Tần Nhã Linh vẫn như cũ bất động tại chỗ nhìn gương mặt nam tính quen thuộc đang thâm tình nhìn mình.
Trống ngực cô đánh liên hồi.
Trong không gian tĩnh lặng tràn ngập hơi thở của đối phương, tiếng tim đập càng rõ ràng hơn lúc nào hết, có cả của cô và của hắn.
Vì sao lại là hắn?
Vị Tổng tài thần bí kia, người chồng trên danh nghĩa của cô thế nhưng lại dùng cách tàn nhẫn này để nhắc nhở cô về thân phận của mình.
Cô nên biết ơn anh ta về ân huệ này hay nên hận anh ta vì đã đâm cho cô thêm một dao?
Suy cho cùng thì đều là do cô tự mình chuốc lấy không phải sao? Nhưng là cô hối hận rồi, hối hận vì đã chối bỏ tình cảm của mình, càng hối hận vì cứ khư khư cái ý nghĩ trả thù mà đánh mất sự tự do và tương lai của chính mình.
Chỉ là trên đời này vốn không tồn tại thứ thuốc chữa bệnh hối hận, cho nên một khi đã lựa chọn, cô không có quyền quay đầu, chỉ có thể bước tiếp.
Có như vậy cô mới không khiến cho nhiều người phải bị liên lụy, nhất là người đàn ông đang đứng trước mặt cô.
Ổn định tâm tình chính mình, Tần Nhã Linh cố gắng che đậy sự đau xót trong lòng, thẳng thắn đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, lạnh nhạt cất giọng: "Vì sao lại là anh?"
Tề Phong chợt nhíu mày nghi hoặc: "Ý em là gì?"
"Lý do vì sao em đến nơi này.
Anh hiểu em đang nói gì đúng không?"
Hắn càng cố tình lẩn tránh câu hỏi của cô: "Không vội.
Chúng ta lâu ngày gặp lại, em có thể nể mặt anh lặn lội đường xa đến đây mà cùng anh ăn bữa cơm này hay không?"
Cô nhíu mày nhìn hắn, cũng không kịp nói nửa lời thì hắn đã nắm lấy tay cô một mực kéo đến chỗ bàn ăn, ấn cô ngồi vào ghế, còn chính mình ngồi vào ghế đối diện.
Hắn mở chai rượu vang rót vào hai chiếc ly đế cao, sau đó cầm chiếc ly của mình trên tay, nâng về phía cô mỉm cười: "Cùng anh uống một ly được chứ?"
Tần Nhã Linh không còn cách nào khác đành phải cầm lấy ly rượu trước mặt mình, cùng hắn chạm ly, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Hương rượu thuần khiết trôi xuống cổ họng khiến cô chợt lâng lâng.
Có lẽ khi thần trí không tỉnh táo, cộng thêm tâm tình đang không ổn định càng dễ khiến con người ta say nhanh hơn.
Tửu lượng của cô cũng không tốt, cho nên chỉ mới một ly mà đã muốn mất dần kiểm soát.
Nhìn cô uống cạn ly rượu, Tề Phong chỉ khẽ nhíu mày, sau đó lại rót rượu vào ly của cô.
Trong đầu hắn bất giác dâng lên một ý nghĩ không trong sáng, muốn nhân cơ hội này chuốc say cô, vừa có thể níu chân cô, vừa có thể ép cô đối diện với chính mình.
Chỉ là mục đích có đạt được hay không còn phụ thuộc vào cô, hắn không có quyền quyết định.
Hai bàn tay hắn đan vào nhau, nhìn cô cười như không cười: "Toàn những món em thích đấy, ăn nhiều một chút, anh thấy em hơi gầy rồi."
Tần Nhã Linh không nói gì, cầm đũa lên ăn uống qua loa cho lấy lệ bởi vì cô biết, dù muốn dù không cô vẫn phải cìng hắn ăn bữa cơm này, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lửng dạ, cô liền buông đũa xuống bởi vì cô thật sự không có tâm tình để ăn, đúng hơn là nuốt không trôi.
