Một bộ truyện tranh tên là 《 Thiên sứ gãy cánh》mới vừa phát hành liền nhận được rất nhiều khen ngợi, các nhà bình phẩm và fan hâm mộ truyện tranh đều cho rằng đây là một bộ tác phẩm hay hiếm có, mà tác giả bộ truyện tranh này nháy mắt trở thành mục tiêu cho truyền thông và báo chí. Truyện tranh tái bản một lần, lại một lần, chỉ trong một tháng lượng tiêu thụ đã đột phá năm vạn cuốn, Niệm Tình cũng trở thành vị vua mới của giới truyện tranh.
Ở bên cạnh cửa học viện Danh Dương thì có một tiệm sách, mấy nữ sinh vui vẻ hào hứng đang cầm cuốn truyện tranh mới vừa mua được cười đi ra cửa tiệm, một chiếc limousine lẳng lặng dừng ở ven đường.
Chờ mấy nữ sinh kia đi xa, cửa xe mới mở ra, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh chậm rãi xuống xe. Đi vào tiệm sách, ánh mắt sâu đen láy quét nhìn giá sách, giống như tìm kiếm cái gì, sau mấy giây tầm mắt của hắn dừng ở nơi gần cửa,《 Thiên sứ gãy cánh 》 đang được trưng bày ở vị trí dễ thấy nhất.
Ngón tay thon dài sờ tới bìa sách, lấy xuống một quyển, tiện tay mở ra, tỉ mỉ đọc qua nội dung sách.
Ông chủ bước tới nói với hắn, “Xin chào, muốn mua sách sao? Quyển sách này hiện tại rất bán chạy, nét vẽ vô cùng đẹp, chuyện xưa cũng rất cảm động, tuyệt vời hơn cả giá tiền bỏ ra mua!”
Đôi môi đẹp chuyển động, “Dù tác phẩm có giá cao đến đâu cũng chỉ là hàng hóa, tôi còn thích cả khi nó chưa trở thành một tác phẩm hoàn chỉnh hơn.”
“Hả?” Ông chủ nhất thời nghe không hiểu. Nhưng là ngay sau đó, tiền mặt xuất hiện ở trước mặt hắn, thiếu niên mang theo sách đi ra cửa tiệm.
Trở lại bên trong xe, nâng cửa sổ xe lên, đây là một thế giới phong bế tạm thời.
Ngón tay trắng nõn lại mở quyển sách kia, ở trang đề tựa có một câu nói hấp dẫn tầm mắt của hắn –
Hắn là thiên sứ rơi xuống nhân gian, bởi vì hai cánh bị gãy mà nguyền rủa tất cả, cặp mắt lạnh như băng kia chỉ khi tìm được tình yêu đích thực thì mới có thể lại nhìn thấy ánh sáng thế gian.
Tròng mắt đen càng thêm tĩnh mịch, trầm giọng ra lệnh, “Lái xe.”
Một quyển《 Thiên sứ gãy cánh 》bao bì đẹp được đặt xuống trước mặt Minh Thiên Tàng, hắn hơi nâng mặt nhìn Niệm Tình đối diện cười khanh khách, mặt không chút thay đổi, “Gì vậy?”
“Tặng sách cho anh đó. Mặc dù anh không chịu đem gương mặt này cho em mượn, nhưng vẫn cho em không ít linh cảm, bên ngoài đối với vai nam chính này phản ứng siêu tốt.” Niệm Tình có vẻ hưng phấn, nhưng cũng không phải là bởi vì sách của cô được khen, mà bởi vì là đây là tác phẩm đầu tay của cô, bộ đầu tiên có thể được mọi người đón nhận, đây là chuyện rất không dễ dàng.
Hắn cúi đầu, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu một quyển tác phẩm vật lý, lạnh lùng nói: “Anh đối với truyện tranh thiếu nữ không có hứng thú.”
“Anh không phải tò mò em đến tột cùng từ trên người anh tìm được linh cảm gì sao?” Niệm Tình mở sách, trang tên sách bên cạnh có chữ ký của cô, cô chỉ cho hắn xem, “Anh xem, em ngay cả tên cùng lời gửi tặng cũng viết xong, dù gì anh cũng phải nhận. Đây là lần đầu tiên em tặng sách cho người ta đó.”
Đôi mắt hắn liếc về hướng lời gửi tặng trên trang tên sách –
Trân trọng dùng sách này để cảm tạ Minh Thiên Tàng cho tôi linh cảm.
Thu hồi ánh mắt, hắn không có để ý tới cô, giống như lực hút sách vật lý lớn hơn so với tác phẩm của cô.
Niệm Tình có chút thất vọng, tự lẩm bẩm, “Thiệt là, một chút thể diện cũng không cho, cái này dù sao cũng là tác phẩm đầu tay của người ta.”
Hắn thấp đầu hỏi: “Anh có nhận quyển sách hay không đối với em có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Em chỉ đưa sách cho người em quan tâm, nhiều người cũng muốn được như vậy, em đều không cho.” Cô buồn bực đem sách nhét vào túi xách, “Xem ra là em quá tự mình đa tình.”
Một cánh tay đưa qua, đem quyển sách kia từ túi của cô lấy ra, bỏ vào trong túi xách của một người khác.
“Anh nhận.” Hắn đơn giản nói.
Niệm Tình tươi cười rạng rỡ liếc nhìn quyển sách trong tay hắn, “Là sách gì vậy? Có đề thú vị có thể làm sao?”
Hắn chép một đề ném cho cô, cô vừa làm vừa hỏi: “Bà nội gần đây không có làm khó anh chứ?”
“Không có.”
“Bạn học Thiên Tàng, có thể đến hội học sinh một chút hay không?” Cửa bỗng nhiên xuất hiện một học trưởng cao gầy, khí chất ôn tồn nho nhã, nụ cười như gió xuân lay động, khiến các nữ sinh bên trong phòng học kêu lên, “Học trưởng Mộc Thần!”
“Tôi rất vội.” Minh Thiên Tàng rất không cho đối phương mặt mũi. Hội trưởng hội học sinh thì thế nào? Hắn từ trước đến giờ không tham gia hoạt động ngoại khóa của trường hắn luôn luôn sống ở trong thế giới của bản thân, lại càng không thích cùng người giao tiếp tới lui.
“Sao anh lãnh đạm như vậy?” Niệm Tình khẽ đẩy hắn, vừa cười vậy tay với người bên ngoài, “Mộc Thần, có chuyện gì sao?”
