Đồng loạt mọi người hướng mắt về phía cửa chính, bao gồm cả Phong Hi.
Sự chú ý của mọi người dồn vào người đàn ông đứng trước cửa, khuôn mặt ai nấy hết sức kinh ngạc không tin vào mắt mình.
Người đàn ông mặc bộ vest đen sang trọng đắt tiền, theo sau còn có một người đàn ông khác có vẻ là thư kí.
Diệp Ân Tuấn vừa cất tiếng vừa từ từ bước đến chỗ Phong Hi ngồi xuống
– Thật xin lỗi, tôi đến trễ.
Mấy người vừa nãy còn liếc nhìn Phong Hi bằng ánh mắt khinh thường giờ lại cất đôi mắt đi một cách không dám tin.
Giáo viên mạnh dạn hỏi, nhưng giọng vẫn mang chút nghi ngờ.
– Xin hỏi Diệp tổng ...!là gì của Phong Hi?
– Là ba.– Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt trả lời
Câu nói này lại mang thêm đến một chấn động.
Ai nấy đều được thêm phen kinh hoàng.
Giới thượng lưu chưa bao giờ nghe tin Diệp Ân Tuấn đã kết hôn, hơn nữa con gái đã 6 tuổi.
Bấy giờ họ mới nghĩ đến câu chuyện của 6 năm trước nhưng không ai dám lên tiếng.
Không khí rơi vào im lặng chốc lát.
Người giáo viên thầm mắng bản thân mình ngu ngốc, trước kia dám khinh thường mẹ con Phong Hi thấp kém nghèo hèn, không ngờ gia thế của cô bé lại lớn đến vậy.
Bình tĩnh lại một chút mới tiếp tục điểm danh.
Phong Hi khẽ liếc mắt nhìn Diệp Ân Tuấn.
Cô bé cũng không tin người trước mắt là Diệp Ân Tuấn.
Hôm nay đúng là một ngày rất hạnh phúc, nghĩ đến cô bé lại thầm mỉm cười.
Diệp Ân Tuấn thu lại bộ mặt lạnh lùng, ấm áp quay sang hỏi Phong Hi
– Con sao vậy?
– Không ạ.
Rồi cô bé mỉm cười nhẹ, đôi mắt hồng ngọc lại sáng lên.
Thư kí Kim Lăng cũng cười thầm.
Sếp vừa nghe tin hôm nay lớp con gái họp phụ huynh thì liền một mạch lái xe đến đây, may là vừa kịp lúc.
Nhưng như vậy thật không giống sếp anh ta chút nào.
Đám nhà giàu kia không dám ho he lấy một lời.
Giáo viên điểm danh xong bắt đầu nhận xét từng học sinh một.
Ở đây là trường danh giá nên thành tích đều rất tốt.
Lúc nhận xét đến Phong Hi, vị giáo viên lén nhìn sắc mặt của Diệp Ân Tuấn rồi mới nhận xét
– Diệp Phong Hi : Em ấy là một học sinh rất nổi bật, gần như là nổi bật nhất lớp.
Thành tích của Phong Hi luôn đứng đầu, tham gia rất nhiều giải học tập, sáng tạo và đều giành được giải rất cao.
Gần đây nhất là tham gia cuộc thi nói tiếng Anh toàn thành phố và đạt được giải nhất.
Cùng với lời nói của giáo viên Phong Hi ngại ngùng.
Diệp Ân Tuấn lại khẽ xoa đầu, ghé xuống nói nhỏ
– Con giỏi lắm.
Phong Hi lại hạnh phúc mỉm cười.
Khoảng hơn 4 giờ chiều cuộc họp kết thúc.
Diệp Ân Tuấn dắt Phong Hi đi xuống chỗ để xe, trên đường đi có mấy đứa bé cùng lớp chạy lại
– Phong Hi, đây là ba cậu thật sao?
– Đúng vậy.
Cô bé tự hào trả lời.
Lúc này lại có mấy vị phụ huynh bước đến.
Họ vội vàng chào hỏi
– Chào Diệp tổng, thật không ngờ con ngài cũng học ở lớp này, thật trùng hợp.
– Không ngờ Phong Hi lại là con gái ngài, đúng là con giỏi giống ba.
...
Bọn họ ai nấy đều nói với giọng thảo mai để lấy lòng, trên môi lại nở nụ cười giả tạo.
Trước đây họ rất khinh thường mẹ con Phong Hi, hôm nay mới mở mang tầm mắt.
Diệp Ân Tuấn vẫn giữ mặt lạnh không đáp lại, không khí trở nên khó xử.
Thư kí Kim liền lên tiếng
– Xin lỗi các vị, hiện giờ Diệp tổng có việc cần đi ngay bây giờ.
Vừa nói xong Diệp Ân Tuấn dắt tay Phong Hi đi về phía xe.
Đám người kia cứng mặt nhìn theo, rất tức giận nhưng không làm được gì, cũng không dám tỏ vẻ trước mặt Diệp Ân Tuấn.
Một người đàn ông khẽ nói nhỏ với con gái của mình
– Sau này con nhớ chơi thân với Diệp Phong Hi một chút.
Tuy đứa bé đó ngơ ngác không hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý với ba.
...
Ngồi trên xe Phong Hi không biết nói gì.
Đây là lần đầu tiên ngồi chung xe với ba, có chút ngại ngùng mà không quen.
Kim Lăng liền phá vỡ không khí im lặng
– Thành tích của Phong Hi tiểu thư rất tốt.
– Con cảm ơn chú, nhưng như vậy vẫn chưa được tốt lắm ạ.
– Phong Hi khiêm tốn.
Kim Lăng chỉ mỉm cười.
Diệp Ân Tuấn nói
– Ba đưa con đi ăn rồi về.
Đôi mắt cô bé long lanh vui vẻ.
Hạnh phúc đột nhiên ập đến khiến cô bé không quen chút nào.
An Nhiên vẫn đang mải xử lí công việc mà không nhớ gì.
Hôm nay mọi người trong công ty ai cũng bận hơn mọi ngày do phải chuẩn bị cho dự án lớn sắp được kí kết.
Diệp Ân Tuấn đưa Phong Hi đi ăn hơn 17h30 thì đưa cô bé về.
Trên tay cô bé còn xách nhiều túi to nhỏ chứa đầy đồ ăn vặt, anh còn ngỏ lời
– Để ba đưa con lên nhà.
– Vâng ạ.
Tuy trong lòng còn hơi do dự vì cô bé biết tình cảm của mẹ và ba không tốt, nhưng vẫn đồng ý vì lâu lâu mới được hạnh phúc như vậy.
Anh một tay xách mấy túi đồ, một tay dắt tay Phong Hi.
Cô bé thuần thục nhấn nút thang máy ( tầng 8 ).
Đến nói liền đi về phía căn nhà số 72.
Diệp Ân Tuấn ghi nhớ tất cả rồi để cô bé tự vào nhà, sau đó tạm biệt.