Cầm lấy ly rượu, cô lại một hơi uống cạn, sau đó lại muốn tự mình rót rượu nhưng lại bị hắn ngăn cản.
"Đủ rồi!"
Tề Phong tức giận hét lên.
Có lẽ từ ngày quen biết cô đến nay, đây là lần đầu hắn lớn tiếng với cô như vậy.
Ý nghĩ muốn chuốc say cô chỉ vừa nhen nhóm đã lập tức bị dập tắt không còn chút hơi tàn.
Hắn chính là không nỡ nhìn cô tự dày vò mình.
Cô đau một, hắn đau mười, cho nên thà rằng đừng để cô đau.
Tần Nhã Linh cũng thoáng giật mình bởi giọng điệu của hắn, tay đặt ở chai rượu cũng chầm chậm thu về, sau đó cúi đầu không dám nhìn sắc mặt tức giận của hắn.
Tề Phong thở dài một cái, hạ thấp giọng: "Anh xin lỗi! Chúng ta nói chuyện đi."
Dứt lời, hắn đứng lên đi về phía cô, nắm lấy tay cô siết chặt: "Đi theo anh vào trong."
Tần Nhã Linh thế nhưng không phản kháng, đứng lên cầm theo áo khoác và túi xách cất bước theo hắn.
Hắn dẫn cô đi về phía cửa kính phản quang, mà đằng sau cánh cửa ấy chính là phòng ngủ chính của căn biệt thự này, cũng chính là phòng ngủ của hắn.
Kéo cô ngồi xuống ghế sofa bên trong phòng, hắn tháo cà vạt cùng áo vest ném sang một bên, dựa lưng vào ghế nhắm mắt ổn định tâm tình, sau đó mới lạnh lùng cất giọng: "Vì sao không đợi anh trở lại?"
Ngồi bên cạnh hắn cách một sải tay nhưng Tần Nhã Linh vẫn có thể cảm nhận được khí tức lạnh lẽo đang bao trùm quanh người hắn.
Cô có chút run rẩy, ngồi cúi đầu, hai tay đan vào nhau lí nhí nói: "Em đã viết trong thư, anh đọc rồi đi!"
Hắn mở mắt quay sang nhìn cô, hạ thấp giọng: "Nhã Nhã, chẳng phải em đã hứa chờ anh trở lại, vì sao lại bỏ đi? Chẳng lẽ những gì chúng ta cùng nhau trải qua đối với em không là gì cả sao? Rốt cuộc em đang che giấu điều gì, lảng tránh điều gì? Anh không đáng để em tin tưởng sao?"
"Anh đã đọc thư rồi đúng không? Cho nên anh cũng đừng cố chấp nữa, quên đi, tất cả chỉ là sai lầm mà thôi.
Em không đáng để anh phải làm như thế đâu!"
Hắn không chịu thoả hiệp, giữ lấy bờ vai đang run rẩy của cô, ép cô phải đối diện với hắn: "Nhã Nhã, nhìn anh, nói cho anh biết, phải như thế nào em mới chịu thừa nhận tình cảm của mình? Nói cho anh biết em có nỗi khổ tâm gì, chúng ta cùng nhau đối mặt giải quyết có được không?"
Cô lắc đầu: "Không có, em không có khổ tâm gì cả.
Chỉ là chúng ta không thích hợp mà thôi!"
Hắn buông cô ra, nở nụ cười tự giễu: "Vậy em nói xem, em muốn vị trí Giám đốc điều hành để làm gì?"
Cô một lần nữa trốn tránh: "Em muốn thử sức mình mà thôi.
Không có lý do đặc biệt nào cả."
"Nói dối!"
Hắn đanh giọng, trong mắt tràn ngập bi thương.