Mộc Thần? Gọi đến thân thiết như vậy? Tròng mắt đen trong nháy mắt đông lạnh, đứng lên, hắn đi tới cửa, hất cằm lên, “Có chuyện gì?”
Tô Mộc Thần mỉm cười nói: “Nếu như thuận tiện, mời tới câu lạc bộ hội học sinh, nơi đó nói chuyện tiện hơn.” Thật ra thì cũng không phải là chuyện quan trọng muốn tránh tai mắt của người khác, chẳng qua là hai học viên đẹp trai của Danh Dương đứng chung một chỗ, nữ sinh chung quanh càng tụ tập càng nhiều, dường như muốn đem hành lang nổ tung rồi.
Minh Thiên Tàng quay đầu nhìn lại Niệm Tình, cô đang mỉm cười nhìn phía này, cũng không biết là đang nhìn người nào. Do dự một chút, Minh Thiên Tàng mới đi theo Tô Mộc Thần rời đi.
“Bạn Phương Niệm Tình, bạn có thể ký tên ình được không?” Có mấy nữ sinh khoa khác ôm 《 Thiên sứ gãy cánh 》 đứng ở cửa phòng học đợi cô.
Niệm Tình đi tới ký tên cho bọn họ.
Một người trong đó sau khi lấy được chữ ký hưng phấn đến mắt đều tỏa sáng, cô cười đối với Niệm Tình nói: “Vai nam chính dưới ngòi bút của bạn giống như đúc Minh Thiên Tàng, có phải lấy hắn làm mẫu không?”
Niệm Tình vẫn không trả lời, một nữ sinh khác liền mở miệng, “Có chút giống nhau …, bất quá vai nam chính trong sách là siêu cấp thâm tình a, mình nhìn càng giống như Mộc Thần học trưởng. Nhìn Minh Thiên Tàng, lạnh đến nỗi có thể đem xích đạo đông lạnh thành Bắc Cực, người nào gặp xui xẻo mới yêu hắn.”
Niệm Tình cười nói: “Phải không? Hắn trong mắt các bạn kém như vậy à?”
“Không phải là kém, là cao cao tại thượng, cao ơi là cao, cao không thể chạm.” Nữ sinh thứ ba thở dài, “Từ lúc hắn nhập học đến bây giờ, nữ sinh thích hắn thì nhiều, nhưng tất cả những người hướng hắn thổ lộ cũngthảm thương vô cùng, cho nên hiện tại tất cả mọi người đều chết tâm. Bạn học Phương, bạn cùng hắn ngồi sát nhau, nhất định rất hiểu rõ hắn, hắn sẽ không phải là. . . . . . Gay chứ?”
Niệm Tình cười nháy mắt mấy cái, “Các bạn ăn núi lửa kem * chưa?”
“Ăn rồi.” Mấy nữ sinh trăm miệng một lời nói.
“Các bạn đem cách làm núi lửa kem đảo lại, đó chính là tính cách Minh Thiên Tàng.”
Mấy nữ sinh nghiêm túc suy tư lời của cô.”Núi lửa kem” đảo lại không phải là”Kem núi lửa” ? Nói cách khác, bề ngoài lạnh lùng của Thiên Tàng cất dấu một trái tim nóng bỏng phải không? Đây là không phải là đại biểu, nếu như họ cố gắng không ngừng, một ngày nào đó sẽ cảm động tòa băng sơn Minh Thiên Tàng này, đập tan tảng băng trong tim hắn?
Hội trưởng hội học sinh Tô Mộc Thần với Minh Thiên Tàng hai người, nếu như nói ở trong trường Minh Thiên Tàng vì “lạnh lùng” mà nổi tiếng, thì Tô Mộc Thần kia chính là lấy “ấm áp” vang dội toàn trường.
“Bạn học Thiên Tàng, tháng sau có một cuộc thi biện luận quốc tế, không biết bạn có thể đại diện trường học tham gia hay không?” Tô Mộc Thần bất cứ lúc nào nói chuyện đều không nhanh không chậm, nụ cười như gió mùa xuân.
“Tôi đối với loại tranh tài này không có hứng thú.” Chịu cùng hội trưởng hội học sinh hội đàm, cũng không đại biểu hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Tô Mộc Thần đối với câu trả lời của hắn ngược lại nằm trong dự liệu, “Tôi hiểu biết rõ bạn bề bộn nhiều việc, bất quá, tôi hỏi rất nhiều giáo viên, bọn họ cũng nhất trí công nhận trình độ Anh văn của bạn lợi hại nhất, cuộc thi lại được tổ chức tại Mĩ, nếu như đoạt giải quán quân, nghe nói sẽ được đề cử đến Havard đào tạo chuyên sâu, bạn không có hứng thú sao?”
“Tôi học ở đây rất khá.” Minh Thiên Tàng lạnh lùng chỉ một câu hoàn toàn đã nói rõ lập trường của hắn.
Tô Mộc Thần mỉm cười nhún nhún vai, “Vậy cũng tốt, chờ lần sau rồi.”
Minh Thiên Tàng cũng không khách khí xoay người rời đi.
Mới vừa đi ra cửa, loáng thoáng thấy chỗ rẽ có bóng người chợt lóe, chân mày nhíu lên, Minh Thiên Tàng trầm giọng nói: “Ra ngoài, núp ở phía sau làm gì?”
Minh Thiên Hiểu cười xấu hổ đi ra, “Anh.”
“Em tới làm gì?” Mới vừa rồi cũng đã là thời điểm tan học, nếu như không phải là hắn chậm một bước, cũng sẽ không bị Tô Mộc Thần tìm được. Mà giờ tan học của Thiên Hiểu không giống với hắn, hai người mỗi ngày đều là được xe của mình đưa đón, rất ít khi ở trường học gặp mặt.
“Anh, anh có phải làm khó học trưởng Mộc Thần hay không?” Minh Thiên Hiểu thật lo lắng nói: “Học trưởng Mộc Thần là người rất tốt, anh không cần luôn bày ra sắc mặt mọi người hay nhìn.”
Minh Thiên Tàng liếc cô một cái, “Em đừng nói là em cũng có cảm tình với tên kia chứ?”
Lập tức đỏ mặt, cô ngập ngừng không trả lời, một lát mới lên tiếng: “Thật ra thì thi biện luận rất thú vị, anh không phải là trước nay cũng không thua sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ thử trải qua cảm giác miệng lưỡi sắc bén? Em cảm thấy. . . . . .”
