Hôm sau mặt trời lên tới đỉnh, Tần Nhã Linh mới nhập nhèm mở mắt.
Nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, toàn không gian phủ kín hai màu trắng xám mang hơi thở của đàn ông, cô kinh hoảng bật người ngồi dậy.
Cúi đầu nhìn chính mình không mảnh vải che thân, cô vội vàng với chăn che lại, sau đó ngơ ngác ngồi trên giường giống như đang nhớ lại những gì xảy ra đêm qua.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Tề Phong quấn khăn tắm bước ra, trên tay cầm khăn lau tóc chậm rãi đi đến chỗ Tần Nhã Linh mới khiến cô hồi thần trở lại, hai mắt trợn tròn bất động tại chỗ.
Hắn buông khăn lau tóc xuống, lại đưa tay lên vuốt vuốt vài cái cho vào nếp sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, ôn nhu nói: "Nhã Nhã, chào buổi sáng."
Lúc này cô cũng đã nhớ lại toàn bộ những gì xảy ra đêm qua, cảm giác xấu hổ bỗng chốc dâng lên.
Lại nhìn sang người nào đó chỉ quấn mỗi khăn tắm che đi nửa thân dưới, cô vội vàng chôn mặt vào giữa hai đầu gối không dám tiếp tục nhìn khuôn ngực trần trụi khiêu gợi của hắn.
Phải biết rằng đàn ông sau khi tắm xong sẽ quyến rũ như thế nào, cô dường như cũng không có sức chống cự.
Khoé miệng Tề Phong khẽ nhếch lên.
Người phụ nữ của hắn chỉ mới xấu hổ thôi mà hắn đã kìm lòng không được rồi, nếu mà cô muốn quyến rũ hắn thì chắc hắn không thể nào trụ được quá mười giây.
Chậc, xem ra hắn phải học cách kiềm chế mới được.
Nhưng quyết tâm là một chuyện, làm được hay không thì lại là chuyện khác.
Hắn đích thực là thua chết trên tay cô rồi, nhưng là hắn cam tâm tình nguyện.
Được chết trên tay mỹ nhân, làm quỷ cũng phong lưu!
Tần Nhã Linh lấy chăn che ngực nhưng lại quên che lưng, người nào đó nhìn tấm lưng tuyết trắng của cô thì yết hầu không khỏi trượt lên trượt xuống, tay cũng không tự chủ được cứ thế đưa lên vuốt dọc sống lưng cô cảm thụ tư vị chân thật.
Bị hắn đánh úp, cô giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, vội vàng lui về phía sau, miệng ngập ngừng nói không thành câu: "Anh...!Anh...!Anh..."
Người nào đó càng thêm ngả ngớn, cánh tay nhanh chóng chế trụ eo cô kéo lại gần mình, cười như không cười: "Anh làm sao? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy, chưa chạm qua?"
Cô ra sức giãy dụa: "Anh không biết xấu hổ!"
Hắn cười thành tiếng: "Xấu hổ là cái gì? Có no bụng được không? Chỉ cần được "ăn" no, xấu hổ thêm vài lần cũng chẳng đáng nói."
Cô á khẩu không tìm được lời lẽ nào đối đáp, chỉ có thể trợn trừng mắt liếc xéo hắn mà thôi.
Hắn cười một tràng sau đó ôm cô vào lòng nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, không chọc em nữa.
Có mệt không, hay là ngủ thêm chút nữa?"
Tần Nhã Linh bất chợt giật nảy mình quay sang hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi? Tối qua em không về nhà, ba mẹ chắc là lo chết mất!"
Bao nhiêu năm qua, kể cả khi đã bước chân ra ngoài xã hội, trừ thời gian phải đi công tác, cô chưa từng qua đêm ở bên ngoài, dù có về trễ cũng nhất định phải nói trước hoặc gọi điện thoại thông báo.
Đêm qua có quá nhiều cảm xúc, lại bị người nào đó đánh chiếm toàn bộ thần trí, cô hoàn toàn quên mất phải gọi về nhà báo bình an.