Hắn đã lật bài ngửa với cô rồi, thế nhưng cô vẫn không nguyện ý nói ra sự thật với hắn, vậy thì hắn chỉ còn cách ép cô vào đường cùng, buộc cô phải nói ra tất cả.
"Anh tin hay không thì tùy anh." Cô lạnh nhạt nói.
"Em đừng quên vì sao em lại đến nơi này.
Nếu như anh không muốn, em mãi mãi cũng không thể ngồi vào được vị trí đó."
Câu nói vô tâm của hắn lại vô tình trở thành cái gai đâm sâu vào lòng cô.
Hắn thật sự muốn bức cô vào đường cùng mới cam tâm sao?
Được, nếu như hắn muốn, cô cũng không còn cách nào cả.
Cô chỉ định một mình ôm lấy hết mọi đau đớn nhưng hắn lại cứ muốn làm cho vết thương của cô thêm sâu.
Vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi, cô cũng chẳng còn nơi nào có thể đi nữa rồi!
"Anh không có quyền làm điều đó! Anh đừng quên thân phận của mình!"
Tề Phong chợt cười thê lương: "Không có quyền sao? Bổn phận của mình sao?"
Hắn đột nhiên thu lại nụ cười, nhìn cô bằng ánh mắt băng lãnh hệt như cái ngày cùng cô ở trong căn phòng 888 với chiếc mặt nạ dưới thân phận Tổng tài giấu mặt.
Tần Nhã Linh nhìn thấy ánh mắt này thì sống lưng chợt cứng đờ, đổ mồ hôi lạnh.
Hắn cất giọng băng lãnh: "Tần Nhã Linh, vậy em lấy quyền gì quản tôi? Lại lấy thân phận gì ra lệnh cho tôi?"
Bị cơn tức giận của hắn đánh tới cùng với giọng điệu xa lạ lạnh lùng, trái tim nơi lồng ngực của cô chợt quặn thắt.
Lần đầu tiên hắn gọi cả họ lẫn tên của cô lại khiến cho cô đau đớn đến nhường này.
Đây chẳng phải là điều cô muốn sao, thế nhưng khi nó thật sự đến rồi, cô lại không cam tâm nhận lấy?
Thì ra cảm giác bị người mình yêu ghét bỏ, căm hận chính là như thế này! Đúng là đáng đời cô mà!
Hai tay cô bất giác siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn như đang nhắc nhở cô những gì đang diễn ra đều là thật mà không phải mơ.
Nếu đã đau đớn một lần, vậy thêm một lần nữa thì cũng không thể không chấp nhận được, phải không?
Cố tỏ ra bình tĩnh, Tần Nhã Linh cất giọng đanh thép: "Nếu tôi nói tôi lấy thân phận là Tổng tài phu nhân ra lệnh cho anh, cũng lấy quyền hạn của Tổng tài phu nhân buộc anh phải làm theo mong muốn của tôi thì sao?"
Tề Phong cười càng thêm càn rỡ, nhưng trong giọng cười lại không giấu nổi sự thê lương.
"Tổng tài phu nhân sao? Em thừa nhận mình là Tổng tài phu nhân rồi?"
Hắn thu lại nụ cười, thốt ra ngữ điệu mỉa mai: "Nếu đã là Tổng tài phu nhân, vậy thì tại sao còn trêu đùa tôi? Ngày đó tại sao lại tìm đến tôi? Tại sao còn nói yêu tôi? Tại sao còn lên giường với tôi? Em trêu đùa tôi, tổn thương tôi như vậy em vui lắm sao? Tần Nhã Linh, đâu mới là con người thật của em?"
Từng câu từng chữ của hắn hệt như từng mũi dao sắc nhọn đâm vào tim cô, đau đến không thở nổi.
Tròng mắt cô mờ đi, nước mắt lại không tự chủ cứ thế một giọt, hai giọt rơi xuống, rồi không ngừng nghỉ như nước vỡ đê.
Cô thều thào nói không thành tiếng: "A Phong, thật xin lỗi! Em không muốn như vậy đâu!".