Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi


Nhìn bốn chiếc ô tô lần lượt nối đuôi nhau rời khỏi căn biệt thự, Trần Trung Đức ngồi trong xe tự hỏi đây là chuyện gì xảy ra?
Sáng sớm gã đã đi đến căn biệt thự cô ở hòng đợi một lúc nào đó sẽ gặp cô để nói chuyện.

Cuối cùng cũng thấy cô xuất hiện nhưng lại vẫn đi cùng người đàn ông kia.

Nếu như mui xe không mở bung, chắc gã cũng chẳng thể biết cô đang ngồi bên trong.
Lái xe theo sau xe của cô trở về nhà cũ, lại đợi thêm một lúc, cuối cùng gã lại thấy cả nhà cô nối đuôi nhau rời khỏi.
Gã nghĩ mãi không ra lý do, nên vẫn là âm thầm đi theo sau để tìm hiểu.

Cho đến khi đã rời khỏi thành phố, gã mới nghĩ ra, khả năng duy nhất là gia đình cô đi nghỉ dưỡng.
Quả nhiên gã đoán không sai, khi bốn chiếc xe cùng đi vào bãi đỗ của khu resort, sau đó người trên xe lục tục bước xuống cùng với hành lý, gã đã hiểu.
Gã ngồi trong xe một lúc, sau cũng đánh tay lái cho xe chạy vào khu resort.

Gã cho rằng, gã đã đi theo cô đến đây rồi, gã không tin không thể gặp được riêng cô.
Bên trong sảnh chính khu resort, sau khi xuất trình thẻ căn cước, lễ tân đưa cho Tần Trọng Hải chìa khoá căn biệt thự và dặn dò kỹ lưỡng những điểm cần chú ý, cũng không quên đưa cho cậu ta bản đồ của cả khu resort để tránh lạc đường.
Cầm chìa khoá trên tay, Tần Trọng Hải nhếch miệng mỉm cười đi đến sofa nơi mọi người đang ngồi chờ.
"Em nhận chìa khoá rồi, cả nhà đi thôi."
"Em đặt kiểu phòng gì đó?" Tần Nhã Linh lên tiếng hỏi.
Tần Trọng Hải khẽ liếc mắt nhìn Tề Phong đang đứng bên cạnh cô, lả giả cười: "Đến xem không phải là biết hay sao?"

Dứt lời, cậu ta quay lưng kéo vali dẫn đầu đoàn người đi ra khỏi sảnh chính.
Buổi tối thứ bảy tuần trước, sau khi cả nhà dùng xong bữa tối thì bàn bạc cụ thể cho kỳ nghỉ dưỡng, cuối cùng quyết định sẽ khởi hành vào sáng thứ năm và trở về vào chiều thứ bảy.
Trước khi ra về, Tề Phong đưa cho Tần Trọng Hải một tấm thẻ đen và dặn cậu ta chọn phòng ở tốt nhất và cứ chi tiêu thoải mái cho toàn bộ kỳ nghỉ.
Anh rể đã chịu chi như thế, cậu ta dĩ nhiên không khách sáo.

Dù sao chi phí trọn gói cho kỳ nghỉ của cả nhà vợ cũng chẳng thấm vào đâu so với một tháng lương của hắn mà hắn còn đưa cho cậu thẻ đen cơ mà, không quẹt thì thật phụ lòng chủ nhân mất thôi.
Cho nên, cậu ta chọn hẳn căn biệt thự năm sao mắc nhất, đương nhiên mọi dịch vụ cũng là ở mức cao nhất, địa thế cũng là tốt nhất.

Nói chung, nơi mà cậu ta chọn là đẳng cấp nhất của toàn khu resort mà không có nhiều người dám đặt.
Cả nhà Tần Nhã Linh lục tục đi ra khỏi sảnh chính, bên ngoài đã có xe chuyên dụng của resort chờ sẵn để giúp họ chuyên chở hành lý và đưa đến tận ngôi biệt thự đã đặt.
Chiếc xe vừa rời đi, người đàn ông ngồi ở góc khuất trong đại sảnh lúc này mới đứng lên đi về quầy tiếp tân lên tiếng hỏi: "Nhóm người vừa nãy chọn phòng ở nơi nào?"
Cô lễ tân tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp trả lời: "Xin lỗi tôi không thể tiết lộ."
Gã tỏ ra vô cùng kiên nhẫn và lịch thiệp nói tiếp: "Tôi là người quen của họ.

Vì muốn tạo bất ngờ nên mới theo sau.

Xin cô giúp đỡ."
Cô lễ tân tuy có chút hiềm nghi nhưng cũng không quá khắt khe, dù sao mỗi khu của resort đều có bảo vệ, người bên ngoài không thể tùy tiện vào bên trong nếu chưa được chủ nhân cho phép, vì vậy người ngoài có biết cũng chẳng có ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
Cô ta nhìn gã ngầm đánh giá: từ tướng mạo đến khí chất, quần áo mặc trên người và phụ kiện đi kèm đều là hàng hiệu, cho nên hẳn không phải là người xấu.
Lại nở nụ cười chuyên nghiệp, cô ta trả lời: "Biệt thự Diamond ở phía Đông."

Mày rậm gã khẽ nhướn.

Resort mới khánh thành này gã đã từng tìm hiểu qua, nơi đây phòng ở được phân từ hai sao đến năm sao, cũng được chia ở từng khu riêng biệt.

Khu Đông có view đẹp nhất, hầu hết là biệt thự năm sao, mỗi biệt thự lớn nhỏ khác nhau cũng có số phòng ngủ tương ứng.
Căn biệt thự có giá một đêm cao nhất là biệt thự Diamond, vô cùng xứng với cái tên của nó, và dĩ nhiên những phục vụ đi kèm thì không chê vào đâu được.
Gia đình Tần Nhã Linh cũng thuộc hàng khá giả nhưng cũng không dư tiền đến mức thuê hẳn căn biệt thự với mức giá ngất ngưởng như thế.

Xem ra người chi tiền là người đàn ông của cô.

Cũng phải thôi, dù sao hắn ta còn có một thân phận khác là thái tử gia của The Wind cơ mà.

Bỏ tiền ra mà lấy lòng được gia đình cô thì cũng đáng.
Qua những gì người của gã điều tra thì cũng chỉ dừng lại ở những gì ai ai cũng biết.

Nếu như gã biết được tầng thân phận khác của hắn và cũng biết được cô và hắn đã là vợ chồng hợp pháp, không biết gã sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Đoán chừng sẽ vô cùng thú vị cho mà xem!
Gã lấy từ trong ví ra thẻ căn cước đưa cho lễ tân, lạnh nhạt nói: "Cho tôi căn một phòng ở khu Đông."
Cô lễ tân vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp nhận lấy căn cước của gã: "Dạ vâng, anh chờ một chút."
Chưa đầy một phút, cô ta đưa chìa khoá cho gã cùng với bản đồ khu resort, sau đó giơ tay phải hướng về cửa chính của đại sảnh, kính cẩn thưa: "Xin mời anh đi ra bên ngoài, xuất trình chìa khoá cho nhân viên, sẽ có người hướng dẫn đưa anh đến tận nơi ở."

Gã nhận lấy chìa khoá và bản đồ, mặt không biểu cảm đi về phía cửa chính.
Gã tự nhủ khi ở gần cô như vậy sẽ có thể dễ dàng nắm bắt mọi hành tung của cô, sẽ tìm cơ hội gặp riêng cô để nói chuyện một lần, sẽ khiến cô không thể trốn tránh thêm được nữa.
Còn có, người đàn ông ở bên cạnh cô, gã cũng phải đến cảnh cáo, cho hắn ta biết cô là người phụ nữ của gã, nên cách cô xa một chút, tốt nhất là trở về nơi của hắn ta.

Gã không cho phép có bất cứ người đàn ông nào gần gũi người phụ nữ của gã.

