Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi


Ăn trưa xong, Tề Phong tự mình lái xe đưa Tần Nhã Linh đến trung tâm thương mại.
Tuy đã nhiều năm hắn chưa trở về nước, đường xá qua nhiều năm cũng có rất nhiều thay đổi nhưng không hề ảnh hưởng đến kỹ năng lái xe của hắn, dù sao trên xe cũng đó GPS, lại còn có một GPS hàng thật giá thật ngồi bên cạnh thì chẳng có gì phải sợ cả.

Hơn nữa bằng lái xe của hắn còn là bằng quốc tế được cả thế giới công nhận, cho dù có bị mấy đồng chí cảnh sát gọi lại cũng chẳng ảnh hưởng đến nền kinh tế quốc dân.
Người nào đó đi đến đâu cũng mua, nhiều đến nỗi xách không hết mà phải nhờ nhân viên cửa hàng đúng giờ manh xuống bãi đỗ xe cho hắn để hắn có thể rảnh rang cùng cô đi mua sắm.
Mua chán chê mà vẫn còn quá sớm, Tần Nhã Linh đề nghị đi xem phim.

Hai người cũng được xem là đang đi hẹn hò vậy, còn là lần đầu nữa.
Xem hết bộ phim tình cảm lãng mạn cũng gần sáu giờ, hiện tại đến nhà cô vừa vặn giờ cơm tối như đã hẹn.
Chiếc Lamborghini đắt tiền phóng thẳng từ trung tâm thương mại đến nhà Tần Nhã Linh.

Con xe mới toanh này hắn đã cho người mua trước khi về nước, và mới được chuyển đến hôm qua bởi vì hắn đặc biệt thích xe của hãng này, cũng không thích sử dụng xe mà người khác đã sử dụng qua.

Dù sao hắn cũng đã sắp xếp lịch trình làm việc xong xuôi cho cả năm sắp tới để về đây làm "nhiệm vụ", cho nên tậu nhà tậu xe là việc hiển nhiên.
Chỉ là hắn không biết ở thành phố này, người có thể lái chiếc siêu xe như hắn thật sự không nhiều, nếu không phải người có máu mạch thì cũng là đại gia ngầm cho nên khi chiếc xe của hắn lái vào khu nhà của gia đình Tần Nhã Linh, không ít người kéo ra đường nhìn ngó.
Chiếc xe hầm hố chạy thẳng vào bên trong ngôi biệt thự đã được mở rộng cánh cổng, đỗ vào một góc sân rồi dừng lại hẳn.

Tề Phong nhanh chân xuống xe đi vòng qua bên ghế phụ mở cửa, một tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tần Nhã Linh, tay còn lại chặn dưới trần xe để khi cô bước ra không bị đập đầu hay sảy chân té ngã.
Hình ảnh săn sóc này vô tình đập vào mắt Tần Trọng Huy và Hà Bội Như đang đứng đợi sẵn ở cửa phòng khách.

Hai người cùng mỉm cười nhìn nhau tỏ ra vô cùng hài lòng về hắn.
Cách làm này khi nghĩ thì vô cùng bình thường, thế nhưng lại không có mấy người nguyện ý làm nếu như không thật lòng quan tâm đến đối phương.

Điều này chứng tỏ hắn là người vô cùng tỉ mỉ, còn vô cùng yêu thương và quan tâm con gái của họ.

Thế nên trong mắt hai vị trưởng bối, người con rể tương lai này thật không thể chê được điểm nào.
Tề Phong túi lớn túi nhỏ cùng Tần Nhã Linh bước về cửa phòng khách, khi ngẩng đầu lên đã thấy hai người lớn đang cười nhìn mình thì trong lòng đột nhiên thấy khẩn trương.


Nãy giờ hắn chỉ mải nhìn cô nên nào có để ý đến xung quanh, đến khi nhìn thấy họ đang đứng đợi, cảm thấy bối rối cũng là chuyện bình thường.
Hắn đối hai người trước mặt tỏ ra lễ phép: "Con chào bác trai, chào bác gái!"
"Ba, mẹ! Anh ấy là Tề Phong." Cô cũng tươi cười giới thiệu.
"Ừm, chào con!" Tần Trọng Huy gật đầu hài lòng.
Đến trước mặt hai vị trưởng bối, hắn đưa túi đồ đến trước mặt họ cất giọng: "Dạ, lần đầu ra mắt, con biếu hai bác chút quà, mong hai bác nhận cho."
Tần Trọng Huy vỗ vào vai hắn: "Đều là người nhà cả, không cần khách sáo như vậy.