“Không có hứng thú.” Hắn đi ngang qua người cô.
Minh Thiên Hiểu ở phía sau đuổi theo, tiếp tục nói, “Ba mẹ vẫn hi vọng anh ra nước ngoài học mà, bọn họ cũng muốn để cho anh vào Havard, nếu như anh dựa vào thực lực của mình thắng được cuộc tranh tài này, như vậy anh có thể thuận lợi ra khỏi nước đào tạo chuyên sâu rồi.”
“Anh không cần dựa vào cuộc thi này giúp một tay cũng có thể đi Havard.” Lời nói này ra giống như đơn giản lại cuồng vọng, nhưng bởi vì là xuất từ miệng Minh Thiên Tàng cực kỳ làm người ta tin phục. Chuyện Minh Thiên Tàng muốn làm chưa từng không làm được.
“Nhưng là, chị Niệm Tình cũng muốn tham gia cuộc thi này, nếu như chị ấy thắng đi Havard học, vậy anh không phải là sẽ đuổi theo sao?” Minh Thiên Hiểu đôi mắt sáng lóe ra, cười đến quỷ dị.
Hắn ngẩn ra, “Cô ấy đồng ý?” Sau khi nhẹ nhàng tự nói, hắn không trả lời câu hỏi của em mình, nhanh chóng trở về phòng học. Bởi vì đã tan học, trong phòng học chỉ còn vài ba bạn học, Niệm Tình không biết là đang đợi hắn hay là có chuyện cần ở lại, vừa vặn cũng ở trong đó.
“Chuyện thi biện luận tại sao em không nói với anh?” Câu đầu tiên hắn mở miệng đã khí thế bức người.
Niệm Tình nháy mắt mấy cái, cười, “Em muốn làm chuyện gì cũng phải xin phép anh sao? Bất quá là Mộc Thần tới tìm em, em vừa đúng lúc có hứng thú, cứ như vậy đáp ứng.”
Lại Mộc Thần! Cô quen biết với Tô Mộc Thần khi nào? Tại sao quan hệ thân mật như vậy? Minh Thiên Tàng âm thầm cắn chặt răng, đem tất cả vấn đề để vào trong lòng.
“Như thế nào, có muốn cùng đi hay không đây?” Cô hỏi: “Có thể đi Havard học cũng không phải chuyện xấu.”
“Em muốn học ở đó?” Hắn nhìn cô, đi Mĩ du học là việc nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng cũng không phải là trong một hai năm này.
“Ở trong nước làm cái gì ba mẹ luôn luôn nhúng tay tham dự, coi em như đứa con nít, em nghĩ nếu như có thể ra nước ngoài học, ở bên ngoài tự do tự tại, nên cũng không lại bị quản thúc gắt gao.” Cô hồn nhiên cười nói: “Ba đã nói, cũng không trông cậy vào em thừa kế nghiệp gia đình, bất luận em muốn học cái gì ông ấy cũng sẽ không ngăn trở.”
“Cho nên. . . . . .” Hắn hiểu được ý trong lời của cô, “Em muốn nhân cơ hội chạy trốn?”
Cô làm mặt quỷ với hắn, “Đúng vậy, đừng nói ra ngoài nha.” Lại đến gần bên cạnh hắn, nàng hỏi ngược lại: “Còn anh, có muốn cùng nhau chạy trốn hay không?”
Lông mày hắn giật giật, lần này không nhíu lại, đuôi lông mày chỉ khẽ hướng lên thành hình vòng cung.
Thiếu niên thiên tài cùng thiếu nữ thiên tài lần đầu hợp tác đại toàn thắng, tổ hợp hoàng kim hai người thiên hạ vô địch!
Không nghĩ tới do Minh Thiên Tàng cùng Phương Niệm Tình đứng đầu dẫn đội thi của học viện Danh Dương, trong cuộc thi biện luận ở Mĩ vượt khó tiến lên, thậm chí đánh bại nhiều đội mạnh cuối cùng đoạt giải nhất, truyền thông đối với chuyện đoạt quán quân Olympic của Minh Thiên Tàng còn chưa kịp hạ sốt, hứng thú mới lại nâng lên, trong lúc nhất thời hắn trở thành người nổi tiếng.
Nghe nói Đại học Harvard coi trọng tài năng của hai người, cố ý muốn nhận bọn họ vào trường học, nhưng hai người đến nay vẫn không mở miệng xác nhận tin đồn này. Vô luận như thế nào, tương lai của bọn họ nhất định là tiền đồ xán lạn .
“Anh! Hôm nay là lễ Giáng Sinh, anh muốn đi đâu vậy?” Minh Thiên Hiểu ở cửa gặp đang Minh Thiên Tàng đang muốn ra ngoài.
“Ra ngoài dạo.” Hắn trả lời đơn giản.
Minh Thiên Hiểu mắt tinh, nhìn trong ngực hắn ôm một chai rượu, “Anh đi uống rượu? Cẩn thận em nói cho ba mẹ!”
“Tùy em.” Dù thế nào đi nữa hắn đã trưởng thành, uống rượu cũng không phạm pháp.
Cô làm mặt dày dính chặt, “Đây không phải là vật quý báu năm ngoái anh đi nước Pháp tham gia cuộc thi toán học, đoạt giải quán quân chủ tịch cuộc thi đưa cho anh? Anh muốn đem cho ai uống?”
“Người bình thường lòng hiếu kỳ quá nặng cũng sẽ bị chết rất thảm.” Minh Thiên Tàng ném cho cô một câu nói, sải bước ra xe, lần này hắn không phải là ngồi ở ghế sau, mà là trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Hôm nay chẳng những là lễ Giáng Sinh, hơn nữa còn là sinh nhật của em, anh có biết không?
Tiếng cười Niệm Tình giống như chuông bạc vang vọng bên tai, một giờ trước, cô mới ở trong điện thoại nói cho hắn biết chuyện này.
Cô còn nói cho hắn biết, “Hàng năm qua thời điểm lễ Giáng Sinh em đều suy nghĩ, một năm lại đã qua, một năm này giống như cũng không có làm gì ra hồn, sinh nhật em nhất định phải làm một chuyện lớn!”
“Kết quả là?” Hắn hỏi.
