Vài tháng trôi qua, cuộc sống của An Nhiên trở lại bình thường, ngày ngày vui vẻ cùng nhóm bạn đi học.
Thỉnh thoảng Diệp gia sẽ cho người mang đến một ít đồ bổ, còn cho người dạy cô những điều cần thiết khi đang mang thai và khi làm mẹ.
Tuy không thích cô nhưng dù sao đây cũng là cháu của họ.Bụng nhỏ của An Nhiên cũng bắt đầu lớn lên dần, ngày nào bạn cô cũng thay nhau xoa bụng cô để nói chuyện với đứa bé.
An Nhiên dừng như chẳng nhớ đến Diệp Ân Tuấn hiện giờ đã là chồng cô.
Đi học trong lúc đang mang thai thật sự là rất vất vả và mệt mỏi.
Cô bắt đầu cảm thấy muốn ngủ nhiều hơn, lười vận động hơn.
Tuy vậy An Nhiên vẫn luôn cố gắng tập thể dục, bồi bổ thật tốt, cố gắng tỉnh táo để nghe giảng, vừa tốt cho bản thân và đứa bé.
Hôm nay lúc tan giờ, An Nhiên cùng các bạn ra đến cửa thì cô liền bị một người đụng phải suýt chút nữa ngã về sau do mất thăng bằng, may có Tiểu Dĩnh đỡ được.
Cô gái đó đang định ngẩng đầu lên xin lỗi thì họ liền nhận ra đó chính là Giang Như Ý, bên cạnh còn có Tịch Uyên.
Giang Như Ý thấy người mình đụng phải là An Nhiên liền mỉa mai
– Còn tưởng đụng vào ai, hóa ra là hoa khôi của chúng ta.
Cho tôi xin lỗi nhé, mắt tôi không thể nhìn thấy loại người như cậu.
– Này, có biết ăn nói không vậy? Đụng trúng người ta còn hống hách.
Tiểu Vân mắng lại.
Sao trên đời lại có loại người đáng ghét như Giang Như Ý vậy? Nhìn cô ta chỉ muốn dày xuống 18 tầng địa ngục cho bõ tức.
Bên cạnh cô ta có Tịch Uyên, Tiểu Vân tranh thủ liếc cô ta luôn một cái.
Mỗi lần gặp cô ta và Giang Như Ý đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.
Tịch Uyên liền đứng ra nói giúp Giang Như Ý
– Tôi thay Như Ý xin lỗi cậu nhé Hạ An Nhiên.
Cậu ấy chắc không cố ý, chỉ cần đứa bé không sao là được rồi.
Cô ta và Giang Như Ý đều mỉm cười.
Lại là cái kiểu châm chọc đáng ghét này.
Nói ra câu nào đều châm chọc câu đó.
An Nhiên bình tĩnh đáp trả lại Tịch Uyên
– Tôi không sao.
Dù sao bạn cậu không cố ý.
Cô ấy nói cũng đúng, loại người được ngồi ở vị trí cao quý như tôi đây làm sao cô ấy có thể thấy được, tôi sẽ thông cảm.
Nhưng mà tôi cũng đã đăng kí kết hôn rồi, có phải cô nên gọi tôi một tiếng chị dâu không?!
Nói xong câu này An Nhiên liếc nhìn 2 con người kia một lượt rồi cười nửa miệng.
Nụ cười giả tạo trên mặt Tịch Uyên cứng đờ, Giang Như Ý thì há mồm ngạc nhiên.
Câu nói này đúng là sát thương rất lớn, đến Tiểu Vân, Tiểu Dĩnh , Thẩm Tâm bên cạnh nghe cũng đã tai.
Tịch Uyên nắm chặt tay, khuôn mặt vặn vẹo nhìn Hạ An Nhiên nghênh ngang quay lưng bỏ đi mà hận không thể lột da cô.
Đám Tiểu Dĩnh thầm cảm thán: đúng là An Nhiên vốn không quan tâm, nhưng một khi đã quan tâm thì gây sát thương chí mạng.
Giang Như Ý hoàn hồn.
Hạ An Nhiên đã kết hôn, còn mang thai nữa, chẳng lẽ là con của Diệp Ân Tuấn thật sao? Cô ta kéo tay Tịch Uyên
– Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi là phải cẩn thận cô ta.
Bây giờ cậu xem cô ta đã cướp mất hôn phu còn đắc ý như vậy...
– Là do cô ta đang mang thai.Đừng nói đến nữa, đi thôi.
Tịch Uyên điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt rồi rời đi.
Cô ta dặn lòng mình rằng chờ đợi thêm một thời gian nữa thì vị trí Diệp thiếu phu nhân sẽ thuộc về cô ta.
Chiều nay khoa của An Nhiên vẫn còn có giờ, hơn nữa là môn kinh tế chính trị do ba cô dạy.
Tuy trong vòng mấy tháng có học khá nhiều buổi, nhưng ba cô vẫn luôn lạnh nhạt không hề đưa mắt nhìn cô.
Cũng phải, nhìn cô chỉ khiến ba thêm chán ghét.
Vậy nên mỗi lần đến giờ môn kinh tế chính trị cô đều rất căng thẳng.
Giờ học môn kinh tế chính trị buổi chiều vẫn diễn ra như mọi lần, ba cô vẫn chẳng hề để tâm đến.
Tâm trạng của An Nhiên lại có một chút buồn, cứ nghĩ cô sẽ quen với việc này nhưng khi xảy ra vẫn có gì đó khiến cô buồn.
Nhóm bạn của họ lại cùng nhau đi về.
Tuần sau là thi cuối kì nên họ dành thời gian ôn tập hết sức để thi..