Có lẽ ba mẹ thấy cô mãi không trở về nên chắc sẽ gọi điện thoại cho cô, cô không bắt máy chắc sẽ càng khiến họ thêm lo lắng.
Có khi nào mọi người trong nhà đang đổ xô đi tìm cô không?
Hắn vuốt tóc cô trấn an: "Em bình tĩnh nào.
Đêm qua ba em có gọi điện thoại cho em, thấy em đang ngủ ngon nên anh thay em bắt máy rồi."
Nghe hắn nói vậy cô liền thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó kêu la thất thanh: "Aaaa...!Anh bắt mắy? Tiêu rồi tiêu rồi, không ổn rồi, em trở về biết giải thích thế nào? Nhưng mà ba em có nói gì với anh không?"
Hắn lắc đầu, bình thản trả lời: "Ba em chưa kịp nói gì thì bị anh cướp lời rồi."
Cô nhíu mày: "Anh có ý gì?"
Hắn cười gian manh: "Hôn anh một cái đi rồi anh nói."
Cô đẩy hắn ra: Anh không đứng đắn."
Hắn vẫn chưng ra bộ mặt cợt nhả: "Vậy thì không nói."
Nhìn ai kia mặt dày khiêu khích, Tần Nhã Linh cũng đành giơ tay đầu hàng, nhanh như chớp hôn lên má hắn một cái.
"Được rồi đó, mau nói em nghe."
Hắn nhướn mày: "Qua loa như vậy?"
"Anh còn muốn thế nào?"
"Chí ít cũng phải thế này."
Dứt lời, Tề Phong giữ lấy gáy Tần Nhã Linh, cúi đầu hôn xuống.
Một nụ hôn ướt át chào buổi sáng thật sự không tệ, sau này nhất định phải duy trì.
Nụ hôn kết thúc, hắn tì trán mình vào trán cô, tay vuốt nhẹ lên hai cánh môi sưng đỏ, thoả mãn mỉm cười.
Qua một lúc hắn mới trở về bộ dáng đứng đắn thường ngày, nói lại nguyên văn cuộc điện thoại giữa ba vợ con rể, cũng không quên biện bạch cho mình: "Anh lần đầu tiên nói dối đấy, lại còn với ba vợ nữa chứ!"
Tần Nhã Linh không thể không liếc xéo hắn: "Là ai khiến em đêm qua không thể trở về? Ba vợ á? Nói cũng thật thuận miệng nhỉ?"
Biết là cô chỉ đang cùng hắn bông đùa nhưng hắn vẫn vô cùng phối hợp, giữ lấy cằm cô nở nụ cười tà mị: "Có giấy hôn thú hẳn hoi, cũng đã là người của anh rồi, vẫn còn muốn trốn?"
Khoé mắt cô cong lên, nhe răng cười: "Không phải bị anh bắt lại rồi à?"
Hắn gật đầu hài lòng: "Rất biết thức thời.
Cho nên, em chuẩn bị tinh thần cùng anh trở về đi thôi."
Tần Nhã Linh xém chút quên mất điều này.
Cùng hắn trở về khác nào phải công khai mối quan hệ của hai người.
Lại nói, ba mẹ có khi nào tăng xông khi biết tin cô và hắn đã kết hôn hay không?
Đầu cô liên tục xoay chuyển, cố gắng tìm ra phương án giải quyết tốt nhất nhưng dường như chẳng thể nào tìm được cách giải quyết vẹn toàn.
Ngẩng đầu nhìn người nào đó đang nhìn cô cười đầy gian manh, cô nheo mắt nhìn hắn thăm dò: "Anh lại đang suy nghĩ chuyện không đứng đắn gì nữa phải không?"
Hắn dứt khoát phản bác: "Không hề, đừng nghĩ oan cho anh.
Anh chỉ đang nghĩ trong cái đầu nhỏ của em rốt cuộc đang chứa cái gì? Sao em lại cứ phải lo lắng nhiều chuyện không đâu thế nhỉ?"
"Anh không hiểu ba mẹ em nên anh không thấy lo lắng.
Nhưng mà em..."