“Kết quả, mỗi lần cũng ăn rất no, đi ngủ sớm, cũng không có làm gì.”
“Em muốn làm cái gì?”
“Ừ — muốn làm chút chuyện xấu.” Cô ở bên đầu bên kia cười trộm, “Nói thí dụ như uống trộm một chút rượu, nửa đêm trèo tường đi chơi…, tóm lại là bình thường không dám làm cũng sẽ không làm, một ngày này đều có thể làm được, anh nói, nếu như mà em đem tâm nguyện viết miếng giấy để vào trong tất, ông già Noel có thể giúp em thực hiện được không đây?”
“Ngu ngốc.”
“Cũng biết anh sẽ nói như vậy, cho nên em gọi điện thoại cho anh chỉ là vì muốn phát tiết. Được rồi, không nói nhiều, Giáng sinh vui vẻ!”
Điện thoại cúp nửa giờ sau, Minh Thiên Tàng dừng xe ở cửa Phương gia, hắn nhấn chuông cửa Phương gia, quản gia nhìn thấy hắn có chút giật mình, “Minh thiếu gia, tại sao ngài đơn độc trở lại?”
Hắn nhíu lên hai hàng lông mày, “Có ý gì?”
“Tiểu thư mười phút trước mới ra cửa, nói là cùng ngài đi ra ngoài.” Quản gia bối rối hơn cả hắn.
Cô đi ra ngoài? Còn lấy danh nghĩa hắn? Cô đi nơi nào rồi hả ? Cùng ai ở chung một chỗ? Những chuyện này hỏi người của Phương gia nhất định là hỏi không ra.
Vì vậy hắn chấp nhất ở lại bên trong xe đợi cô, cặp mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cửa Phương gia. Đêm giáng sinh, cô một mình muốn đi nơi nào? Tại sao muốn lừa gạt người trong nhà nói là đi cùng hắn?
Cô đi quầy rượu uống trộm rượu? Hay là tạm thời có việc gấp phải đi xử lý? Nếu như là vế sau, tại sao không nói với hắn?
Hắn suy nghĩ miên man, thời gian trôi qua một cách khó khăn, mỗi một phút qua đi, trái tim giống như bị tảng đá đè ép.
Cho đến hai giờ sáng, một chiếc xe taxi dừng ở đầu hẻm, hai người bước xuống xe, bọn họ dìu dắt lẫn nhau , xộc xệch hướng bên này đi tới.
Tròng mắt đen mị lên, thấy rõ một trong đó, là Phương Niệm Tình, một người đàn ông khác rất thân mật dìu cô, hình như là Triệu Hiểu Đông làm ở tiệm mỳ?
Một đợt lửa giận vọt dâng lên, ngón tay cầm lái dường như trắng bệch.
Thì ra trong ngày đặc biệt, cô thà lựa chọn cùng người kia đi ra ngoài uống rượu uống say không còn biết gì, cũng không chịu cùng hắn trải qua?
Hai người sáng ngời đến trước cửa, trong miệng còn hát không biết là dân ca nơi nào, hát đến ngổn ngang lại lạc điệu sai nhịp, nhưng lại giống như hát rất vui vẻ.
“Hiểu Đông, cám ơn bạn đi theo mình!” Niệm Tình tay vòng tại hông của Triệu Hiểu Đông, bộ dạng say rượu, “Mình chưa từng có một năm sinh nhật như hôm nay như vậy, trôi qua vui vẻ như vậy!”
Triệu Hiểu Đông cơ hồ là kéo ôm Niệm Tình, thân là con trai, tửu lượng luôn tốt hơn so vơi cô một chút, cho nên còn có thể đứng vững, nhưng là đầu lưỡi đã không nghe lời, “Nơi nào, đúng, đúng mình nên cảm ơn bạn mới đúng.”
Cô ha ha cười, “Mình mới phải cám ơn bạn.”
“Là mình cảm ơn bạn.”
“Mình cám ơn bạn.”
“Vẫn là mình cảm ơn bạn.” Hai người vẫn lặp đi lặp lại câu nói này, ở tại cửa ra vào trái đất xoay chuyển, dưới chân Niệm Tình lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, đột nhiên bị người bên cạnh kéo cánh tay, dùng sức kéo qua một bên.
“Người nào, người nào hả?” Cô quay đầu đi, dưới đèn đường mờ nhạt thấy ánh mắt tức giận của Minh Thiên Tàng.
“Thiên, Thiên Tàng?” Cô vẫn giữ bộ dạng say rượu, “Làm sao anh lại ở chỗ này? Anh cũng, đi theo chúng ta uống rượu sao?”
“Hôm nay khuya rồi, nên nói tạm biệt với bạn em, anh đưa em vào.” Thanh âm của hắn so với bình thường còn lạnh hơn ba phần, tròng mắt đen ngưng tụ tâm tình khiến Niệm Tình nhìn rất xa lạ.
“Sao, làm sao vậy? Anh thật giống như đang tức giận à?” Tay của cô để trên mặt của hắn, cười hì hì, “Đừng nóng giận …, cuộc thi chúng ta cũng thắng, trên đời này còn có cái gì là chúng ta làm không được, đúng, đúng rồi, ” cô xoay người lại chỉ vào Hiểu Đông, “Hiểu Đông, bạn tốt nhất của em, hắn hôm nay giúp em ăn mừng sinh nhật, anh xem anh, thân là vị hôn phu của em, anh cũng chưa chúc, quá mất chức nha.”
Mắt từ đầu đến cuối cũng không có nhìn về phía Hiểu Đông, Minh Thiên Tàng chẳng qua là lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên một buông tay, khiến cô đứng không vững ngã xuống đất.
“Xem ra em không cần anh cũng có thể đi vào.” Hắn lại một lần nữa bấm chuông cửa, khi quản gia mở cửa thấy Niệm Tình đang ngồi ở trên đất cùng mặt Minh Thiên Tàng âm trầm thì giật mình, “Minh thiếu gia, tiểu thư, đây là chuyện gì xảy ra?”
“Tiểu thư nhà ông mệt mỏi, mang cô ấy vào.” Không nói thêm lời nào, hắn xoay người sải bước đi hướng xe mình.
Sau lưng hắn nghe đến Niệm Tình đang gọi hắn, “Thiên Tàng, anh trở lại! Anh muốn đi đâu?”
Hắn lòng dạ cứng rắn không trả lời, sau đó ngồi vào xe, đi mất.
