Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy đã là 8 giờ sáng.
Không phải lên giảng đường cũng không phải làm việc gì nên cô chỉ nhàm chán nhờ quản gia Lý đưa đi dạo xung quanh sân cỏ rộng lớn.
Xưa nay trong căn biệt thự to lớn này đều yên tĩnh vậy sao? Người hầu đều lạnh lùng thế sao? Trong đầu cô hiện lên rất nhiều câu hỏi về căn nhà này.
An Nhiên rất nhớ các bạn nhưng không được phép đi lung tung nên lại thôi.
Đồ đạc ở kí túc xá của trường Diệp Ân Tuấn đã cho người mang đến đây hểt, cũng mua thêm rất nhiều đồ mới nhưng cả ngày chỉ thấy mặt anh ta lúc ăn.
...
Thời gian ở đây bụng cô giờ đã to lên rất nhiều, đi lại và hoạt động bắt đầu khó khăn hơn, luôn thèm đồ ngọt.
Mặc dù cô được ăn khá nhiều nhưng lại sợ ảnh hưởng đến thai nhi nên cố kiềm chế lại cơn thèm ấy.
Một lần cô đang đi trên cầu thang liền nghe tiếng xì xào to nhỏ của hai nữ giúp việc, tuy không muốn quan tâm nhưng câu nói của họ lại lọt vào tai cô
– Cái cô thiếu phu nhân đó không biết dùng thủ đoạn gì để được ở bên thiếu gia nữa.
Bên cạnh thiếu gia không thiếu phụ nữ dùng chiêu trò, mỗi lần như thế đều không thành công.
Cô gái này tôi chỉ nói hai từ "lợi hại".
– Có vẻ thiếu gia cũng ghét cô ta.
Nhưng mang thai to như vậy cũng không bỏ được nữa, chỉ sợ con không phải của cậu ấy.
Mặt mũi xinh đẹp như vậy mà tâm tư lại...
– Tôi nói cô biết, lần đầu nhìn thấy gương mặt cô ta tôi còn suýt nữa rung động đấy...
Đang nói dở thì liền nhìn thấy An Nhiên đi xuống nên hai cô giúp việc đó liền chạy đi.
An Nhiên thoáng buồn.
Dẫu biết là người ngoài không nhìn được tâm tư thật của cô, nhưng khi nghe được người khác bàn tán như vậy cô vẫn không tránh khỏi buồn lòng.
Cô mỉm cười chua xót.
Nguyên một ngày cô cứ ngồi ở chiếc xích đu bên ngoài sân không vào nhà.
Tối đến khi đang ăn, Diệp Ân Tuấn có dẫn một cô gái lạ về.
Thân hình cô ta quyến rũ bốc lửa, mặc một chiếc váy bó sát cơ thể để khoe trọn ba vòng.
Cô ta nũng nịu khoác tay anh.
Ân Tuấn cũng thuận thế ôm eo cô ta đi lên trên phòng.
Xưa nay mới chỉ nghe nói Diệp Ân Tuấn phong lưu đào hoa, hôm nay mới được chứng kiến tận mắt.
Tuy mang danh phận là vợ nhưng lại không được hưởng một chút đặc quyền nào của một người vợ.
Cô ăn xong ngồi ở phòng khách xem tivi và ăn trái cây.
Một lúc sau người phụ nữ vừa nãy đi xuống.
Trên cổ còn mang theo vài dấu đỏ hồng chói mắt.
An Nhiên nhìn chằm chằm cô ta một lát rồi quay mặt đi vì sợ cô ta phát hiện.
Dù sao nếu xảy ra chuyện gì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ chẳng bảo vệ An Nhiên.
...!Thời gian thấm thoát thoi đưa lại thêm một tháng nữa.
Bụng An Nhiên lại lớn thêm một chút.
Lại đến kì kiểm tra hàng tháng.
Hôm nay cô nhất quyết đi một mình đến bệnh viện vì không muốn làm phiền đến quản gia Lý.
Trong lúc đợi kiểm tra như bao người thì cô nhìn xung quanh.
Ai cũng có người thân hay chồng bên cạnh chăm sóc.
Nhìn lại mình cô lẻ loi có chút hơi tủi thân.