Cô còn chưa nói hết câu, hắn đã nắm lấy tay cô cất giọng nghiêm nghị: "Nhã Nhã, em đừng suy nghĩ nhiều như thế có được không? Mối quan hệ của chúng ta đâu có gì sai trái mà em phải lo lắng? Chúng ta yêu nhau, kết hôn thì có gì không đúng? Chẳng lẽ em vẫn không thừa nhận anh, không muốn cùng anh tiếp tục quan hệ này, cho nên em mới không muốn cho mọi người trong gia đình em biết sự thật?"
Đáy lòng cô chợt ân ẩn đau khi nhìn vào đôi mắt chất chứa bi thương của hắn.
Cô đúng là chỉ suy nghĩ cho bản thân mà không đứng ở cương vị của hắn mà nghĩ.
Hắn yêu cô, chờ đợi cô, tha thứ cho cô vì tất cả thế nhưng cô lại còn muốn tiếp tục tổn thương hắn lần nữa.
Cô đúng là một người phụ nữ ích kỷ!
Sau tất cả, mọi sai lầm của cô, cuộc đời của cô đã được hắn cứu vớt, cô còn mong cầu điều gì nữa đây? Một người đàn ông tốt như thế, cô không phải nên trân trọng và nắm chặt không buông sao?
Đúng vậy, hắn yêu cô và cô cũng yêu hắn, đôi bên đều là lưỡng tình tương duyệt, kết hôn là chuyện sớm muộn không phải sao? Cô cũng không còn nhỏ mà không biết phân biệt đúng sai, hai kiếp người mới tìm được một người đàn ông hoàn mỹ như thế thì phải nên kiêu ngạo mà khoe khoang với mọi người chứ!
Cô đan tay mình vào tay hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình: "A Phong, em xin lỗi, là em suy nghĩ không thấu đáo, cũng không nghĩ đến cảm nhận của anh."
"Vậy em...?"
"Cùng nhau trở về, chúng ta công khai quan hệ."
Hai mắt Tề Phong sáng lên trông thấy, cũng không hề che giấu sự vui vẻ trong lòng: "Em xác định?"
Cô gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy.
Thời gian qua ủy khuất cho anh rồi, sau này em sẽ bù đắp cho anh, được không?"
Hắn nhìn cô ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Không cần bù đắp, chỉ cần mỗi ngày yêu anh thêm một chút là được rồi!"
Hai mắt cô mờ sương nhìn hắn, nở nụ cười hạnh phúc, sau đó chủ động ôm lấy cổ hắn đặt xuống nụ hôn thay cho câu trả lời của mình.
Hôn đủ, hắn luyến tiếc buông cô ra, xoa đầu cô thở hắt ra một hơi: "Được rồi, không còn sớm, em tắm rửa đi rồi xuống ăn sáng, sau đó cùng anh đi shopping mua quà ra mắt gia đình vợ."
Cô lắc đầu: "Quà thì không cần đâu."
Hắn kiên quyết không thoả hiệp: "Nhã Nhã, lần đầu tiên đến gặp gia đình em, em cho anh chút mặt mũi đi được không? Anh đường đường cũng là Tổng tài một công ty, đi tay không đến nhà vợ còn ra thể thống gì? Em nhất định không được kì kèo mặc cả."
Cô phì cười, đây mới đúng là bộ mặt của Tổng tài bá đạo à nha.
"Được, vậy em không khách sáo đâu!"
Hắn gảy nhẹ lên mũi cô cất giọng sủng nịnh: "Không cần khách sáo với anh.
Miễn em vui vẻ là được.
Mau đi tắm, anh chuẩn bị quần áo cho em rồi, đều trong phòng thay đồ."
Cô khẽ nhướn mày, cười như không cười: "Từ lúc nào?"
"Từ lúc đến đây."
"Anh âm mưu từ trước rồi phải không?"
Hắn gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, một khi anh đến đương nhiên phải mang em trở về."
Cô nhướn mày: "Tự tin như vậy?"
"Sự thực không phải được chứng minh rồi sao?"
"Chịu thua anh rồi!".