Nào, vào trong rồi nói chuyện."
Vào tới phòng khách, Tần Nhã Linh đặt đồ trong tay xuống, sau đó lại vươn tay cầm lấy túi đồ trong tay Tề Phong: "Anh đưa em, anh ngồi nói chuyện với ba em đi, em vào bếp với mẹ!"
"Ừm." Hắn gật đầu đưa túi đồ cho cô.
"Nào, ngồi đây uống trà với bác!" Tần Trọng Huy ngồi xuống sofa rót trà lên tiếng.
Thấy Tề Phong đã ngồi đối diện, ông đưa tách trà đến trước mặt hắn, mỉm cười: "Uống trà đi con.

À, con có biết uống trà không?"
"Dạ, được, cảm ơn bác.

Bà nội và ba mẹ con đều thích uống trà nên mấy anh em con cũng đều uống từ nhỏ." Hắn vừa nói vừa đưa hai tay nhận lấy tách trà từ tay Tần Trọng Huy.
"Nghe nói con đã sống ở Mỹ từ nhỏ?" Ông lên tiếng hỏi.
Hắn gật đầu: "Dạ vâng, con sống ở Mỹ từ lúc năm tuổi."
Ông tỏ ra kinh ngạc: "Nhỏ như vậy mà tiếng bản địa con nói vẫn tốt là rất hiếm đó!"
"Dạ, gia đình con vẫn nói chuyện với nhau bằng tiếng mẹ đẻ.

Mấy đứa nhỏ tuy được sinh ở bên đó nhưng vẫn được dạy hai thứ tiếng."
Ông gật đầu, xem ra cũng là gia đình gia giáo.

Mặc dù trước đó đã nghe Tần Thu Ngọc kể không ít về gia đình cũng như bản thân cậu ta, cũng đã nói truyện qua facetime với họ đôi lần, ông cảm thấy vô cùng yêu thích.


Bây giờ nhìn cậu ta hiện hữu trước mặt, ông lại càng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Xem ra, chị ông không làm ông thất vọng.
"Lần đầu tiên con về nước sao?" Ông tiếp tục hỏi.
"Dạ không, vài năm trước con có về đây công tác một thời gian.

Công ty con có chi nhánh ở thành phố này."
"À, bác nhớ rồi, hình như là con và Trịnh Ân làm cùng công ty có phải không? Nó cũng thỉnh thoảng về đây công tác."
Tề Phong gật đầu: "Dạ vâng.

Thỉnh thoảng có việc cần thì anh em con sẽ được công ty cử về xử lý công việc."
Tần Trọng Huy trong lòng ngầm đánh giá: Tướng mạo tốt, công việc tốt, gia đình có nề nếp, lại thêm rất yêu thương con gái ông.

Chàng rể này quả nhiên khiến ông vô cùng tâm đắc.

Giao đứa con gái bảo bối của ông cho cậu ta, ông thấy vô cùng an tâm.
Mặc dù vậy, ông vẫn còn nhiều điều bất an, chính là không biết con gái bảo bối suy nghĩ thế nào rồi.

Nếu để vuột mất chàng rể này, chính ông cũng thấy vô cùng tiếc nuối.

Nhưng mà tình hình trước mắt cho thấy, khả năng tiến triển là rất tốt.

Vậy thì cứ hi vọng mọi chuyện đều suôn sẻ đi.
"Nếu lần sau có về công tác, nhớ ghé nhà bác chơi, nơi này luôn chào đón con!" Ông mỉm cười.
"Dạ cảm ơn bác, nhất định ạ!"
Tề Phong cũng gật đầu cười.


Đêm qua nói chuyện với ông qua điện thoại, nghe giọng điệu nghiêm nghị của ông, hắn có chút lo lắng.

Bây giờ nói chuyện trực tiếp, hắn mới thực sự nhẹ lòng.

Xem ra, người ba vợ của hắn vô cùng hòa nhã dễ gần, không hề khó tính như trong tưởng tượng.
"Ông nội!"
Tiếng trẻ con non nớt cất lên từ cửa phòng khách, sau đó chạy như vũ bão nhào vào lòng Tần Trọng Huy.

Thì ra gia đình con cả của ông là Tần Trọng Khang đã đến.
"Ừm, ngoan!" Ông vui vẻ xoa đầu đứa nhỏ.
"Ba, con mới đến!" Tần Trọng Khang cùng vợ anh đang bế đứa bé gái chừng ba tuổi đứng gần đó lên tiếng chào.
"Chào anh chị!" Tề Phong cũng gật đầu chào.
"Ừm.

Thế nhà Diệu Linh đâu?"
"Chắc cũng sắp đến rồi ba." Tần Trọng Khang trả lời.
Ngay sau đó tiếng động cơ ô tô một lần nữa vang lên trước nhà.

Tần Trọng Khang mỉm cười: "Đến rồi đó ba."
Không quá một phút, một nhà ba người cũng lục tục đi vào.
Nhìn thấy người phụ nữ dắt tay đứa bé gái chừng bốn tuổi chầm chậm bước đến, Tề Phong khẽ nhíu mày.
Tần Trọng Huy dường như hiểu được sự nghi hoặc của hắn, lên tiếng: "Cũng xem như đông đủ rồi.

Mấy đứa lại đây để ba giới thiệu một chút."
Ông hướng từng người trong nhà giới thiệu qua một lượt với hắn.

Hắn cuối cùng cũng biết vì sao người phụ nữ kia lại có gương mặt giống đến tám phần người phụ nữ của hắn.

Hai người là chị em sinh đôi, cho nên mới giống nhau đến như vậy.

Nhưng mà người phụ nữ của hắn vẫn là xinh đẹp trẻ trung hơn, hắn nên kiêu ngạo vì điều đó.
"Nhã Nhã vẫn còn một đứa em trai nhỏ hơn hai tuổi tên là Tần Trọng Hải.


Nay nó phải tăng ca nên sẽ về trễ một chút."
Ông giới thiệu thành viên cuối cùng trong gia đình.

Cậu ta không có mặt ở đây mà xém chút đã bị ông bỏ quên.
Màn chào hỏi xong xuôi, Tần Trọng Huy đứng lên nói: "Được rồi, vào ăn cơm thôi.

Ăn xong rồi nói chuyện tiếp.

Tề Phong, con vào dùng cơm với gia đình bác nhé."
"Vâng, bác trai."
Hắn mỉm cười gật đầu rồi cũng đứng lên đi theo Tần Trọng Huy và những người trong gia đình ông vào nhà ăn.

Lúc này đồ ăn đã được dọn sẵn sàng trên bàn.
Thấy mọi người đi vào, Hà Bội Như tươi cười lên tiếng: "Cả nhà ngồi vào bàn đi."
Nhìn thẳng Tề Phong, bà nói tiếp: "Tề Phong hả con, cứ tự nhiên như ở nhà nhé!"
"Dạ vâng, cảm ơn bác gái!" Hắn vui vẻ nói, rồi nhìn Tần Nhã Linh mỉm cười dịu dàng.
"Ngồi vào bàn cả đi!"
Tần Trọng Huy lên tiếng thúc giục khi thấy cả nhà cứ đứng quanh bàn ăn mà không ai chịu ngồi xuống.

Nhìn qua Tề Phong, ông gọi: "Tề Phong, lại đây ngồi cùng với bác nào."
Cô đi nhanh về phía hắn nhẹ giọng nói: "Anh qua ngồi với ba em đi!"
"Ừm." Hắn gật đầu với cô rồi tiến lại chiếc ghế trống bên cạnh Tần Trọng Huy.
Những người còn lại cũng lần lượt ngồi vào bàn.

Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ ấm cúng.

Thi thoảng có tiếng trẻ con, thi thoảng lại có tiếng cười vang lên không dứt.
Hai vợ chồng Tần Trọng Huy cảm thấy vô cùng vui vẻ, cứ cười mãi, tựa như trẻ ra vài tuổi.

Xem ra đứa con gái này đã khiến ông bà yên tâm hơn nhiều..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận