Đài Bắc
Tờ báo Kinh tế Hoàn cầu viết –
Tập đoàn Phỉ Á kinh doanh hệ thống siêu thị lớn nhất châu Á gần đây bởi vì mắc nợ nghiêm trọng đang trên bờ vực phá sản, hội đồng quản trị triệu khai khẩn cấp hội nghị hiệp thương thương thảo nhằm vào cục diện trước mắt mà bàn ra phương pháp giải quyết. Cứ nghe Đổng sự trưởng Phỉ Á bán 49% cổ phiếu có trong tôiy để giải quyết khẩn cấp. Ứng cử viên cho đại cổ đông mới chưa tìm ra, nhưng đã có nhiều công ty gia đình cố ý thảo luận, trong đó lấy xí nghiệp Phương thị cùng tập đoàn Minh Thị giật giải tiếng hô cao nhất, xem ra “Kim chỉ công chúa” cùng “Thiên tài Quý Công Tử” sắp dùng một trận quyết định thắng bại!
Bên trong phòng làm việc, một mỹ nhân ăn mặc thời trang vứt bỏ tờ báo, trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã nhưng nghiêm túc.”Là ai tiết lộ tin tức?” Cô chính là người được gọi là “Kim chỉ công chúa” của tập đoàn Phương Thị hiện là quản lý đương nhiệm — Phương Niệm Tình.
Cô hỏi người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện, cũng là cánh tay đắc lực của mình Triệu Hiểu Đông.
“Đang trong vòng điều tra, có thể là người của bộ phận quảng cáo, bởi vì ngày hôm qua bọn họ mới vừa cùng người của tờ báo Kinh tế Hoàn cầu ăn cơm chung, Tôn trưởng phòng của bộ phận quảng cáo từ trước đến giờ không giữ mồm giữ miệng.”
“Tra ra rốt cuộc là ai tiết lộ bí mật, lập tức khai trừ.” Niệm Tình có chút tức giận, “Gần đây tin tức lại để lộ lần nữa, chúng tôi do chủ động biến thành bị động, lần trước thu mua thất bại chính là vì bị tiết lộ bí mật.”
Triệu Hiểu Đông gật đầu một cái, “Tôi hiểu rõ rồi, trong vòng hai ngày tôi sẽ tra được là người nào tiết lộ bí mật.”
“Mặt khác, ” Minh Thiên Tàng gần đây bận về việc.. Cùng một công ty tín hiệu vô tuyến lớn ở Nhật Bản hợp tác, tuần trước mới vừa bay đi Nhật Bản, chuyện bên này hắn chưa tỏ thái độ.”
“Giương đông kích tây, đây là kỹ xảo hắn thường sử dụng.” Cô cắn môi, sau đó ngồi thẳng thân thể, nhấn phím nội tuyến thông báo thư ký bên ngoài, “Giúp tôi hẹn gặp Đổng sự trưởng tập đoàn Phỉ Á, càng nhanh càng tốt, tôi muốn mời hắn buổi trà trưa .”
“Không cần khẩn trương như vậy chứ?” Triệu Hiểu Đông cười cười, “Minh Thiên Tàng cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể lập tức bay trở về cùng chúng ta giành khoản mua bán này.”
“Vậy anh không hiểu rõ hắn rồi.” Niệm Tình cười khổ lắc đầu một cái, “Vật hắn muốn chưa từng không có được.”
Ba phút sau, thư ký trở về gọi cho cô, “Đổng sự trưởng tập đoàn Phỉ Á hiện tại đang ở Tokyo Nhật Bản, phải ngày mốt mới có thể trở về.”
Hai người nghe vậy đều sửng sốt.
Niệm Tình bất đắc dĩ động động khóe miệng, “Quả nhiên vẫn bị hắn giành trước một bước.”
“Có lẽ chẳng qua là trùng hợp?” Triệu Hiểu Đông còn có chút không cam lòng.
“Trên thương trường không có nói đến trùng hợp, chỉ có phân chia thắng thua.” Cô lại hạ chỉ thị cho thư kí, “Giúp tôi đặt vé máy bay chuyến nhanh nhất đến Tokyo, còn nữa, hỏi thăm người của tập đoàn Phỉ Á Đổng sự trưởng bọn họ ngủ khách sạn nào, thuận tiện giúp tôi đặt phòng nơi đó.”
“Cô muốn đích thân đi Nhật Bản?” Triệu Hiểu Đông liền giật mình, “Vậy tôi đi cùng cô.”
“Không cần, ” cô lắc đầu cự tuyệt , “Bên trong công ty còn có chuyện cần anh xử lý, hai chúng tôi đều đi sẽ rất phiền toái, Hiểu Đông, bên này phải nhờ anh rồi.”
“Cô là muốn đi nói chuyện làm ăn, hay vẫn là muốn gặp hắn?” Hắn chợt bật thốt lên hỏi ra, trong giọng nói còn hàm chứa nhàn nhạt ghen tuông.
Mi tâm nhíu lại, cô cười như không cười, “Gặp hắn? Anh cho rằng tôi muốn gặp hắn, hắn liền chịu gặp tôi sao?”
Giữa cô và hắn, từ lâu đã giống như bị ngăn cách, chỉ xích thiên nhai*, xa xa nhìn nhau.
(*) gần như gan tấc mà biển trời cách mặt
“Năm năm rồi, cô thật không muốn gặp hắn?” Hắn hỏi tới, hiển nhiên là không tin lời của cô.
“Hiểu Đông, anh nên đi làm việc.” Cô bất cẩu ngôn tiếu nghiêm túc chứng minh cô không muốn tiếp tục nói chuyện này, Triệu Hiểu Đông chỉ có đứng dậy cáo từ.
Trong phòng làm việc chỉ còn một mình cô, nhưng lời Triệu Hiểu Đông nói lại thật chặt níu lấy trái tim non nớt kia.
Năm năm rồi, cô thật không muốn gặp hắn?
Thật, không muốn sao?
Tokyo
Nhìn ra cửa sổ phía ngoài rào chắn, trên đường phố Tokyo tràn đầy hoa anh đào bay bay. Phía trong rào chắn bên trong phòng một bầu nước ở trên bếp lò bốc hơi nóng sùng sục, sắp sôi trào.
Ở đầu bàn mỗi bên có hai người ngồi đối diện nhau, người ngồi bên trái nhìn có vẻ lớn tuổi, vẻ mặt có chút khẩn trương nghiêm túc; người bên phải tuổi trẻ quý khí, khuôn mặt tuấn nhã còn lộ ra một cỗ lãnh đạm làm cho người ta có cảm giác khó có thể thân cận.
“Minh thiếu thật chịu ra trợ giúp, tôi thay mặt tất cả nhân viên trên dưới tập đoàn Phỉ Á tập đoàn bày tỏ cảm tạ.” Người đàn ông trung niên chính là Tôn Đổng sự trưởng tập đoàn Phỉ Á, mà người bị hắn gọi là”Minh thiếu” dĩ nhiên là người phái sau điều hành Minh thị thiên tài Quý Công Tử — Minh Thiên Tàng.
Ngón tay thon dài nhắc ấm trà nóng trên lò, nghiêng ấm đổ trà vào trong ly, hương trà thơm lẳng lặng bay ra, thanh âm lãnh đạm cũng theo đó vang lên, “Tôi sẽ giữa lại 60% cổ phần của ông ,nhưng là số lượng nhân viên siêu thị nhất định cắt giảm.”
“Sa thải nhân viên? Nhưng, có rất nhiều người đều cùng tôi năm đó cố gắng tạo nên sự nghiệp. . . . . .”
Tôn Đổng sự trưởng mới vừa mở miệng, cặp mắt âm trầm sâu thẳm nhướng lên”Chúng ta đang nói chuyện buôn bán, không phải đang làm sự nghiệp từ thiện. Toàn bộ nhân viên siêu thị khắp châu Á ông cũng nhớ tên của bọn họ sao? Ông biết bọn họ đối với công việc của mình có trách nhiệm ra sao?” Một xấp văn kiện từ trong tay Minh Thiên Tàng ném ra, “Đây là người của tôi sau khi điều tra mười siêu thị cho ra kết luận, mười siêu thị này phân bố ở mười thành thị của bảy nước khắp châu Á, mỗi một chỗ đều có một đống vấn đề lớn, nếu ông muốn tôi cứu ông, nhất định phải theo phương pháp của tôi mà làm.”
Lật xem những báo cáo kia, mồ hôi Tôn Đổng sự trưởng cũng rơi lã chã, “Nhưng là, Minh thiếu nên biết, bây giờ còn có rất nhiều tập đoàn lớn muốn thu mua Phỉ Á, mà điều kiện bọn họ đưa ra. . . . . .”
“Tôi bất kể người khác điều kiện như thế nào, điều kiện của tôi đã nói cho ông biết, cũng sẽ không sửa đổi.” Minh Thiên Tàng vỗ tay phát ra tiếng, rất nhanh có cô gái mặc ki-mô-nô Nhật Bản xuất hiện ở cửa.
“Tiền trà ghi vào tên của tôi.” Hắn dùng tiếng Nhật nói, sau đó liếc mắt Tôn Đổng sự trưởng, “Nếu Tôn Đổng sự trưởng còn có lựa chọn tốt hơn, tôi sẽ không miễn cưỡng. Cửa lớn Minh thị vĩnh viễn vì ông rộng mở, cần trợ giúp liền gọi điện thoại cho tôi.”
Thấy hắn đứng lên, Tôn Đổng sự trưởng vội vàng kêu: “Chờ, chờ một chút!” Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu theo gương mặt của ông chảy xuống, không biết là bởi vì khẩn trương hay là nhiệt khí bên trong phòng, hắn cắn răng, vừa bất đắc dĩ vừa thống khổ nói: “Được, tôi, tôi tiếp nhận.”
Đứng ở cửa phòng trà, thuộc hạ đã chuẩn bị xe tốt, mở sẵn cửa xe đợi hắn.
Minh Thiên Tàng đeo mắt kính lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng cây hoa anh đào trên đường lớn đối diện, anh đào bay bay rất đẹp, làm cho hắn ở trong lòng khẽ động.
“Anh trở về tiệm cơm trước đi, tôi muốn tản bộ một lát.”
Tài xế lái xe đi, hắn một mình ở lại đường lớn Tokyo. Cuộc sống ở Tokyo tiết tấu nhanh luôn nổi tiếng hàng đầu thế giới, hắn mấy lần tới nơi này tất cả đều là vội vội vàng vàng, chưa có từng nghĩ tới cảm giác khi tản bộ lại thú vị như vậy, cặp mắt dưới kiếng mắt cũng không khỏi ánh lên nụ cười.
Điện thoại di động chợt rất không có ý tứ vang lên, người gọi điện thoại tới là em gái hắn Minh Thiên Hiểu.”Anh, tiệm bánh của em khai trương, sao anh không về giúp em cắt băng?”
“Anh rất bận.” Hắn lãnh đạm không chỉ đối với việc làm ăn, cho dù là đối với gia đình, hắn vẫn không nhiệt tình thể hiện.
“Được rồi, được rồi, biết anh bận rộn, anh đang ở Nhật Bản phải không? Nhật Bản hiện tại lưu hành vị kem gì ? Giúp em tìm một chút tài liệu có được hay không?”
“Đã biết.” Hắn vừa vặn thấy phía trước có tiệm kem, vừa nói điện thoại vừa đi qua, đột nhiên, cước bộ như bị cái gì níu lại, toàn thân cứng đờ.
“Ông chủ, hai cây kem, vị socola nha!” Một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa tiệm, dùng tiếng Nhật nói chuyện với chủ cửa hàng.
Tay của hắn dừng lại tại giữa không trung, tiếng của em gái trong điện thoại cũng không nghe được nữa,tròng mắt đen sau mắt kiếng chẳng qua là yên lặng nhìn bóng dáng trước mắt kia, cho đến đối phương mua đồ xong rời đi, tất cả thần trí mới từng chút từng chút hồi phục lại.
“Anh! Em nói chuyện anh có nghe hay không?” Minh Thiên Hiểu lớn tiếng hỏi: “Chị Niệm Tình cũng từng đến tiệm của em rồi, anh chừng nào thì tới nếm thử một chút tài nấu nướng của em?”
“Lần sau rồi nói.” Thanh âm của hắn nhanh chóng trở lạnh, đột nhiên đem điện thoại cắt đứt.
Là số mạng đang cố ý trêu cợt hắn sao? Thân ở tha hương lại vẫn có thể thấy bóng dáng của cô? ! Sự xuất hiện của cô chỉ là trùng hợp? Hay là. . . . . . Xem ra tin đồn là thật, cô cũng đối với tập đoàn Phỉ Á có hứng thú.
Thật ra thì, nếu cùng sống ở cái thế giới này, lại cùng ở một trong lĩnh vực, chạm mặt vốn chính là chuyện sớm hay muộn, cho dù tránh né cũng không nhất định trốn được, huống chi, hắn vốn cũng không từng muốn tránh né, chẳng qua là không muốn gặp lại cô, không muốn bộ dáng mất khống chế của anh bị bất cứ ai nhìn thấy.
Cô cũng không thay đổi bao nhiêu, có lẽ bởi vì thời gian năm năm còn quá ngắn. Nhưng mà trong năm năm tích lũy ra hận ý đủ đem băng tuyết núi Phú Sĩ hoàn toàn tan rã.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô khuất sau hoa anh đào, trong đầu của hắn có chút mờ mịt.
Cứ như vậy, gặp lại, tách ra, giống như người lạ. Đây mới thật là kết cục hắn muốn sao?
Đài Bắc
Ở trong phòng khách, trên TV cực lớn dạng treo truyền đến thanh âm ngọt ngào của phát thanh viên.
“Bởi vì thành công thu mua hệ thống siêu thị khắp châu Á của tập đoàn Phỉ Á, tính đến báo cáo cuối cùng ngày hôm qua, cổ phiếu tập đoàn Minh thị lần nữa lên cao năm điểm, trở thành người thắng lớn nhất thị trường chứng khoán. Trước có tin tức truyền ra, tổng giám đốc Minh thị Minh Sùng Quang tiên sinh dạo gần đây lui về, con ông là Minh Thiên Tàng tiếp quản tập đoàn Minh thị. Thật ra thì hiển nhiên sau khi Thiên Tàng từ Mĩ quốc du học trở về, vẫn luôn có tin đồn nói hắn đã trở thành người phía sau nắm trong tay tập đoàn Minh thị, lần này cũng là hắn một tay thúc đẩy cuộc giao dịch này, có lẽ đáp án chính thức không lâu nữa sẽ được công bố.”
“Được rồi, tắt TV.” Thân hình thon dài, quý khí thoát tục, vẻ mặt cùng giọng nói luôn lãnh đạm, Minh Thiên Tàng cầm áo khoác tây trang, hỏi em gái ngồi ở ghế sa lon thoái mái xem ti vi, “Em lúc nào thì thích xem loại chương trình tài chính bát quái viết rồi hả ?”
“Đây chính là tiết mục tài chính có uy tính nhất hiện tại, cũng không nói bát quái lung tung.” Minh Thiên Hiểu cười cười trả lời, “Bình thường một tuần lễ cũng không gặp anh được ba lần, cho nên em phải từ trên truyền hình để biết rõ về thành tích vĩ đại của anh chứ.”
Minh Thiên Tàng từ bên người cô đi qua, tây trang áo khoác vô tình hay cố ý xẹt qua tóc của cô, “Mấy năm này em thế nào một chút tiến bộ cũng không có.”
“Em dĩ nhiên không giống chị Niệm Tình nha.” Minh Thiên Hiểu duỗi cái lưng mỏi, thở dài nói: “Em vốn là còn tưởng rằng chị Niệm Tình sẽ trở thành một nhà vẽ tranh châm biếm, không nghĩ tới chị lại trở thành người quản lý xí nghiệp Phương thị, còn được lên trang bìa tạp chí kinh tế tài chính, bên ngoài cũng ca ngợi chị là nữ cường nhân thời đại mới đấy.”
Minh Thiên Tàng đi về phía cửa, Minh Thiên Hiểu ở phía sau lớn tiếng kêu, “Anh! Anh từ Mĩ quốc trở về có gặp chị Niệm Tình chưa?”
“Chuyện của anh không cần em quan tâm.” Minh Thiên Tàng trả lời, tay đã chạm đến tay cầm cửa.
“Nhưng mà em lại nghe bà nội nói, bà hi vọng năm nay hai người có thể kết hôn.” Cô cười lại hỏi: “Hai người lâu như vậy không gặp mặt, không còn cảm giác với đối phương rồi hả ?”
Minh Thiên Tàng không trả lời cô, thẳng đi ra ngoài.
Mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Hắn không có lập tức khởi động xe, từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại phím ưu tiên số một, khẽ mất hồn.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, hắn nhận cuộc gọi, gọi điện thoại tới là thư ký của hắn.
“Minh thiếu, cuộc họp với Khải Nhĩ là ba giờ chiều nay.”
“Tôi biết rồi.” Trả lời ngắn gọn, không có một lời dư thừa nào, sau khi cúp điện thoại hắn không dừng lại, trực tiếp để điện thoại di động ném tới ghế phụ, khởi động chìa khóa xe.
“Lần này thu mua tập đoàn Phỉ Á mặc dù thất bại, nhưng không cần để ở trong lòng.” Niệm Tình thông báo tình huống kinh doanh hiện tại mà các đổng sự giao phó trên cuộc họp hội đồng quản trị, mà tiêu điểm là các đổng sự truy cứu việc thu mua tập đoàn Phỉ Á thất bại.
“Phương tiểu thư, không phải chúng tôi không tín nhiệm năng lực của cô, gần đây mấy lần thu mua lớn nhỏ, chúng ta đều bại trên tay Minh thị, rốt cuộc là tại sao?”
“Đúng vậy, tôi nghe nói Phương tiểu thư cùng Minh thị Minh Thiên Tàng đã từng là bạn học? Hai người có thỏa thuận gì với nhau không? Chẳng lẽ là Phương tiểu thư cố ý nhường?”
Vấn đề mà mấy vị đổng sự đưa ra gây rối khiến Niệm Tình cau mày, “Các vị, tôi là người phụ trách Phương thị, tôi đương nhiên có thể cố gắng vì mọi người kiếm tiền kiếm lời, thử hỏi Phương thị thất bại đối với tôi có chuyện tốt gì sao? Gần đây có vài vụ làm ăn kết quả không lý tưởng, đây là nguyên nhân nhiều mặt tạo thành, cùng quan hệ Minh thị Minh Thiên Tàng với tôi không có bất kỳ dính líu trực tiếp nào.”
“Phải không? Nhưng là. . . . . .”
Còn có đổng sự muốn mở miệng, Triệu Hiểu Đông nhịn không được, đứng lên nói, “Huê hồng hàng năm của mấy người có phải ít ỏi gì đâu, các người còn muốn càn quấy?”
“Hiểu Đông!” Niệm Tình lấy ánh mắt ám hiệu hắn câm miệng, “Các vị cổ đông đối với tình huống công ty chưa hiểu rõ, có nghi vấn là phải, bất quá, ” cô nghiêm trọng hướng nhìn các đổng sự, “Tôi hi vọng công ty chân thành đoàn kết, gần đây công ty kế hoạch thất bại, tôi hoài nghi nội bộ công ty có gian tế, chuyện này tôi sẽ điều tra, một khi phát hiện là ai bán cơ mật công ty, tôi nhất định sẽ không bỏ qua người kia!”
Lời nói ra chận lại những câu hỏi của các cổ đông.
Cô hất cằm lên, “Còn có việc sao?”
Hiện trường yên lặng như tờ.
“Tan họp!”
Rời đi phòng hội nghị, trở lại phòng làm việc, thư ký đã chờ sẵn từ lâu.
“Phương tổng, phương thức liên lạc tổng giám đốc công ty tín hiệu vô tuyến Khải Nhĩ đã tìm được, bất quá mới vừa gọi điện thoại qua, đối phương nói tổng giám đốc bọn họ chiều hôm nay không rãnh, đã hẹn Minh thiếu của tập đoàn Minh thị uống trà.”
Lại là Minh Thiên Tàng? Lòng Niệm Tình trầm xuống.
“Minh Thiên Tàng là cố ý muốn gây cản trở chúng ta.” Triệu Hiểu Đông vừa vào tới cũng nghe được lời của thư ký nói, bất bình mà nói: “Được, tôi đi gặp hắn, thẳng mặt hỏi hắn rốt cuộc muốn như thế nào.”
“Hiểu Đông, anh đừng xung động.” Niệm Tình trầm tĩnh mà đối với thư ký phân phó, “Bảo tài xế ở dưới lầu chờ tôi, tôi muốn đi một chuyến đến Minh thị.”
“Cô không thể đi!” Triệu Hiểu Đông vội la lên: “Đi chính là yếu thế! Cô chẳng lẽ không nhìn ra hắn rõ ràng là muốn cả cô? !”
“Trên thương trường không nên có địch nhân vĩnh viễn. Nếu như hắn là thật muốn tôi bất lợi, nói rõ có lẽ tốt hơn.” Niệm Tình đối với hắn cười cười, “Ngược lại anh mới không nên đi, hắn đối với anh vẫn có thành kiến, đi cũng nói cũng không được gì, ngược lại sẽ đem cục diện làm cho càng hỏng bét.”
Nhìn cô thu dọn đồ đạc, đôi tay càng không ngừng bận rộn, Triệu Hiểu Đông đột nhiên hỏi: “Cô có phải còn không quên hắn được?”
“Quên? Tại sao muốn quên?” Cô thản nhiên cười, “Hơn nữa trí nhớ của tôi luôn luôn không kém, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện liền đem một người quên mất?”
“Hơn nữa người này, vẫn còn có hôn ước với cô.” Hắn thanh âm buồn bực nói.
Niệm Tình toàn thân run lên, nụ cười có chút đọng lại, một lát mới dịu dàng nói: “Hiểu Đông, đừng làm khó dễ tôi, anh biết vị trí này tôi làm có nhiều khổ cực, anh cũng không cần cho tôi thêm áp lực.”
“Phương tổng, xe chuẩn bị xong, nhưng là Minh thị bên kia nói rõ chỉ có sau tám giờ tối mới có thời gian, bây giờ không có ở trong công ty.” Thư ký tới trước báo cáo, Niệm Tình sửng sốt, tự giễu cười cười, “Tôi thật sự là quá hồ đồ, tổng giám đốc của Khải Nhĩ nếu hẹn hắn uống trà, hắn đương nhiên không có ở trong công ty. Sau tám giờ tối phải không?” Cô trầm ngâm chốc lát, đột nhiên hỏi: “Hiểu Đông, có thể đem quán của nhà anh cho tôi mượn một buổi tối?”
Dừng xe ở cửa tiệm mì Nghi Hòa, Minh Thiên Tàng cũng không có lập tức xuống xe. Buổi chiều trở lại công ty lúc nghe được thư ký nói người phụ trách xí nghiệp Phương thị gọi điện thoại đến xin hắn ăn cơm tối, về địa điểm, chỉ có lưu lại hai chữ: chỗ cũ.
Chỗ cũ. . . . . . Là nơi này đi. Gian phòng quán ăn này hắn đã bao lâu không tới? Năm năm sao? Tại sao tất cả giống như quen thuộc chưa từng thay đổi?
Đèn đường đầu phố có chút hoàng hôn, bên ngoài cửa tiệm bởi vì treo bảng “Chủ quán có chuyện, hôm nay không buôn bán” mà có vẻ vắng lặng, bất quá cửa tiệm cũng không đóng.
Rốt cuộc, hắn quyết định đi xuống xe, vén màn vải cửa, trong tiệm trống rỗng, chỉ thấy Niệm Tình đeo tạp dề, giơ muỗng lớn từ cửa sổ trong phòng bếp lộ ra một đầu, tươi cười rạng rỡ cùng hắn chào hỏi, “Anh tới rồi? Xin chờ một chút, rất nhanh thì có ăn.”
Minh Thiên Tàng yên lặng nhìn cô bận trước bận sau, thần trí có chút hoảng hốt.
“Mau nếm thử tài nấu nướng của em. Mấy năm này em chính là từ Triệu thúc học không ít công phu.” Cô thân thiện kêu hắn ăn mì, thuận thế ngồi vào bên cạnh hắn, tư thế thân mật so với lúc năm năm trước cô lần đầu tiên dẫn hắn tới nơi này ăn mì giống như nhau.
Nhưng là Minh Thiên Tàng vẫn không nhúc nhích chiếc đũa. Sóng mắt sâu thẳm đọng lại ở trên mặt của cô, thời gian năm năm giống như khoảng cách, ngăn ở giữa hai người.
“Không ăn sao?” Cô cong môi lên, vẫn là cùng trước kia một dạng xinh đẹp đáng yêu, “Nước lèo này em đã hầm mất vài tiếng, sớm biết anh không phải nể tình em liền ném mấy hột tiêu vào.”
Ngón tay của hắn chậm chạp đặt lên khóe miệng của cô, dừng lại tai của cô sau đó, thanh âm nhàn nhạt từ trong môi phát ra, “Tóc tại sao cắt rồi hả ?”
Cô nháy mắt mấy cái, “Chính là lúc muốn hù dọa anh giật mình a.”
Lông mày nhíu lại làm hiện lên vết nhăn, “Nuôi trở lại đi.” Hắn đơn giản ra lệnh.
Cô lấy tay sờ chút một chút tóc ngắn, nụ cười như trước kia một dạng rực rỡ, “Thử nhìn một chút đi, bất quá phải tốn thật là nhiều năm á.”
Hắn rút tay về, đem chén kéo đến trước mặt, rốt cuộc cầm chiếc đũa lên, gắp một nhúm mì, rất lịch sự nhai nửa ngày, không lộ vẻ gì, nhưng động tác tiếp tục ăn đại biểu hắn đối với thủ nghệ của cô khá hài lòng.
Niệm Tình vỗ tay cười nói: “Anh xem, em đã nói rồi, em là thiên tài, học bất kỳ cái gì đều là vừa học liền biết, không có gì là có thể làm khó em đấy, ngay cả làm mì sợi đều là thiên phú dị bẩm.”
Minh Thiên Tàng không biến sắc ăn xong cả tô mì, sau đó đứng lên, “Khuya lắm rồi, tôi đưa em về nhà.”
Cô ngưỡng mặt lên, nháy mắt nhìn hắn, “Không muốn tán gẫu một lát sao?”
“Em muốn tán gẫu cái gì?” Trong mắt của hắn có chút thần sắc cổ quái, “Hai chúng ta, hiện tại cũng là người có thời gian tán gẫu sao?”
Cô thở dài, “Được rồi, thua anh, anh biết rõ em tìm anh là vì cái gì, chính là nhịn được không nói, em vốn là muốn đợi anh mở miệng trước.”
“Tôi hi vọng em sẽ không đem tình cảm mang vào trong việc kinh doanh.” Hắn nói trúng tim đen nói: “Công ty tín hiệu vô tuyến là người hợp tác lớn nhất ở phương diện tín hiệu vô tuyến của Minh thị, cuộc trao đổi này tôi sẽ không buông tay.”
Cho dù thời điểm gặp lại, cả hai người đều có thể mang mặt nạ nói chuyện, cho dù cô có thể giả bộ rất thân mật, giống như hai người chưa bao giờ chia lìa, nhưng vết nứt trong lòng không phải là nụ cười mà có thể đền bù che giấu.
Trên mặt Niệm Tình cũng có nhàn nhạt lo lắng, “Em nghĩ anh biết, gần đây Phương thị có chút phiền phức, nhu cầu cấp bách đơn đặt hàng kéo tiêu thụ thị trường, mở ra giá cổ phiếu.”
“Em không phải là thiên tài sao?” Hắn giễu cợt một câu, “Không có bất kỳ chuyện có thể làm khó em, tôi nhớ được những lời này em vừa mới nói qua, chẳng lẽ là tôi nghe nhầm rồi hả?”
Cô lắc đầu một cái, “Không bột đố gột nên hồ, bây giờ Phương thị để cho em thúc thủ vô sách, năm đó chất chứa vấn đề quá nhiều, hiện tại cùng bộc phát ra, tình huống tràn ngập nguy cơ.”
“Em cũng có thể biết, dựa vào đơn đặt hàng của công ty Khải Nhĩ cũng không thể thay đổi gì.”
“Lúc đầu Minh thị không có Khải Nhĩ còn có thể kinh doanh rất tốt, Phương thị lại có thể gặp phải phiền toái lớn, anh thật tính thấy chết mà không cứu?” Cô yên lặng nhìn hắn, “Thiên Tàng, anh vẫn còn giận em sao?”
” Chuyện lúc trước, tôi đều không nhớ rõ.” Hắn cố nhẹ nhàng bày tỏ.
“Anh rõ ràng còn nhớ rõ, hơn nữa nhớ rất sâu.” Niệm Tình gần sát hắn, ngón tay đặt trên cánh tay hắn, dịu dàng nói: “Vào ngày anh đi du học, Hiểu Đông vừa lúc gặp phải một chút phiền toái, em chạy tới xử lý, cho nên. . . . . .”
“Tôi nói rồi, tôi không nhớ rõ.” Hắn lạnh lùng ngắt lời cô, “Hơn nữa, không cần ở trước mặt của tôi nhắc tới tên người kia.”
Cô bất đắc dĩ thở dài nói: “Em thật sự không hiểu, tại sao anh cùng Hiểu Đông cứ như vậy lửa nước gặp nhau?”
“Trên đời này chắc chắn sẽ có người nhất định không chung đường mình, phân chia với hai cái thế giới. Chẳng những sẽ không có giao tập, càng không nên biết.” Ném cho cô giải thích cuối cùng, hắn bước thẳng ra khỏi cửa tiệm.
Niệm Tình đuổi theo chạy ra, lớn tiếng nói: “Minh Thiên Tàng, cái người vì tư lợi cá nhân quỷ hẹp hòi! Đời này anh thật liền một người bạn tốt cũng không cần sao?”
Hắn hơi nghiêng mặt, khí chất lạnh lung trên hình dáng tuấn mỹ biểu thị rõ không bỏ sót, “Bạn tốt? Em chỉ người nào? Triệu Hiểu Đông sao? Em nên biết, chúng tôi vĩnh viễn sẽ không trở thành bạn tốt, không làm địch nhân của tôi đã là vận khí của hắn.”
“Em nói không phải là Hiểu Đông, làem!” Cô thật là tức giận vô cùng, “Chúng ta không phải nói phải làm bạn tốt sao?”
“Bạn tốt?” Hắn thầm lặp lại từ này, hừ nói: “Thì ra là ở trong lòng em, chúng ta chẳng qua là quan hệ bạn tốt rẻ tiền.”
“Quan hệ một chút cũng không rẻ tiền, nó là cái mà anh dùng cả tập đoàn Minh thị cũng không đổi được!”
Một vật theo tiếng la hết buồn bực của Niệm Tình vào trên người của Minh Thiên Tàng. Hắn quay đầu lại, thấy rơi xuống chân mình một cái tạp dề màu trắng.
“Quên cảm tạ em bữa ăn tối, mùi vị cũng không tệ lắm.” Hắn nói sang chuyện khác, mở cửa xe hỏi cô, “Có muốn tôi đưa em hay không?”
“Không cần, tự em có tài xế.” Niệm Tình nhìn chằm chằm hắn, không có ý tứ muốn đi.
Hắn ngồi vào bên trong xe, bỗng nhiên lại cất giọng nói với cô: “Nếu như em muốn cùng công ty Khải Nhĩ hợp tác, thứ Sáu tuần sau, cũng chính là ngày trước khi chúng tôi kí kết, em còn có cơ hội.”
Xe đi xa đem bóng dáng Thiên Tàng hoàn toàn khuất tầm mắt Niệm Tình , cô nhìn phương hướng hắn rời đi hồi lâu, không gặp sau năm năm khi gặp lại cứ vội vàng kết thúc như vậy. Cô thậm chí không còn kịp nói cho hắn biết, mấy năm này cô rất nhớ hắn, cũng không có tới kịp hỏi hắn, mấy năm này hắn có tốt không, câu hỏi giống như vậy, chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới sao? Tại sao hắn có thể một câu cũng không hỏi?
Chẳng lẽ thời gian thật sự là một con dao phẫu thuật vô tình, có thể đem tính tình cùng tình cảm của một người tất cả đều nhất thể cắt bỏ hết?
Năm đó lần đầu tiên lúc nhìn thấy hắn, hắn mặc dù cũng lạnh lùng như vậy, cự người ngoài ngàn dặm, nhưng cũng sẽ không có như bây giờ mãnh liệt công kích. Thiên Tàng thay đổi, thật thay đổi. Cùng hắn thay đổi còn có cái gì? Thời gian? Tình cảm? Hoặc là, cô cũng vậy, chẳng qua là chưa bao giờ phát hiện thôi.
Nếu như ban đầu chưa bao giờ biết nhau, bọn họ bây giờ nhiều lắm là cũng chỉ là kẻ thù trên thương trường, như vậy thì sẽ không tổn thương lẫn nhau, khá đau lòng.
Nhưng cô chính là không nhịn được muốn nghĩ, thời điểm khi cô đau, Thiên Tàng, người mà cũng khác núi băng gì mấy, cũng sẽ đau không?
Đài Bắc
Tờ báo Kinh tế Hoàn cầu viết –
Tập đoàn Phỉ Á kinh doanh hệ thống siêu thị lớn nhất châu Á gần đây bởi vì mắc nợ nghiêm trọng đang trên bờ vực phá sản, hội đồng quản trị triệu khai khẩn cấp hội nghị hiệp thương thương thảo nhằm vào cục diện trước mắt mà bàn ra phương pháp giải quyết. Cứ nghe Đổng sự trưởng Phỉ Á bán 49% cổ phiếu có trong tôiy để giải quyết khẩn cấp. Ứng cử viên cho đại cổ đông mới chưa tìm ra, nhưng đã có nhiều công ty gia đình cố ý thảo luận, trong đó lấy xí nghiệp Phương thị cùng tập đoàn Minh Thị giật giải tiếng hô cao nhất, xem ra “Kim chỉ công chúa” cùng “Thiên tài Quý Công Tử” sắp dùng một trận quyết định thắng bại!
Bên trong phòng làm việc, một mỹ nhân ăn mặc thời trang vứt bỏ tờ báo, trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã nhưng nghiêm túc.”Là ai tiết lộ tin tức?” Cô chính là người được gọi là “Kim chỉ công chúa” của tập đoàn Phương Thị hiện là quản lý đương nhiệm — Phương Niệm Tình.
Cô hỏi người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện, cũng là cánh tay đắc lực của mình Triệu Hiểu Đông.
“Đang trong vòng điều tra, có thể là người của bộ phận quảng cáo, bởi vì ngày hôm qua bọn họ mới vừa cùng người của tờ báo Kinh tế Hoàn cầu ăn cơm chung, Tôn trưởng phòng của bộ phận quảng cáo từ trước đến giờ không giữ mồm giữ miệng.”
“Tra ra rốt cuộc là ai tiết lộ bí mật, lập tức khai trừ.” Niệm Tình có chút tức giận, “Gần đây tin tức lại để lộ lần nữa, chúng tôi do chủ động biến thành bị động, lần trước thu mua thất bại chính là vì bị tiết lộ bí mật.”
Triệu Hiểu Đông gật đầu một cái, “Tôi hiểu rõ rồi, trong vòng hai ngày tôi sẽ tra được là người nào tiết lộ bí mật.”
“Mặt khác, ” Minh Thiên Tàng gần đây bận về việc.. Cùng một công ty tín hiệu vô tuyến lớn ở Nhật Bản hợp tác, tuần trước mới vừa bay đi Nhật Bản, chuyện bên này hắn chưa tỏ thái độ.”
“Giương đông kích tây, đây là kỹ xảo hắn thường sử dụng.” Cô cắn môi, sau đó ngồi thẳng thân thể, nhấn phím nội tuyến thông báo thư ký bên ngoài, “Giúp tôi hẹn gặp Đổng sự trưởng tập đoàn Phỉ Á, càng nhanh càng tốt, tôi muốn mời hắn buổi trà trưa .”
“Không cần khẩn trương như vậy chứ?” Triệu Hiểu Đông cười cười, “Minh Thiên Tàng cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể lập tức bay trở về cùng chúng ta giành khoản mua bán này.”
“Vậy anh không hiểu rõ hắn rồi.” Niệm Tình cười khổ lắc đầu một cái, “Vật hắn muốn chưa từng không có được.”
Ba phút sau, thư ký trở về gọi cho cô, “Đổng sự trưởng tập đoàn Phỉ Á hiện tại đang ở Tokyo Nhật Bản, phải ngày mốt mới có thể trở về.”
Hai người nghe vậy đều sửng sốt.
Niệm Tình bất đắc dĩ động động khóe miệng, “Quả nhiên vẫn bị hắn giành trước một bước.”
“Có lẽ chẳng qua là trùng hợp?” Triệu Hiểu Đông còn có chút không cam lòng.
“Trên thương trường không có nói đến trùng hợp, chỉ có phân chia thắng thua.” Cô lại hạ chỉ thị cho thư kí, “Giúp tôi đặt vé máy bay chuyến nhanh nhất đến Tokyo, còn nữa, hỏi thăm người của tập đoàn Phỉ Á Đổng sự trưởng bọn họ ngủ khách sạn nào, thuận tiện giúp tôi đặt phòng nơi đó.”
“Cô muốn đích thân đi Nhật Bản?” Triệu Hiểu Đông liền giật mình, “Vậy tôi đi cùng cô.”
“Không cần, ” cô lắc đầu cự tuyệt , “Bên trong công ty còn có chuyện cần anh xử lý, hai chúng tôi đều đi sẽ rất phiền toái, Hiểu Đông, bên này phải nhờ anh rồi.”
“Cô là muốn đi nói chuyện làm ăn, hay vẫn là muốn gặp hắn?” Hắn chợt bật thốt lên hỏi ra, trong giọng nói còn hàm chứa nhàn nhạt ghen tuông.
Mi tâm nhíu lại, cô cười như không cười, “Gặp hắn? Anh cho rằng tôi muốn gặp hắn, hắn liền chịu gặp tôi sao?”
Giữa cô và hắn, từ lâu đã giống như bị ngăn cách, chỉ xích thiên nhai*, xa xa nhìn nhau.
(*) gần như gan tấc mà biển trời cách mặt
“Năm năm rồi, cô thật không muốn gặp hắn?” Hắn hỏi tới, hiển nhiên là không tin lời của cô.
“Hiểu Đông, anh nên đi làm việc.” Cô bất cẩu ngôn tiếu nghiêm túc chứng minh cô không muốn tiếp tục nói chuyện này, Triệu Hiểu Đông chỉ có đứng dậy cáo từ.
Trong phòng làm việc chỉ còn một mình cô, nhưng lời Triệu Hiểu Đông nói lại thật chặt níu lấy trái tim non nớt kia.
Năm năm rồi, cô thật không muốn gặp hắn?
Thật, không muốn sao?
Tokyo
Nhìn ra cửa sổ phía ngoài rào chắn, trên đường phố Tokyo tràn đầy hoa anh đào bay bay. Phía trong rào chắn bên trong phòng một bầu nước ở trên bếp lò bốc hơi nóng sùng sục, sắp sôi trào.
Ở đầu bàn mỗi bên có hai người ngồi đối diện nhau, người ngồi bên trái nhìn có vẻ lớn tuổi, vẻ mặt có chút khẩn trương nghiêm túc; người bên phải tuổi trẻ quý khí, khuôn mặt tuấn nhã còn lộ ra một cỗ lãnh đạm làm cho người ta có cảm giác khó có thể thân cận.
“Minh thiếu thật chịu ra trợ giúp, tôi thay mặt tất cả nhân viên trên dưới tập đoàn Phỉ Á tập đoàn bày tỏ cảm tạ.” Người đàn ông trung niên chính là Tôn Đổng sự trưởng tập đoàn Phỉ Á, mà người bị hắn gọi là”Minh thiếu” dĩ nhiên là người phái sau điều hành Minh thị thiên tài Quý Công Tử — Minh Thiên Tàng.
Ngón tay thon dài nhắc ấm trà nóng trên lò, nghiêng ấm đổ trà vào trong ly, hương trà thơm lẳng lặng bay ra, thanh âm lãnh đạm cũng theo đó vang lên, “Tôi sẽ giữa lại 60% cổ phần của ông ,nhưng là số lượng nhân viên siêu thị nhất định cắt giảm.”
“Sa thải nhân viên? Nhưng, có rất nhiều người đều cùng tôi năm đó cố gắng tạo nên sự nghiệp. . . . . .”
Tôn Đổng sự trưởng mới vừa mở miệng, cặp mắt âm trầm sâu thẳm nhướng lên”Chúng ta đang nói chuyện buôn bán, không phải đang làm sự nghiệp từ thiện. Toàn bộ nhân viên siêu thị khắp châu Á ông cũng nhớ tên của bọn họ sao? Ông biết bọn họ đối với công việc của mình có trách nhiệm ra sao?” Một xấp văn kiện từ trong tay Minh Thiên Tàng ném ra, “Đây là người của tôi sau khi điều tra mười siêu thị cho ra kết luận, mười siêu thị này phân bố ở mười thành thị của bảy nước khắp châu Á, mỗi một chỗ đều có một đống vấn đề lớn, nếu ông muốn tôi cứu ông, nhất định phải theo phương pháp của tôi mà làm.”
Lật xem những báo cáo kia, mồ hôi Tôn Đổng sự trưởng cũng rơi lã chã, “Nhưng là, Minh thiếu nên biết, bây giờ còn có rất nhiều tập đoàn lớn muốn thu mua Phỉ Á, mà điều kiện bọn họ đưa ra. . . . . .”
