy mà.
So với Lucy, em gái họ của hắn, nhỏ hơn cô hai tuổi mà cô trông còn trẻ hơn nhiều.
Cứ ngỡ rằng cô nhỏ tuổi thì tính khí chắc cũng trẻ con nên hắn có hơi ngần ngại.
Một mặt là vì sợ tính cách ở độ tuổi chênh lệch nhiều như vậy cũng không hợp nhau, mặt khác là suy nghĩ ở mỗi độ tuổi cũng sẽ khác nhau.
Giờ thì đã biết đích xác, hắn càng cảm thấy cô có phần chín chắn trong cách cư xử, hèn chi cô luôn giữ khoảng cách đúng mực với hắn, khiến hắn muốn gần gũi tìm hiểu cô cũng rất khó khăn, mà chính hắn cũng không thể tìm kiếm lời lẽ nào phản bác lại.
Học thức cũng khá cao, còn thông thạo mấy ngôn ngữ, vậy sao cô lại không làm theo chuyên ngành đã học mà lại theo ngành thiết kế? Thật có chút đáng tiếc!
Mọi việc đã sáng tỏ, cơ hội của hắn đã tới, hắn sẽ theo đuổi đến cùng, không tin sẽ không làm cô xiêu lòng, hơn nữa hắn là thật tâm chứ không hề có chút xíu bỡn cợt.
Hắn đã nhận định thì chắc chắn sẽ tâm tâm niệm niệm đến cùng.
Tần Nhã Linh, em sẽ không thoát khỏi tôi được đâu!
Hồi lâu không thấy Tề Phong lên tiếng, Trần Phương Thy vỗ vai hắn: "Phần mẹ xong rồi, chỉ có thể giúp con như vậy, còn lại thì trông chờ vào con rồi.
Nhớ, đừng làm mẹ thất vọng!".