Một bộ truyện tranh tên là 《 Thiên sứ gãy cánh》mới vừa phát hành liền nhận được rất nhiều khen ngợi, các nhà bình phẩm và fan hâm mộ truyện tranh đều cho rằng đây là một bộ tác phẩm hay hiếm có, mà tác giả bộ truyện tranh này nháy mắt trở thành mục tiêu cho truyền thông và báo chí. Truyện tranh tái bản một lần, lại một lần, chỉ trong một tháng lượng tiêu thụ đã đột phá năm vạn cuốn, Niệm Tình cũng trở thành vị vua mới của giới truyện tranh.
Ở bên cạnh cửa học viện Danh Dương thì có một tiệm sách, mấy nữ sinh vui vẻ hào hứng đang cầm cuốn truyện tranh mới vừa mua được cười đi ra cửa tiệm, một chiếc limousine lẳng lặng dừng ở ven đường.
Chờ mấy nữ sinh kia đi xa, cửa xe mới mở ra, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh chậm rãi xuống xe. Đi vào tiệm sách, ánh mắt sâu đen láy quét nhìn giá sách, giống như tìm kiếm cái gì, sau mấy giây tầm mắt của hắn dừng ở nơi gần cửa,《 Thiên sứ gẫy cánh 》 đang được trưng bày ở vị trí dễ thấy nhất.
Ngón tay thon dài sờ tới bìa sách, lấy xuống một quyển, tiện tay mở ra, tỉ mỉ đọc qua nội dung sách.
Ông chủ bước tới nói với hắn, “Xin chào, muốn mua sách sao? Quyển sách này hiện tại rất bán chạy, nét vẽ vô cùng đẹp, chuyện xưa cũng rất cảm động, tuyệt vời hơn cả giá tiền bỏ ra mua!”
Đôi môi đẹp chuyển động, “Dù tác phẩm có giá cao đến đâu cũng chỉ là hàng hóa, tôi còn thích cả khi nó chưa trở thành một tác phẩm hoàn chỉnh hơn .”
“Hả?” Ông chủ nhất thời nghe không hiểu. Nhưng là ngay sau đó, tiền mặt xuất hiện ở trước mặt hắn, thiếu niên mang theo sách đi ra cửa tiệm.
Trở lại bên trong xe, nâng cửa sổ xe lên, đây là một thế giới phong bế tạm thời.
Ngón tay trắng nõn lại mở quyển sách kia, ở trang đề tựa có một câu nói hấp dẫn tầm mắt của hắn –
Hắn là thiên sứ rơi xuống nhân gian, bởi vì hai cánh bị gãy mà nguyền rủa tất cả, cặp mắt lạnh như băng kia chỉ khi tìm được tình yêu đích thực thì mới có thể lại nhìn thấy ánh sáng thế gian.
Tròng mắt đen càng thêm tĩnh mịch, trầm giọng ra lệnh, “Lái xe.”
Một quyển《 Thiên sứ gãy cánh 》bao bì đẹp được đặt xuống trước mặt Minh Thiên Tàng, hắn hơi nâng mặt nhìn Niệm Tình đối diện cười khanh khách, mặt không chút thay đổi, “Gì vậy?”
“Tặng sách cho anh đó. Mặc dù anh không chịu đem gương mặt này cho em mượn, nhưng vẫn cho em không ít linh cảm, bên ngoài đối với vai nam chính này phản ứng siêu tốt.” Niệm Tình có vẻ hưng phấn, nhưng cũng không phải là bởi vì sách của cô được khen, mà bởi vì là đây là tác phẩm đầu tay của cô, bộ đầu tiên có thể được mọi người đón nhận, đây là chuyện rất không dễ dàng.
Hắn cúi đầu, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu một quyển tác phẩm vật lý, lạnh lùng nói: “Anh đối với truyện tranh thiếu nữ không có hứng thú.”
“Anh không phải tò mò em đến tột cùng từ trên người anh tìm được linh cảm gì sao?” Niệm Tình mở sách, trang tên sách bên cạnh có chữ ký của cô, cô chỉ cho hắn xem, “Anh xem, em ngay cả tên cùng lời gửi tặng cũng viết xong, dù gì anh cũng phải nhận. Đây là lần đầu tiên em tặng sách cho người ta đó.”
Đôi mắt hắn liếc về hướng lời gửi tặng trên trang tên sách –
Trân trọng dùng sách này để cảm tạ Minh Thiên Tàng cho tôi linh cảm.
Thu hồi ánh mắt, hắn không có để ý tới cô, giống như lực hút sách vật lý lớn hơn so với tác phẩm của cô.
Niệm Tình có chút thất vọng, tự lẩm bẩm, “Thiệt là, một chút thể diện cũng không cho, cái này dù sao cũng là tác phẩm đầu tay của người ta.”
Hắn thấp đầu hỏi: “Anh có nhận quyển sách hay không đối với em có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Em chỉ đưa sách cho người em quan tâm, nhiều người cũng muốn được như vậy, em đều không cho.” Cô buồn bực đem sách nhét vào túi xách, “Xem ra là em quá tự mình đa tình.”
Một cái tay đưa qua, đem quyển sách kia từ túi của cô lấy ra, bỏ vào trong túi xách của một người khác.
“Anh nhận.” Hắn đơn giản nói.
Niệm Tình tươi cười rạng rỡ liếc nhìn quyển sách trong tay hắn, “Là sách gì vậy? Có đề thú vị có thể làm sao?”
Hắn chép một đề ném cho cô, cô vừa làm vừa hỏi: “Bà nội gần đây không có làm khó anh chứ?”
“Không có.”
“Bạn học Thiên Tàng, có thể đến hội học sinh một chút hay không?” Cửa bỗng nhiên xuất hiện một học trưởng cao gầy, khí chất ôn tồn nho nhã, nụ cười như gió xuân lay động, khiến các nữ sinh bên trong phòng học kêu lên, “Học trưởng Mộc Thần!”
“Tôi rất vội.” Minh Thiên Tàng rất không cho đối phương mặt mũi. Hội trưởng hội học sinh thì thế nào? Hắn từ trước đến giờ không tham gia hoạt động ngoại khóa của trường hắn luôn luôn sống ở trong thế giới của bản thân, lại càng không thích cùng người giao tiếp tới lui.
“Sao anh lãnh đạm như vậy?” Niệm Tình khẽ đẩy hắn, vừa cười vậy tay với người bên ngoài, “Mộc Thần, có chuyện gì sao?”
Mộc Thần? Gọi đến thân thiết như vậy? Tròng mắt đen trong nháy mắt đông lạnh, đứng lên, hắn đi tới cửa, hất cằm lên, “Có chuyện gì?”
Tô Mộc Thần mỉm cười nói: “Nếu như thuận tiện, mời tới câu lạc bộ hội học sinh, nơi đó nói chuyện tiện hơn.” Thật ra thì cũng không phải là chuyện quan trọng muốn tránh tai mắt của người khác, chẳng qua là hai học viên đẹp trai của Danh Dương đứng chung một chỗ, nữ sinh chung quanh càng tụ tập càng nhiều, dường như muốn đem hành lang nổ tung rồi.
Minh Thiên Tàng quay đầu nhìn lại Niệm Tình, cô đang mỉm cười nhìn phía này, cũng không biết là đang nhìn người nào. Do dự một chút, Minh Thiên Tàng mới đi theo Tô Mộc Thần rời đi.
“Bạn Phương Niệm Tình, bạn có thể ký tên ình được không?” Có mấy nữ sinh khoa khác ôm 《 Thiên sứ gẫy cánh 》 đứng ở cửa phòng học đợi cô.
Niệm Tình đi tới ký tên cho bọn cô.
Một người trong đó sau khi lấy được chữ ký hưng phấn đến mắt đều tỏa sáng, cô cười đối với Niệm Tình nói: “Vai nam chính dưới ngòi bút của bạn giống như đúc Minh Thiên Tàng, có phải lấy hắn làm mẫu không?”
Niệm Tình vẫn không trả lời, một nữ sinh khác liền mở miệng, “Có chút giống nhau …, bất quá vai nam chính trong sách là siêu cấp thâm tình a, mình nhìn càng giống như Mộc Thần học trưởng. Nhìn Minh Thiên Tàng, lạnh đến nỗi có thể đem xích đạo đông lạnh thành Bắc Cực, người nào gặp xui xẻo mới yêu hắn.”
Niệm Tình cười nói: “Phải không? Hắn trong mắt các bạn kém như vậy à?”
“Không phải là kém, là cao cao tại thượng, cao ơi là cao, cao không thể chạm.” Nữ sinh thứ ba thở dài, “Từ lúc hắn nhập học đến bây giờ, nữ sinh thích hắn thì nhiều, nhưng tất cả những người hướng hắn thổ lộ cũngthảm thương vô cùng, cho nên hiện tại tất cả mọi người đều chết tâm. Bạn học Phương, bạn cùng hắn ngồi sát nhau, nhất định rất hiểu rõ hắn, hắn sẽ không phải là. . . . . . Gay chứ?”
Niệm Tình cười nháy mắt mấy cái, “Các bạn ăn núi lửa kem * chưa?”
“Ăn rồi.” Mấy nữ sinh trăm miệng một lời nói.
“Các bạn đem cách làm núi lửa kem đảo lại, đó chính là tính cách Minh Thiên Tàng.”
Mấy nữ sinh nghiêm túc suy tư lời của cô.”Núi lửa kem” đảo lại không phải là”Kem núi lửa” ? Nói cách khác, bề ngoài lạnh lùng của Thiên Tàng cất dấu một trái tim nóng bỏng phải không? Đây là không phải là đại biểu, nếu như họ cố gắng không ngừng, một ngày nào đó sẽ cảm động tòa băng sơn Minh Thiên Tàng này, đập tan tảng băng trong tim hắn?
Hội trưởng hội học sinh Tô Mộc Thần với Minh Thiên Tàng hai người, nếu như nói ở trong trường Minh Thiên Tàng vì “lạnh lùng” mà nổi tiếng, thì Tô Mộc Thần kia chính là lấy”Ấm áp” vang dội toàn trường.
“Bạn học Thiên Tàng, tháng sau có một cuộc thi biện luận quốc tế, không biết bạn có thể đại diện trường học tham gia hay không?” Tô Mộc Thần bất cứ lúc nào nói chuyện đều không nhanh không chậm, nụ cười như gió mùa xuân.
“Tôi đối với loại tranh tài này không có hứng thú.” Chịu cùng hội trưởng hội học sinh hội đàm, cũng không đại biểu hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Tô Mộc Thần đối với câu trả lời của hắn ngược lại nằm trong dự liệu, “Tôi hiểu biết rõ bạn bề bộn nhiều việc, bất quá, tôi hỏi rất nhiều giáo viên, bọn họ cũng nhất trí công nhận trình độ Anh văn của bạn lợi hại nhất, cuộc thi lại được tổ chức tại Mĩ, nếu như đoạt giải quán quân, nghe nói sẽ được đề cử đến Havard đào tạo chuyên sâu, bạn không có hứng thú sao?”
“Tôi học ở đây rất khá.” Minh Thiên Tàng lạnh lùng chỉ một câu hoàn toàn đã nói rõ lập trường của hắn.
Tô Mộc Thần mỉm cười nhún nhún vai, “Vậy cũng tốt, chờ lần sau rồi.”
Minh Thiên Tàng cũng không khách khí xoay người rời đi.
Mới vừa đi ra cửa, loáng thoáng thấy chỗ rẽ có bóng người chợt lóe, chân mày nhíu lên, Minh Thiên Tàng trầm giọng nói: “Ra ngoài, núp ở phía sau làm gì?”
Minh Thiên Hiểu cười xấu hổ đi ra, “Anh.”
“Em tới làm gì?” Mới vừa rồi cũng đã là thời điểm tan học, nếu như không phải là hắn chậm một bước, cũng sẽ không bị Tô Mộc Thần tìm được. Mà giờ tan học của Thiên Hiểu không giống với hắn, hai người mỗi ngày đều là được xe của mình đưa đón, rất ít khi ở trường học gặp mặt.
“Anh, anh có phải làm khó học trưởng Mộc Thần hay không?” Minh Thiên Hiểu thật lo lắng nói: “Học trưởng Mộc Thần là người rất tốt, anh không cần luôn bày ra sắc mặt mọi người hay nhìn.”
Minh Thiên Tàng liếc cô một cái, “Em đừng nói là em cũng có cảm tình với tên kia chứ?”
Lập tức đỏ mặt, cô ngập ngừng không trả lời, một lát mới lên tiếng: “Thật ra thì thi biện luận rất thú vị, anh không phải là trước nay cũng không thua sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ thử trải qua cảm giác miệng lưỡi sắc bén? Em cảm thấy. . . . . .”