Cô xoa bụng rồi mỉm cười nhẹ.
Trước kia có bạn bên cạnh , giờ cô cũng không dám gọi vì sợ họ có tiết.
Diệp Ân Tuấn cũng sẽ không bao giờ đi cùng cô.
Kiểm tra tổng thể xong cô có hỏi bác sĩ
– Con của tôi là trai hay gái vậy?
– Diệp thiếu phu nhân, thai nhi là một bé gái.
Cô bé rất khỏe mạnh.
– Cảm ơn bác sĩ.
Lúc khám xong, An Nhiên nhờ tài xế đưa qua trường để gặp nhóm Tiểu Dĩnh, sau đó đi qua nhà của ba mẹ cô đứng nhìn một lát rồi về.
Trong lòng cô càng ngày càng tích tụ đầy nỗi buồn.
Cuộc sống nhàm chán cứ thế lặp đi lặp lại, mỗi ngày đều giống nhau.
Những ngày vui vẻ chỉ là những ngày mà nhóm bạn cô đến thăm rồi cùng vui đùa một lát.
Nhưng niềm vui thì thường ngắn ngủi.
Lại thêm 2 tháng nữa trôi qua, đã là tháng thứ 8 rồi.
Trước ngày đi kiểm tra lần nữa cô đã đến thư phòng của anh, gõ cửa được sự đồng ý rồi đi vào.
Cô căng thẳng
– Ngày kia...!anh có thể đến bệnh viện cùng tôi không?
– Làm gì?
– Ngày đó là ngày tôi khám thai...!vậy nên muốn anh đi cùng một chút để nhìn đứa bé.
Anh vẫn lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn An Nhiên suy xét một lượt rồi trả lời
– Hạ An Nhiên, đứa bé là do cô muốn giữ lại chứ không phải tôi.
Tại sao tôi phải quan tâm đến nó? Giờ vị trí Diệp thiếu phu nhân cô cũng có rồi vậy mà còn đòi hỏi tôi?
– Dù sao cũng là con anh...!Xin lỗi, làm phiền anh rồi.
Cô muốn nói gì đó nhưng thôi, liền đi ra khỏi thư phòng.
Cô đi về phòng.
Quả nhiên là Diệp Ân Tuấn sẽ không đi thật.Cô chỉ muốn thử, cũng muốn thử cảm giác có chồng cùng đi khám thai.
Xem ra là cô suy nghĩ quá nhiều.
Lần khám thai thứ 8.
An Nhiên được bác sĩ cho biết rằng khoảng 15_20 ngày nữa cô sẽ sinh.
Thời gian này phải cực kì cẩn thận để tránh sinh sớm không tốt cho sức khỏe.
Đúng như bác sĩ dự đoán, khi mang thai được 8 tháng 17 ngày thì cô chuyển dạ.
Khi đưa vào bệnh viện người cô đã ướt mồ hôi.
Trước lúc đưa vào phòng sinh thì cô dặn quản gia Lý phải báo cho bạn mình biết.
Nằm trong phòng sinh, An Nhiên khó khăn chịu cơn đau.
Xương trên người cô như muốn gãy hết, ruốt cuộc cả tiếng rồi vẫn chưa sinh được.
Bác sĩ chạy ra thông báo với quản gia
– Hiện tại thiếu phu nhân khó sinh, mong người nhà xem xét kí vào giấy để chúng tôi chuyển sang sinh mổ.
Quản gia Lý gọi cho Diêp Ân Tuấn.
Hiện tại anh ta lại đang nằm trên giường một người phụ nữ khác để nghe điện thoại, anh lười biếng
– Ông gọi tôi có chuyện gì?
– Thiếu gia, thiếu phu nhân hiện đang khó sinh, cần anh đến bệnh viện để kí giấy xác nhận sinh mổ.
– Tôi còn tưởng chuyện gì quan trọng.
Cho cô ta sinh thường đi.
Nói xong liền tắt máy quay lại ôm hôn nữ nhân.
Anh ta cho rằng chỉ cho cô sinh thường vẫn đang còn rất nhân từ so với sự mưu mô của cô mà không hề có chút áy náy nào.
Quản gia Lý bất lực nói với bác sĩ..