“Tôi bất kể người khác điều kiện như thế nào, điều kiện của tôi đã nói cho ông biết, cũng sẽ không sửa đổi.” Minh Thiên Tàng vỗ tay phát ra tiếng, rất nhanh có cô gái mặc ki-mô-nô Nhật Bản xuất hiện ở cửa.
“Tiền trà ghi vào tên của tôi.” Hắn dùng tiếng Nhật nói, sau đó liếc mắt Tôn Đổng sự trưởng, “Nếu Tôn Đổng sự trưởng còn có lựa chọn tốt hơn, tôi sẽ không miễn cưỡng. Cửa lớn Minh thị vĩnh viễn vì ông rộng mở, cần trợ giúp liền gọi điện thoại cho tôi.”
Thấy hắn đứng lên, Tôn Đổng sự trưởng vội vàng kêu: “Chờ, chờ một chút!” Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu theo gương mặt của ông chảy xuống, không biết là bởi vì khẩn trương hay là nhiệt khí bên trong phòng, hắn cắn răng, vừa bất đắc dĩ vừa thống khổ nói: “Được, tôi, tôi tiếp nhận.”
Đứng ở cửa phòng trà, thuộc hạ đã chuẩn bị xe tốt, mở sẵn cửa xe đợi hắn.
Minh Thiên Tàng đeo mắt kính lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng cây hoa anh đào trên đường lớn đối diện, anh đào bay bay rất đẹp, làm cho hắn ở trong lòng khẽ động.
“Anh trở về tiệm cơm trước đi, tôi muốn tản bộ một lát.”
Tài xế lái xe đi, hắn một mình ở lại đường lớn Tokyo. Cuộc sống ở Tokyo tiết tấu nhanh luôn nổi tiếng hàng đầu thế giới, hắn mấy lần tới nơi này tất cả đều là vội vội vàng vàng, chưa có từng nghĩ tới cảm giác khi tản bộ lại thú vị như vậy, cặp mắt dưới kiếng mắt cũng không khỏi ánh lên nụ cười.
Điện thoại di động chợt rất không có ý tứ vang lên, người gọi điện thoại tới là em gái hắn Minh Thiên Hiểu.”Anh, tiệm bánh của em khai trương, sao anh không về giúp em cắt băng?”
“Anh rất bận.” Hắn lãnh đạm không chỉ đối với việc làm ăn, cho dù là đối với gia đình, hắn vẫn không nhiệt tình thể hiện.
“Được rồi, được rồi, biết anh bận rộn, anh đang ở Nhật Bản phải không? Nhật Bản hiện tại lưu hành vị kem gì ? Giúp em tìm một chút tài liệu có được hay không?”
“Đã biết.” Hắn vừa vặn thấy phía trước có tiệm kem, vừa nói điện thoại vừa đi qua, đột nhiên, cước bộ như bị cái gì níu lại, toàn thân cứng đờ.
“Lão bản, hai cây kem, vị socola nha!” Một cô gái xinh đẹp lang đang đứng trước cửa tiệm, dùng Nhật ngữ cùng ông chủ chào hỏi.
Tay của hắn dừng lại tại giữa không trung, thanh âm của em gái trong điện thoại cũng không nghe được nữa,tròng mắt đen sau mắt kiếng chẳng qua là yên lặng nhìn bóng dáng trước mắt kia, cho đến đối phương mua đồ xong rời đi, tất cả thần trí mới từng chút từng chút hồi phục lại.
“Anh! Em và anh nói chuyện anh có nghe hay không?” Minh Thiên Hiểu lớn tiếng hỏi: “Chị Niệm Tình cũng từng đến tiệm của em rồi, anh chừng nào thì tới nếm thử một chút tài nấu nướng của em?”
“Lần sau rồi nói.” Thanh âm của hắn nhanh chóng trở lạnh, đột nhiên đem điện thoại cắt đứt.
Là số mạng đang cố ý trêu cợt hắn sao? Thân ở tha hương lại vẫn có thể thấy bóng dáng của cô? ! Sự xuất hiện của cô chỉ là trùng hợp? Hay là. . . . . . Xem ra tin đồn là thật, cô cũng đối với tập đoàn Phỉ Á có hứng thú.
Thật ra thì, nếu cùng sống ở cái thế giới này, lại cùng ở một trong lĩnh vực, chạm mặt vốn chính là chuyện sớm hay muộn, cho dù tránh né cũng không nhất định trốn được, huống chi, hắn vốn cũng không từng muốn tránh né, chẳng qua là không muốn gặp lại cô, không muốn bộ dáng mất khống chế của anh bị bất cứ ai nhìn thấy.
Cô cũng không thay đổi bao nhiêu, có lẽ bởi vì thời gian năm năm còn quá ngắn. Nhưng mà trong năm năm tích lũy ra hận ý đủ đem băng tuyết núi Phú Sĩ hoàn toàn tan rã.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô khuất sau hoa anh đào, trong đầu của hắn có chút mờ mịt.
Cứ như vậy, gặp lại, tách ra, giống như người lạ. Đây mới thật là kết cục hắn muốn sao?
Đài Bắc
Ở trong phòng khách, trên TV cực lớn dạng treo truyền đến thanh âm ngọt ngào của phát thanh viên.
“Bởi vì thành công thu mua hệ thống siêu thị khắp châu Á của tập đoàn Phỉ Á, tính đến báo cáo cuối cùng ngày hôm qua, cổ phiếu tập đoàn Minh thị lần nữa lên cao năm điểm, trở thành người thắng lớn nhất thị trường chứng khoán. Trước có tin tức truyền ra, tổng giám đốc Minh thị Minh Sùng Quang tiên sinh dạo gần đây lui về, con ông là Minh Thiên Tàng tiếp quản tập đoàn Minh thị. Thật ra thì hiển nhiên sau khi Thiên Tàng từ Mĩ quốc du học trở về, vẫn luôn có tin đồn nói hắn đã trở thành người phía sau nắm trong tay tập đoàn Minh thị, lần này cũng là hắn một tay thúc đẩy cuộc giao dịch này, có lẽ đáp án chính thức không lâu nữa sẽ được công bố.”
“Được rồi, tắt TV.” Thân hình thon dài, quý khí thoát tục, vẻ mặt cùng giọng nói luôn lãnh đạm, Minh Thiên Tàng cầm áo khoác tây trang, hỏi em gái ngồi ở ghế sa lon thoái mái xem ti vi, “Em lúc nào thì thích xem loại chương trình tài chính bát quái viết rồi hả ?”
“Đây chính là tiết mục tài chính có uy tính nhất hiện tại, cũng không nói bát quái lung tung.” Minh Thiên Hiểu cười cười trả lời, “Bình thường một tuần lễ cũng không gặp anh được ba lần, cho nên em phải từ trên truyền hình để biết rõ về thành tích vĩ đại của anh chứ.”
Minh Thiên Tàng từ bên người cô đi qua, tây trang áo khoác vô tình hay cố ý xẹt qua tóc của cô, “Mấy năm này em thế nào một chút tiến bộ cũng không có.”
“Em dĩ nhiên không giống chị Niệm Tình nha.” Minh Thiên Hiểu duỗi cái lưng mỏi, thở dài nói: “Em vốn là còn tưởng rằng chị Niệm Tình sẽ trở thành một nhà vẽ tranh châm biếm, không nghĩ tới chị lại trở thành người quản lý xí nghiệp Phương thị, còn được lên trang bìa tạp chí kinh tế tài chính, bên ngoài cũng ca ngợi chị là nữ cường nhân thời đại mới đấy.”
Minh Thiên Tàng đi về phía cửa, Minh Thiên Hiểu ở phía sau lớn tiếng kêu, “Anh! Anh từ Mĩ quốc trở về có gặp chị Niệm Tình chưa?”
“Chuyện của anh không cần em quan tâm.” Minh Thiên Tàng trả lời, tay đã chạm đến tay cầm cửa.
“Nhưng mà em lại nghe bà nội nói, bà hi vọng năm nay hai người có thể kết hôn.” Cô cười lại hỏi: “Hai người lâu như vậy không gặp mặt, không còn cảm giác với đối phương rồi hả ?”
Minh Thiên Tàng không trả lời cô, thẳng đi ra ngoài.
Mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Hắn không có lập tức khởi động xe, từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại phím ưu tiên số một, khẽ mất hồn.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, hắn nhận cuộc gọi, gọi điện thoại tới là thư ký của hắn.