“Không có hứng thú.” Hắn đi ngang qua người cô.
Minh Thiên Hiểu ở phía sau đuổi theo, tiếp tục nói, “Ba mẹ vẫn hi vọng anh ra nước ngoài học mà, bọn họ cũng muốn để cho anh vào Havard, nếu như anh dựa vào thực lực của mình thắng được cuộc tranh tài này, như vậy anh có thể thuận lợi ra khỏi nước đào tạo chuyên sâu rồi.”
“Anh không cần dựa vào cuộc thi này giúp một tay cũng có thể đi Havard.” Lời nói này ra giống như đơn giản lại cuồng vọng, nhưng bởi vì là xuất từ miệng Minh Thiên Tàng cực kỳ làm người ta tin phục. Chuyện Minh Thiên Tàng muốn làm chưa từng không làm được.
“Nhưng là, chị Niệm Tình cũng muốn tham gia cuộc thi này, nếu như chị ấy thắng đi Havard học, vậy anh không phải là sẽ đuổi theo sao?” Minh Thiên Hiểu đôi mắt sáng lóe ra, cười đến quỷ dị.
Hắn ngẩn ra, “Cô ấy đồng ý?” Sau khi nhẹ nhàng tự nói, hắn không trả lời câu hỏi của em mình, nhanh chóng trở về phòng học. Bởi vì đã tan học, trong phòng học chỉ còn vài ba bạn học, Niệm Tình không biết là đang đợi hắn hay là có chuyện cần ở lại, vừa vặn cũng ở trong đó.
“Chuyện thi biện luận tại sao em không nói với anh?” Câu đầu tiên hắn mở miệng đã khí thế bức người.
Niệm Tình nháy mắt mấy cái, cười, “Em muốn làm chuyện gì cũng phải xin phép anh sao? Bất quá là Mộc Thần tới tìm em, em vừa đúng lúc có hứng thú, cứ như vậy đáp ứng.”
Lại Mộc Thần! Cô quen biết với Tô Mộc Thần khi nào? Tại sao quan hệ thân mật như vậy? Minh Thiên Tàng âm thầm cắn chặt răng, đem tất cả vấn đề để vào trong lòng.
“Như thế nào, có muốn cùng đi hay không đây?” Cô hỏi: “Có thể đi Havard học cũng không phải chuyện xấu.”
“Em muốn học ở đó?” Hắn nhìn cô, đi Mĩ du học là việc nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng cũng không phải là trong một hai năm này.
“Ở trong nước làm cái gì ba mẹ luôn luôn nhúng tay tham dự, coi em như đứa con nít, em nghĩ nếu như có thể ra nước ngoài học, ở bên ngoài tự do tự tại, nên cũng không lại bị quản thúc gắt gao.” Cô hồn nhiên cười nói: “Ba đã nói, cũng không trông cậy vào em thừa kế nghiệp gia đình, bất luận em muốn học cái gì ông ấy cũng sẽ không ngăn trở.”
“Cho nên. . . . . .” Hắn hiểu được ý trong lời của cô, “Em muốn nhân cơ hội chạy trốn?”
Cô làm mặt quỷ với hắn, “Đúng vậy, đừng nói ra ngoài nha.” Lại đến gần bên cạnh hắn, nàng hỏi ngược lại: “Còn anh, có muốn cùng nhau chạy trốn hay không?”
Lông mày hắn giật giật, lần này không nhíu lại, đuôi lông mày chỉ khẽ hướng lên thành hình vòng cung.
Thiếu niên thiên tài cùng thiếu nữ thiên tài lần đầu hợp tác đại toàn thắng, tổ hợp hoàng kim hai người thiên hạ vô địch!
Không nghĩ tới do Minh Thiên Tàng cùng Phương Niệm Tình đứng đầu dẫn đội thi của học viện Danh Dương, trong cuộc thi biện luận ở Mĩ vượt khó tiến lên, thậm chí đánh bại nhiều đội mạnh cuối cùng đoạt giải nhất, truyền thông đối với chuyện đoạt quán quân Olympic của Minh Thiên Tàng còn chưa kịp hạ sốt, hứng thú mới lại nâng lên, trong lúc nhất thời hắn trở thành người nổi tiếng.
Nghe nói Đại học Harvard coi trọng tài năng của hai người, cố ý muốn nhận bọn họ vào trường học, nhưng hai người đến nay vẫn không mở miệng xác nhận tin đồn này. Vô luận như thế nào, tương lai của bọn họ nhất định là tiền đồ xán lạn .
“Anh! Hôm nay là lễ Giáng Sinh, anh muốn đi đâu vậy?” Minh Thiên Hiểu ở cửa gặp đang Minh Thiên Tàng đang muốn ra ngoài.
“Ra ngoài dạo.” Hắn trả lời đơn giản.
Minh Thiên Hiểu mắt tinh, nhìn trong ngực hắn ôm một chai rượu, “Anh đi uống rượu? Cẩn thận em nói cho ba mẹ!”
“Tùy em.” Dù thế nào đi nữa hắn đã trưởng thành, uống rượu cũng không phạm pháp.
Cô làm mặt dày dính chặt, “Đây không phải là vật quý báu năm ngoái anh đi nước Pháp tham gia cuộc thi toán học, đoạt giải quán quân chủ tịch cuộc thi đưa cho anh? Anh muốn đem cho ai uống?”
“Người bình thường lòng hiếu kỳ quá nặng cũng sẽ bị chết rất thảm.” Minh Thiên Tàng ném cho cô một câu nói, sải bước ra xe, lần này hắn không phải là ngồi ở ghế sau, mà là trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Hôm nay chẳng những là lễ Giáng Sinh, hơn nữa còn là sinh nhật của em, anh có biết không?
Tiếng cười Niệm Tình giống như chuông bạc vang vọng bên tai, một giờ trước, cô mới ở trong điện thoại nói cho hắn biết chuyện này.
Cô còn nói cho hắn biết, “Hàng năm qua thời điểm lễ Giáng Sinh em đều suy nghĩ, một năm lại đã qua, một năm này giống như cũng không có làm gì ra hồn, sinh nhật em nhất định phải làm một chuyện lớn!”
“Kết quả là?” Hắn hỏi.
“Kết quả, mỗi lần cũng ăn rất no, đi ngủ sớm, cũng không có làm gì.”
“Em muốn làm cái gì?”
“Ừ — muốn làm chút chuyện xấu.” Cô ở bên đầu bên kia cười trộm, “Nói thí dụ như uống trộm một chút rượu, nửa đêm trèo tường đi chơi…, tóm lại là bình thường không dám làm cũng sẽ không làm, một ngày này đều có thể làm được, anh nói, nếu như mà em đem tâm nguyện viết miếng giấy để vào trong tất, ông già Noel có thể giúp em thực hiện được không đây?”
“Ngu ngốc.”
“Cũng biết anh sẽ nói như vậy, cho nên em gọi điện thoại cho anh chỉ là vì muốn phát tiết. Được rồi, không nói nhiều, Giáng sinh vui vẻ!”
Điện thoại cúp nửa giờ sau, Minh Thiên Tàng dừng xe ở cửa Phương gia, hắn nhấn chuông cửa Phương gia, quản gia nhìn thấy hắn có chút giật mình, “Minh thiếu gia, tại sao ngài đơn độc trở lại?”
Hắn nhíu lên hai hàng lông mày, “Có ý gì?”
“Tiểu thư mười phút trước mới ra cửa, nói là cùng ngài đi ra ngoài.” Quản gia bối rối hơn cả hắn.
Cô đi ra ngoài? Còn lấy danh nghĩa hắn? Cô đi nơi nào rồi hả ? Cùng ai ở chung một chỗ? Những chuyện này hỏi người của Phương gia nhất định là hỏi không ra.
Vì vậy hắn chấp nhất ở lại bên trong xe đợi cô, cặp mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cửa Phương gia. Đêm giáng sinh, cô một mình muốn đi nơi nào? Tại sao muốn lừa gạt người trong nhà nói là đi cùng hắn?
Cô đi quầy rượu uống trộm rượu? Hay là tạm thời có việc gấp phải đi xử lý? Nếu như là vế sau, tại sao không nói với hắn?
Hắn suy nghĩ miên man, thời gian trôi qua một cách khó khăn, mỗi một phút qua đi, trái tim giống như bị tảng đá đè ép.
Cho đến hai giờ sáng, một chiếc xe taxi dừng ở đầu hẻm, hai người bước xuống xe, bọn họ dìu dắt lẫn nhau , xộc xệch hướng bên này đi tới.
Tròng mắt đen mị lên, thấy rõ một trong đó, là Phương Niệm Tình, một người đàn ông khác rất thân mật dìu cô, hình như là Triệu Hiểu Đông làm ở tiệm mỳ?
Một đợt lửa giận vọt dâng lên, ngón tay cầm lái dường như trắng bệch.
Thì ra trong ngày đặc biệt, cô thà lựa chọn cùng người kia đi ra ngoài uống rượu uống say không còn biết gì, cũng không chịu cùng hắn trải qua?
Hai người sáng ngời đến trước cửa, trong miệng còn hát không biết là dân ca nơi nào, hát đến ngổn ngang lại lạc điệu sai nhịp, nhưng lại giống như hát rất vui vẻ.
“Hiểu Đông, cám ơn bạn đi theo mình!” Niệm Tình tay vòng tại hông của Triệu Hiểu Đông, bộ dạng say rượu, “Mình chưa từng có một năm sinh nhật như hôm nay như vậy, trôi qua vui vẻ như vậy!”
Triệu Hiểu Đông cơ hồ là kéo ôm Niệm Tình, thân là con trai, tửu lượng luôn tốt hơn so vơi cô một chút, cho nên còn có thể đứng vững, nhưng là đầu lưỡi đã không nghe lời, “Nơi nào, đúng, đúng mình nên cảm tạ bạn mới đúng.”
Cô ha ha cười, “Mình mới phải cám ơn bạn.”
“Là mình cảm ơn bạn.”
“Mình cám ơn bạn.”
“Vẫn là mình cảm ơn bạn.” Hai người vẫn lặp đi lặp lại câu nói này, ở tại cửa ra vào trái đất xoay chuyển, dưới chân Niệm Tình lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, đột nhiên bị người bên cạnh kéo cánh tay, dùng sức kéo qua một bên.
“Người nào, người nào hả?” Cô quay đầu đi, dưới đèn đường mờ nhạt thấy ánh mắt tức giận của Minh Thiên Tàng.
“Thiên, Thiên Tàng?” Cô vẫn giữ bộ dạng say rượu, “Làm sao anh lại ở chỗ này? Anh cũng, đi theo chúng ta uống rượu sao?”
“Hôm nay khuya rồi, nên nói tạm biệt với bạn em, anh đưa em vào.” Thanh âm của hắn so với bình thường còn lạnh hơn ba phần, tròng mắt đen ngưng tụ tâm tình khiến Niệm Tình nhìn rất xa lạ.
“Sao, làm sao vậy? Anh thật giống như đang tức giận à?” Tay của cô để trên mặt của hắn, cười hì hì, “Đừng nóng giận …, cuộc thi chúng ta cũng thắng, trên đời này còn có cái gì là chúng ta làm không được, đúng, đúng, rồi, ” cô xoay người lại chỉ vào Hiểu Đông, “Hiểu Đông, bạn tốt nhất của em, hắn hôm nay giúp em ăn mừng sinh nhật, anh xem anh, thân là vị hôn phu của em, anh cũng chưa chúc, quá mất chức thôi.”
Mắt từ đầu đến cuối cũng không có nhìn về phía Hiểu Đông, Minh Thiên Tàng chẳng qua là lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên một buông tay, khiến cô đứng không vững ngã xuống đất.
“Xem ra em không cần anh cũng có thể đi vào.” Hắn lại một lần nữa bấm chuông cửa, khi quản gia mở cửa thấy Niệm Tình đang ngồi ở trên đất cùng mặt Minh Thiên Tàng âm trầm thì giật mình, “Minh thiếu gia, tiểu thư, đây là chuyện gì xảy ra?”
“Tiểu thư nhà ông mệt mỏi, mang cô ấy vào.” Không nói thêm lời nào, hắn xoay người sải bước đi hướng xe mình.
Sau lưng hắn nghe đến Niệm Tình đang gọi hắn, “Thiên Tàng, anh trở lại! Anh muốn đi đâu?”
Hắn cứng rắn nâng lòng dạ không trả lời, sau đó ngồi vào xe, đi mất.