Gã không cho phép! Tuyệt đối không cho phép! Cô chỉ có thể là của gã của riêng gã mà thôi!
Lúc này, gia đình Tần Nhã Linh cũng đã hiện diện bên trong ngôi biệt thự Diamond.
Khi đứng ở bên ngoài nhìn ngắm bao quát, Tề Phong vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của Tần Trọng Hải.

Tuy rằng so với resort ở những nơi hắn từng đi qua có hơi kém một chút nhưng được như vậy cũng tạm chấp nhận.

Sau này chờ người nhà của cô đến Mỹ, hắn sẽ đưa họ đến tận hưởng kỳ nghỉ thực thụ sau.
Tần Nhã Linh thì chỉ nhíu mày, sau đó liếc mắt nhìn Tần Trọng Hải và Tề Phong, lại vô tình nhìn thấy hai người họ trao đổi ánh mắt nên cũng ngầm hiểu đây là chủ ý của ai.
Thì cũng phải thôi, người đàn ông của cô là ai cơ chứ, nhiêu đây còn chưa xứng với thân phận của hắn đâu.
Tần Trọng Khang và Lưu Gia Huy thì lại mang tâm trạng khác.

Là người trong ngành, họ đương nhiên biết giá trị của căn biệt thự này, cho nên giá thuê tuyệt đối không hề rẻ.
Sau khi mọi người phân chia phòng xong xuôi, ai về phòng nấy cất hành lý và tạm nghỉ ngơi, hẹn đúng mười hai giờ đi ăn trưa.
Bóng dáng hai bậc trưởng bối và vợ chồng Tần Nhã Linh khuất dạng, những người còn lại liền tụ tập quanh Tần Trọng Hải truy vấn.
Người đầu tiên lên tiếng hỏi là Tần Trọng Khang: "Thuê căn biệt thự này là chủ ý của ai?"
Tần Trọng Hải móc ra từ trong ví tấm thẻ đen, lả giả cười: "Mọi người xem, thẻ đen này là của ai thì chính là chủ ý của người đó."
Lưu Gia Huy tặc lưỡi: "Anh lần đầu tiên tận mắt thấy thẻ đen đấy."

Tần Trọng Hải nhe răng cười: "Hì hì, anh rể có tiền, anh rể chịu chi, em chỉ là người thực thi mà thôi."
Tần Trọng Khang ra điều suy tư: "Cậu ta thật sự nhiều tiền như vậy?"
Tần Trọng Hải gật đầu: "Anh ấy thật sự rất có tiền đấy.

Anh rể nói lương của anh họ khi ký hợp đồng là năm mươi nghìn đô đấy, đến nay không biết đã lên đến con số bao nhiêu rồi.

Còn lương của anh rể còn cao hơn nữa bởi vì anh rể còn là cấp trên của anh họ cơ.

Cho nên mọi người nói xem, anh rể còn không phải người có tiền sao? Em phải nói là có rất nhiều tiền mới đúng.

Nhìn chiếc xe của anh ấy đang chạy đi, nhắm mua nổi không?"
Ai nấy đồng thời đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều tự hiểu.

Một người đàn ông vừa có ngoại hình vừa có công việc lương cao ngất ngưởng, ai lại không ái mộ đây? Thế nhưng hiện tại lại là anh rể, em rể của mình, làm sao lại không thụ sủng nhược kinh?
Là do cô may mắn khi có được người chồng như vậy hay là cô xứng đáng có được, âu cũng quy về một mối không phải sao? Lại nói, cô cũng không hề thua kém hắn ta, vừa xinh đẹp tài giỏi lại hiền thục nết na, cũng coi như tương xứng.
Tần Trọng Khang thay mọi người nói lên tiếng lòng: "Ừm, đúng là có tiền nhưng điều đó không quan trọng, cậu ta yêu thương Nhã Nhã thì tốt, nếu không dù có tiền nhiều hơn nữa cũng mặc.

Cứ nhìn cái gương của gã nào đó liền biết."
Mọi người lập tức rơi vào trầm mặc.
Tần Trọng Hải lên tiếng biện bạch: "Mọi người yên tâm đi, anh rể tuyệt đối sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu."
"Tốt nhất là vậy!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận