[Từ chương này Tề Phong thổ lộ rồi nên đổi xưng hô là "anh - em" cho thân mật nghen, còn Tần Nhã Linh thì chưa nên vẫn giữ như cũ "tôi - anh" nghen]
-----***-----
Đường phố San Jose lúc về chiều giao thông không quá khó khăn vì chưa phải là thời điểm tan tầm, nhưng với những người thiếu kiên nhẫn hoặc đang có việc gấp thì quả là giống như tra tấn.
Từ SLC chạy tới L'Amour bình thường chỉ mất tối đa nửa tiếng chạy xe, ấy vậy mà lúc này Tề Phong mới chỉ đi được hơn nửa đường.
Cứ thế này thì biết lúc nào mới đến nơi?
Tiếng còi xe vang lên inh ỏi.
Bên ngoài xe là không khí nóng hầm hập từ động cơ phả ra.
Có người không còn kiên nhẫn thò đầu ra ngoài kêu la thất thanh.
Trong lòng Tề Phong lúc này nóng như lửa đốt, chỉ muốn thật nhanh chạy đến chỗ cô để thổ lộ lòng mình.
Cuối cùng toà nhà L'Amour cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Tiếng xe phanh kít một cách ngạo nghễ trước cửa công ty khiến ai đi ngang cũng phải đổ mắt nhìn sang, một phần là vì chiếc xe đỗ quá ngang ngược, nhưng phần lớn là vì chiếc xe quá xa hoa, là xe thể thao phiên bản giới hạn cơ mà.
Bước ra khỏi xe, hắn đứng tại chỗ nhìn lên toà nhà, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười nửa miệng, sau đó nhanh chóng bước vào bên trong.
Trải qua cả quãng đường dài mới đến được đây nhưng thần thái của hắn vẫn không hề thuyên giảm, vẫn thu hút mọi ánh nhìn.
Quả nhiên như lời Tần Thu Ngọc đã nói, Tề Phong đi thẳng một mạch đến cửa thang máy mà không bị bất cứ một người nào ngăn lại.
Hắn bước vào bên trong, bấm tầng lầu văn phòng của Tần Nhã Linh.
Thang máy rất nhanh đưa hắn đến vị trí mong muốn, sau đó nhanh chân cất bước tìm đến văn phòng của cô.
Tuy mới chỉ đến đây một lần nhưng hắn có thể nhớ rõ ràng văn phòng cô ở nơi nào.
Đôi chân dài dừng lại trước cánh cửa đề tấm bảng "Văn phòng Giám đốc thiết kế", hắn hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa bước vào mà không hề có ý định gõ cửa xin phép người đang ở bên trong.
Bóng dáng quen thuộc không thể quen thuộc hơn xuất hiện trong tầm mắt, vẫn là phong cách ấy không có gì thay đổi, vô cùng giản dị nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Hắn sải bước tiến vào nhưng người bên trong vẫn đang cặm cụi xử lý văn kiện trước mặt.
Có lẽ cô quá chú tâm nên không hề để ý đến chung quanh, ngay cả khi hắn đã đứng trước mặt cô một lúc rồi mà cô vẫn không có động tĩnh.
Giống như cảm thấy bản thân bị coi như không khí, Tề Phong lúc này mới cất tiếng gọi chứa đầy nộ khí pha lẫn chút mất kiên nhẫn: "Nhã Nhã!"
Nghe được có người đang nghiến răng nghiến lợi gọi mình, Tần Nhã Linh mới ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt đầy phẫn nộ của người nào đó, khoé miệng chợt co rút tự hỏi bản thân có đắc tội với hắn hay sao mà ánh mắt hắn nhìn cô giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?
Hình như người đắc tội với đối phương là hắn chứ không phải là cô đâu nha!
"Anh...!gọi tôi à?" Cô ngây thơ hỏi.
"Ở đây có hai người tên Nhã Nhã à?"