“Minh thiếu, cuộc họp với Khải Nhĩ là ba giờ chiều nay.”
“Tôi biết rồi.” Trả lời ngắn gọn, không có một lời dư thừa nào, sau khi cúp điện thoại hắn không dừng lại, trực tiếp để điện thoại di động ném tới ghế phụ, khởi động chìa khóa xe.
“Lần này thu mua tập đoàn Phỉ Á mặc dù thất bại, nhưng không cần để ở trong lòng.” Niệm Tình thông báo tình huống kinh doanh hiện tại mà các đổng sự giao phó trên cuộc họp hội đồng quản trị, mà tiêu điểm là các đổng sự truy cứu việc thu mua tập đoàn Phỉ Á thất bại.
“Phương tiểu thư, không phải chúng tôi không tín nhiệm năng lực của cô, gần đây mấy lần thu mua lớn nhỏ, chúng ta đều bại trên tay Minh thị, rốt cuộc là tại sao?”
“Đúng vậy, tôi nghe nói Phương tiểu thư cùng Minh thị Minh Thiên Tàng đã từng là bạn học? Hai người có thỏa thuận gì với nhau không? Chẳng lẽ là Phương tiểu thư cố ý nhường?”
Vấn đề mà mấy vị đổng sự đưa ra gây rối khiến Niệm Tình cau mày, “Các vị, tôi là người phụ trách Phương thị, tôi đương nhiên có thể cố gắng vì mọi người kiếm tiền kiếm lời, thử hỏi Phương thị thất bại đối với tôi có chuyện tốt gì sao? Gần đây có vài vụ làm ăn kết quả không lý tưởng, đây là nguyên nhân nhiều mặt tạo thành, cùng quan hệ Minh thị Minh Thiên Tàng với tôi không có bất kỳ dính líu trực tiếp nào.”
“Phải không? Nhưng là. . . . . .”
Còn có đổng sự muốn mở miệng, Triệu Hiểu Đông nhịn không được, đứng lên nói, “Huê hồng hàng năm của mấy người có phải ít ỏi gì đâu, các người còn muốn càn quấy?”
“Hiểu Đông!” Niệm Tình lấy ánh mắt ám hiệu hắn câm miệng, “Các vị cổ đông đối với tình huống công ty chưa hiểu rõ, có nghi vấn là phải, bất quá, ” cô nghiêm trọng hướng nhìn các đổng sự, “Tôi hi vọng công ty chân thành đoàn kết, gần đây công ty kế hoạch thất bại, tôi hoài nghi nội bộ công ty có gian tế, chuyện này tôi sẽ điều tra, một khi phát hiện là ai bán cơ mật công ty, tôi nhất định sẽ không bỏ qua người kia!”
Lời nói ra chận lại những câu hỏi của các cổ đông.
Cô hất cằm lên, “Còn có việc sao?”
Hiện trường yên lặng như tờ.
“Tan họp!”
Rời đi phòng hội nghị, trở lại phòng làm việc, thư ký đã chờ sẵn từ lâu.
“Phương tổng, phương thức liên lạc tổng giám đốc công ty tín hiệu vô tuyến Khải Nhĩ đã tìm được, bất quá mới vừa gọi điện thoại qua, đối phương nói tổng giám đốc bọn họ chiều hôm nay không rãnh, đã hẹn Minh thiếu của tập đoàn Minh thị uống trà.”
Lại là Minh Thiên Tàng? Lòng Niệm Tình trầm xuống.
“Minh Thiên Tàng là cố ý muốn gây cản trở chúng ta.” Triệu Hiểu Đông vừa vào tới cũng nghe được lời của thư ký nói, bất bình mà nói: “Được, tôi đi gặp hắn, thẳng mặt hỏi hắn rốt cuộc muốn như thế nào.”
“Hiểu Đông, anh đừng xung động.” Niệm Tình trầm tĩnh mà đối với thư ký phân phó, “Bảo tài xế ở dưới lầu chờ tôi, tôi muốn đi một chuyến đến Minh thị.”
“Cô không thể đi!” Triệu Hiểu Đông vội la lên: “Đi chính là yếu thế! Cô chẳng lẽ không nhìn ra hắn rõ ràng là muốn cả cô? !”
“Trên thương trường không nên có địch nhân vĩnh viễn. Nếu như hắn là thật muốn tôi bất lợi, nói rõ có lẽ tốt hơn.” Niệm Tình đối với hắn cười cười, “Ngược lại anh mới không nên đi, hắn đối với anh vẫn có thành kiến, đi cũng nói cũng không được gì, ngược lại sẽ đem cục diện làm cho càng hỏng bét.”
Nhìn cô thu dọn đồ đạc, đôi tay càng không ngừng bận rộn, Triệu Hiểu Đông đột nhiên hỏi: “Cô có phải còn không quên hắn được?”
“Quên? Tại sao muốn quên?” Cô thản nhiên cười, “Hơn nữa trí nhớ của tôi luôn luôn không kém, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện liền đem một người quên mất?”
“Hơn nữa người này, vẫn cùng cô có hôn ước.” Hắn thanh âm buồn bực nói.
Niệm Tình toàn thân run lên, nụ cười có chút đọng lại, một lát mới dịu dàng nói: “Hiểu Đông, đừng làm khó dễ tôi, anh biết vị trí này tôi làm có nhiều khổ cực, anh cũng không cần cho tôi thêm áp lực.”
“Phương tổng, xe chuẩn bị xong, nhưng là Minh thị bên kia nói rõ chỉ có sau tám giờ tối mới có thời gian, bây giờ không có ở trong công ty.” Thư ký tới trước báo cáo, Niệm Tình sửng sốt, tự giễu cười cười, “Tôi thật sự là quá hồ đồ, tổng giám đốc của Khải Nhĩ nếu hẹn hắn uống trà, hắn đương nhiên không có ở trong công ty. Sau tám giờ tối phải không?” Cô trầm ngâm chốc lát, đột nhiên hỏi: “Hiểu Đông, có thể đem quán của nhà anh cho tôi mượn một buổi tối?”
Dừng xe ở cửa tiệm mì Nghi Hòa, Minh Thiên Tàng cũng không có lập tức xuống xe. Buổi chiều trở lại công ty lúc nghe được thư ký nói người phụ trách xí nghiệp Phương thị gọi điện thoại đến xin hắn ăn cơm tối, về địa điểm, chỉ có lưu lại hai chữ: chỗ cũ.
Chỗ cũ. . . . . . Là nơi này đi. Gian phòng quán ăn này hắn đã bao lâu không tới? Năm năm sao? Tại sao tất cả giống như quen thuộc chưa từng thay đổi?
Đèn đường đầu phố có chút hoàng hôn, bên ngoài cửa tiệm bởi vì treo bảng “Chủ quán có chuyện, hôm nay không buôn bán” mà có vẻ vắng ngắt, bất quá cửa tiệm cũng không đóng.
Rốt cuộc, hắn quyết định đi xuống xe, vén màn vải cửa, trong tiệm trống rỗng, chỉ thấy Niệm Tình đeo tạp dề, giơ muỗng lớn từ cửa sổ trong phòng bếp lộ ra một đầu, tươi cười rạng rỡ cùng hắn chào hỏi, “Anh tới rồi? Xin chờ một chút, rất nhanh thì có ăn.”
Minh Thiên Tàng yên lặng nhìn cô bận trước bận sau, thần trí có chút hoảng hốt.
“Mau nếm thử tài nấu nướng của em. Mấy năm này em chính là từ Triệu thúc học không ít công phu.” Cô thân thiện kêu hắn ăn mì, thuận thế ngồi vào bên cạnh hắn, tư thế thân mật so với lúc năm năm trước cô lần đầu tiên dẫn hắn tới nơi này ăn mì giống như nhau.
Nhưng là Minh Thiên Tàng vẫn không nhúc nhích chiếc đũa. Sóng mắt sâu thẳm đọng lại ở trên mặt của cô, thời gian năm năm giống như khoảng cách, ngăn ở giữa hai người.
“Không ăn sao?” Cô cong môi lên, vẫn là cùng trước kia một dạng xinh đẹp đáng yêu, “Nước lèo này em đã hầm mất vài tiếng, sớm biết anh không phải nể tình em liền ném mấy hột tiêu vào.”
Ngón tay của hắn chậm chạp đặt lên khóe miệng của cô, dừng lại tai của cô sau đó, thanh âm nhàn nhạt từ trong môi paht1 ra, “Tóc tại sao cắt rồi hả ?”
Cô nháy mắt mấy cái, “Chính là lúc muốn hù dọa anh giật mình a.”
Lông mày nhíu lại làm hiện lên vết nhăn, “Nuôi trở lại đi.” Hắn đơn giản ra lệnh.
Cô lấy tay sờ chút một chút tóc ngắn, nụ cười như trước kia một dạng rực rỡ, “Thử nhìn một chút đi, bất quá phải tốn thật là nhiều năm á.”
Hắn rút tay về, đem chén kéo đến trước mặt, rốt cuộc cầm chiếc đũa lên, gắp một nhúm mì, rất lịch sự nhai nửa ngày, không lộ vẻ gì, nhưng động tác tiếp tục ăn đại biểu hắn đối với thủ nghệ của cô khá hài lòng.
Niệm Tình vỗ tay cười nói: “Anh xem, em đã nói rồi, em là thiên tài, học bất kỳ cái gì đều là vừa học liền biết, không có gì là có thể làm khó em đấy, ngay cả làm mì sợi đều là thiên phú dị bẩm.”
Minh Thiên Tàng không biến sắc ăn xong cả tô mì, sau đó đứng lên, “Khuya lắm rồi, tôi đưa em về nhà.”
Cô ngưỡng mặt lên, nháy mắt nhìn hắn, “Không muốn tán gẫu một lát sao?”
“Em muốn tán gẫu cái gì?” Trong mắt của hắn có chút thần sắc cổ quái, “Hai chúng ta, hiện tại cũng là người có thời gian tán gẫu sao?”
Cô thở dài, “Được rồi, thua anh, anh biết rõ em tìm anh là vì cái gì, chính là nhịn được không nói, em vốn là muốn đợi anh mở miệng trước.”
“Tôi hi vọng em sẽ không đem tình cảm mang vào trong việc kinh doanh.” Hắn nói trúng tim đen nói: “Công ty tín hiệu vô tuyến là người hợp tác lớn nhất ở phương diện tín hiệu vô tuyến của Minh thị, cuộc trao đổi này tôi sẽ không buông tay.”
Cho dù thời điểm gặp lại, cả hai người đều có thể mang mặt nạ nói chuyện, cho dù cô có thể giả bộ rất thân mật, giống như hai người chưa bao giờ chia lìa, nhưng vết nứt trong lòng không phải là nụ cười mà có thể đền bù che giấu.
Trên mặt Niệm Tình cũng có nhàn nhạt lo lắng, “Em nghĩ anh biết, gần đây Phương thị có chút phiền phức, nhu cầu cấp bách đơn đặt hàng kéo tiêu thụ thị trường, mở ra giá cổ phiếu.”
“Em không phải là thiên tài sao?” Hắn giễu cợt một câu, “Không có bất kỳ chuyện có thể làm khó em, tôi nhớ được những lời này em vừa mới nói qua, chẳng lẽ là tôi nghe nhầm rồi hả ?”
Cô lắc đầu một cái, “Không bột đố gột nên hồ, bây giờ Phương thị để cho em thúc thủ vô sách, năm đó chất chứa vấn đề quá nhiều, hiện tại cùng nhau bộc phát ra, tình huống tràn ngập nguy cơ.”
“Em cũng có thể biết, dựa vào đơn đặt hàng của công ty Khải Nhĩ cũng không thể thay đổi gì.”
“Lúc đầu Minh thị không có Khải Nhĩ còn có thể kinh doanh rất tốt, Phương thị lại có thể gặp phải phiền toái lớn, anh thật tính thấy chết mà không cứu?” Cô yên lặng nhìn hắn, “Thiên Tàng, anh vẫn còn giận em sao?”
” Chuyện lúc trước, tôi đều không nhớ rõ.” Hắn cố nhẹ nhàng bày tỏ.
“Anh rõ ràng còn nhớ rõ, hơn nữa nhớ rất sâu.” Niệm Tình gần sát hắn, ngón tay đặt trên cánh tay hắn, dịu dàng nói: “Vào ngày anh đi du học, Hiểu Đông vừa lúc gặp phải một chút phiền toái, em chạy tới xử lý, cho nên. . . . . .”
“Tôi nói rồi, tôi không nhớ rõ.” Hắn lạnh lùng ngắt lời cô, “Hơn nữa, không cần ở trước mặt của tôi nhắc tới tên người kia.”
Cô bất đắc dĩ thở dài nói: “Em thật sự không hiểu, tại sao anh cùng Hiểu Đông cứ như vậy lửa nước gặp nhau?”
“Trên đời này chắc chắn sẽ có người nhất định không chung đường mình, phân chia với hai cái thế giới. Chẳng những sẽ không có giao tập, càng không nên biết.” Ném cho cô giải thích cuối cùng, hắn bước thẳng ra khỏi cửa tiệm.
Niệm Tình đuổi theo chạy ra, lớn tiếng nói: “Minh Thiên Tàng, cái người vì tư lợi cá nhân quỷ hẹp hòi! Đời này anh thật liền một người bạn tốt cũng không cần sao?”
Hắn hơi nghiêng mặt, khí chất lạnh lung trên hình dáng tuấn mỹ biểu thị rõ không bỏ sót, “Bạn tốt? Em chỉ người nào? Triệu Hiểu Đông sao? Em nên biết, chúng tôi vĩnh viễn sẽ không trở thành bạn tốt, không làm địch nhân của tôi đã là vận khí của hắn.”
“Em nói không phải là Hiểu Đông, làem!” Cô thật là tức giận vô cùng, “Chúng ta không phải nói phải làm bạn tốt sao?”
“Bạn tốt?” Hắn thật thấp tái diễn câu hỏi này, hừ nói: “Thì ra là ở trong lòng em, chúng ta chẳng qua là quan hệ bạn tốt rẻ tiền.”
“Bằng hữu quan hệ một chút cũng không rẻ tiền, nó là cái mà anh dùng cả tập đoàn Minh thị cũng không đổi được!”
Một vật theo tiếng la hết buồn bực của Niệm Tình vào trên người của Minh Thiên Tàng. Hắn quay đầu lại, thấy rơi xuống chân mình một cái tạp dề màu trắng.
“Quên cảm tạ em bữa ăn tối, mùi vị cũng không tệ lắm.” Hắn nói sang chuyện khác, mở cửa xe hỏi cô, “Có muốn tôi đưa em hay không?”
“Không cần, tự em có tài xế.” Niệm Tình nhìn chằm chằm hắn, không có ý tứ muốn đi.
Hắn ngồi vào bên trong xe, bỗng nhiên lại cất giọng nói với cô: “Nếu như em muốn cùng công ty Khải Nhĩ hợp tác, thứ Sáu tuần sau, cũng chính là ngày trước khi chúng tôi kí kết, em còn có cơ hội.”
Xe đi xa đem bóng dáng Thiên Tàng hoàn toàn khuất tầm mắt Niệm Tình , cô nhìn phương hướng hắn rời đi hồi lâu, chia ra năm năm sau gặp lại cứ như vậy vội vàng kết thúc. Cô thậm chí không còn kịp nói cho hắn biết, mấy năm này cô rất nhớ hắn, cũng không có tới kịp hỏi hắn, mấy năm này hắn có tốt không, vấn đề giống như vậy, chẳng lẽ hắn đều chưa từng nghĩ tới sao? Tại sao hắn có thể làm được một cái vấn đề cũng không hỏi?
Chẳng lẽ thời gian thật sự là một con dao phẫu thuật vô tình, có thể đem tính tình cùng tình cảm của một người tất cả đều nhất thể cắt bỏ hết?
Năm đó lần đầu tiên lúc nhìn thấy hắn, hắn mặc dù cũng lạnh lùng như vậy, cự người ngoài ngàn dặm, nhưng cũng sẽ không có như bây giờ mãnh liệt công kích. Thiên Tàng thay đổi, thật thay đổi. Cùng hắn thay đổi còn có cái gì? Thời gian? Tình cảm? Hoặc là, cô cũng vậy, chẳng qua là chưa bao giờ phát hiện thôi.
Nếu như ban đầu chưa bao giờ biết nhau, bọn họ bây giờ nhiều lắm là cũng chỉ là địch nhân trên thương trường, nói vậy cũng sẽ không giống như thế tổn thương lẫn nhau, khá đau lòng.
Nhưng là, cô chính là không nhịn được muốn nghĩ, thời điểm khi cô đau, Thiên Tàng, người mà cũng khác núi băng gì mấy, cũng sẽ đau không?