Tề Phong chống hai tay lên bàn cúi gần vào mặt cô khiến cô giật bắn mình, theo phản xạ nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhìn vẻ mặt như hóa đá của cô, hắn thật muốn bật cười nhưng vẫn cố nén lại, giữ nguyên tư thế chống tay lên bàn nhìn cô.
"Vì sao rời đi mà không gọi điện thoại cho anh nói một tiếng? Em đang trách anh gạt em hay em cố tình trốn anh?"
Tần Nhã Linh mắt trừng trừng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt tỏ vẻ không hiểu.
Một ý nghĩ vụt qua khiến cô chợt hiểu ra vấn đề.
"À, thực xin lỗi.
Vì đi gấp quá nên quên cả điện thoại, tôi lại không nhớ số của anh nên cũng đành chịu."
Tề Phong thật sự hóa đá bởi câu trả lời của cô.
Cô ấy vậy mà không nhớ số của hắn.
Đây có phải là cách trừng phạt tốt nhất cho hành vi lừa gạt của hắn hay không? Thật là mỉa mai mà!
"Vậy vì sao trở về vẫn không có ý định gọi?"
Cô cười gượng: "À thì anh thấy đấy, công việc thật sự rất bận."
Chỉ tay về chiếc điện thoại đang cắm sạc ở bên cạnh, cô nói tiếp: "Điện thoại hết pin nên tắt nguồn, đang sạc, còn chưa có mở lên."
Tề Phong lúc này dù muốn tỏ ra bình tĩnh cũng không cách nào bình tĩnh nổi.
Hắn thật sự cạn lời rồi.
Không nói thêm câu nào nữa, hắn đứng thẳng người đi vòng qua chiếc bàn chắn giữa hai người, giơ tay nắm lấy cổ tay đang cầm tài liệu, kéo cô đứng lên.
Nhất thời không phản xạ kịp, Tần Nhã Linh theo quán tính ngã nhào về phía trước.
Hắn nhanh nhẹn giơ cánh tay còn lại vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của cô đỡ lấy để cô không bị ngã.
Trong phút chốc, thân mình hai người gần nhau ở tư thế mắt đối mắt vô cùng ái muội.
Sau khi chấn tĩnh thấy mình đang ở trong vòng tay của ai kia, Tần Nhã Linh vội vàng đẩy hắn ra xa giống như ôn dịch.
"Anh như vậy là có ý gì?"
Tề Phong một lần nữa nắm lấy cổ tay cô, cất giọng: "Đi theo anh!
"Đi theo anh làm gì?" Tần Nhã Linh trúc trắc muốn kéo tay về.
"Em tự đi hay muốn anh bồng em đi? Em tự chọn."
Hắn lên tiếng chặn họng để cô không dám phản kháng mà ngoan ngoãn đi theo.
Nếu như cô không đi, e rằng hắn sẽ thật sự bắt cóc người.
"Nhưng mà đồ của tôi chưa lấy!" Cô vẫn còn muốn níu kéo.
Không cho cô trì hoãn thêm phút giây nào, hắn nhanh chóng lấy điện thoại cho vào túi xách của cô, sau đó kéo cô thẳng một mạch ra khỏi L'Amour trước bao ánh mắt của người qua kẻ lại trong công ty.
Đi đến bên chiếc xe đang chắn ngang trước lối vào L'Amour, hắn mở cửa nhét cô vào bên trong mặc cho cô có chịu hay không, sau đó nhanh chóng đi về bên ghế lái mở cửa xe ngồi vào và cho xe rời đi.
Xe một mạch chạy thẳng về phía ngoại ô thành phố.
Cả quãng đường không ai nói với ai câu nào.
Đến một ngọn đồi cách L'Amour chừng hai mươi phút chạy xe, Tề Phong cho xe dừng lại, bước ra khỏi xe và vòng về phía bên kia mở cửa kéo Tần Nhã Linh đi ra.
Vừa được tiếp xúc với bên ngoài chưa đầy hai giây, cô ngay lập tức bị hắn giam giữ trong lồng ngực.
Hai tay hắn chống trên thân xe kẹp chặt cô ở giữa không cho phép cô chạy trốn, trước mắt chỉ có thể thấy hắn mà thôi.
"Tại sao lại trốn anh?"
Bị hơi thở nam tính của Tề Phong vây lấy, Tần Nhã Linh nhất thời cảm thấy nghẹt thở, lại trong tư thế mập mờ gần trong gang tấc không khỏi khiến cô mặt đỏ tim đập.
Liên tục hai lần bị hắn bá đạo giam giữ, cô phản kháng đưa tay lên đẩy hắn ra nhưng khi bàn tay vừa chạm vào lồng ngực ấm nóng của hắn, cảm nhận nhịp tim đang phập phồng trong lòng bàn tay, cô lại bất thình lình rút tay về.
Cảm giác như bị điện xẹt qua khiến cô giật nảy mình, trong lòng dâng lên cỗ bất an, tự hỏi: "Tại sao lại có cảm giác này?"
Nhận thấy người con gái trong lòng mình có hành động kì quái, giãy giụa rồi lại bất thình lình im lặng một cách khác thường, Tề Phong chăm chú nhìn, chờ xem phản ứng tiếp theo của cô nhưng cô lại cúi đầu không thèm nhìn mặt hắn khiến hắn có chút bị ức chế.
Hắn đưa tay lên giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô hòng khiến cô đối diện với ánh mắt của mình: "Nhìn anh, nói cho anh biết, vì sao lại trốn anh?"
Giọng nói trầm trầm văng vẳng bên tai, cô nhắm mắt lại ngoảnh đầu sang một bên để cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Sau hai giây ngắn ngủi, cô mở mắt ra nhìn thẳng hắn trả lời: "Trốn anh? Vì sao lại trốn? Anh có nhầm lẫn gì không?"
"Không gọi cho anh, cũng không đến tìm anh, không phải trốn anh chứ là gì? Nói cho anh biết nhầm lẫn ở chỗ nào?"
Tề Phong dường như không thể khống chế được cảm xúc của bản thân trước thái độ thờ ơ của cô.
Thật sự trong lòng cô, hắn không có phân lượng nào hay sao?
"Tôi chẳng phải đã nói rất rõ ràng rồi hay sao? Anh vì sao cứ cắn mãi không buông thế?"
Hắn ủ rũ nhìn cô, thở dài một cái, nhẹ giọng nói: "Không có tin tức của em, anh thật sự rất lo lắng.
Nói cho anh biết, có phải còn giận anh chuyện anh gạt em về thương thế hay không?"
Cô cười khẩy: "Làm sao tôi phải giận? Anh hoàn toàn khoẻ mạnh thì tôi phải nên vui vẻ chứ!"
"Vui vẻ vì không còn trách nhiệm đối với anh nữa có phải không?"
"Vậy anh còn muốn thế nào nữa?"
Tề Phong ánh mắt xoáy sâu nhìn người trong lòng.
Trong mắt cô không có lấy nửa điểm gợn sóng, càng không có nửa điểm lưu luyến.
Quả thật từ đầu đến cuối, cũng chỉ có mình hắn tự mình đa tình.
"Nhã Nhã, khoảng thời gian qua ở cạnh nhau, em thật sự không có chút tình cảm nào đối với anh sao? Em hiểu mà phải không?"
Tần Nhã Linh cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.
Cô không giỏi đoán tâm tư của người khác, thế nhưng tại sao nhìn ánh mắt người đàn ông này, cô lại có thể nhìn ra được nỗi thất vọng ẩn giấu đằng sau đó? Ánh mắt của hắn phát ra một nỗi buồn da diết, hoàn toàn không có chút nào gọi là đang diễn kịch cả.
Cũng phải thôi, hắn diễn để làm gì, cho ai xem đây?
Cô vẫn cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi!".