Diệp Ân Tuấn dẫn Phong Hi đến một nhà hàng sang trọng. Vừa thấy anh nhân viên nhà hàng đã xếp hàng cung kính chào đón. Phong Hi ngạc nhiên trước sự khoa trương ấy, đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh mấy người. Diệp Ân Tuấn mỉm cười
– Con đừng nhìn họ nữa, mau vào thôi.
Phong Hi ngây ngốc gật đầu rồi nắm tay ba đi vào. Ai nấy đều âm thầm ngạc nhiên. Chuyện gì đây chuyện gì đây? Diệp Ân Tuấn dẫn theo một đứa bé đi ăn, chuyện lạ lần đầu họ được thấy. Cô bé đó là cháu hay là con rơi của Diệp tổng cao thượng? Cơ mà nhìn giống nhau như vậy chắc không phải là rồi. Vào đến bàn ăn Diệp Ân Tuấn con cẩn thận bế Phong Hi lên ghế. Anh nhẹ nhàng đẩy quyển thực đơn đến trước mặt con gái
– Con chọn món đi.
Cô bé nhận lấy quyển thực đơn, lật ra nhìn một lượt. Thực ra cô bé vẫn hơi ngại nên nhìn ba hỏi lại cho chắc
– Con gọi món gì cũng được sao ạ?
– Tất nhiên rồi. Sao vậy?
– Dạ không ạ.
Phong Hi lại cười tươi mà nhìn vào quyển thực đơn lần nữa. Lần này cô bé mới gọi vài món ăn đơn giản.Nhìn ra tâm tư của Phong Hi, Diệp Ân Tuấn lại gọi thêm vài món cao lương mĩ vị nữa. Con gái anh thật sự rất hiểu chuyện.
Ăn xong anh còn ân cần lấy khăn lau miệng cho Phong Hi. Cô bé ngơ ngác một lát. Thì ra cảm giác được ba quan tâm yêu thương lại thích thế này, cô bé muốn nhiều hơn nữa. Mỗi lần ba nhìn mình mỉm cười Phong Hi chỉ muốn nhảy lên rồi chạy đi khoe cho mọi người biết.
Diệp Ân Tuấn đưa Phong Hi đến tận cửa nhà. Đột nhiên chuông điện thoại của cô bé reo lên. Phong Hi vội vàng lấy ra xem, là mẹ gọi
" Alo, mẹ."
" Tiểu Hi, con về đến nhà chưa?"
" Con vừa về đến ạ."
“Vậy là được rồi. Đúng rồi, hôm nay mẹ ở lại tăng ca đến 8 giờ, con ở nhà cứ ăn trước đi.” – An Nhiên dịu dàng căn dặn
" Vâng con biết rồi."
" Nhớ đừng ăn uống qua loa đấy. Mẹ làm việc tiếp đây. À, con nhớ khóa cửa cẩn thận. Tạm biệt con."
" Vâng!"
Phong Hi hơi buồn cất điện thoại đi, lấy chìa khóa ra mở cửa. Kể từ lúc dọn ra ngoài An Nhiên bận bịu suốt ngày, rất ít khi để tâm đến Phong Hi khiến cô bé rất buồn. Nhưng vì nghĩ đến mẹ vất vả để kiếm tiền thì cô bé lại bỏ qua. Cánh cửa mở ra, Phong Hi có hơi do dự quay lại hỏi ba
– Ba… có muốn vào nhà chơi không ạ?
Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, mỉm cười hỏi lại
– Ba được vào thật sao?
– Dạ được ạ.
– Vậy vào thôi.
Phong Hi cười tươi rồi cùng Diệp Ân Tuấn vào trong nhà.
– Ba ngồi đi ạ.
Cô bé chỉ vào chiếc sofa nhỏ ở phòng khách. Diệp Ân Tuấn theo ý ngồi xuống, cũng tiện để mấy túi đồ lên bàn. Anh nhìn ngắm xung quanh một lượt. Căn nhà tuy nhỏ nhưng được bày trí nhìn khá rộng rãi, sáng sủa và ấm áp. Đang nhìn xung quanh thì Phong Hi từ trong bếp đi ra, trên tay còn bê ly nước mát lạnh, cô bé đặt xuống trước mặt ba
– Ba uống nước đi ạ.
– Cảm ơn con.
Anh cầm ly nước lên uống. Không khí rơi vào im lặng. Thực ra mẹ về muộn nên Phong Hi mới dám mời ba ở lại chơi, cô bé biết quan hệ giữa ba và mẹ rất căng thẳng, để hai người gặp nhau cũng không phải là cách hay. Đột nhiên Diệp Ân Tuấn quay sang hỏi
– Đúng rồi Phong Hi, vừa nãy mẹ gọi con có chuyện gì vậy?
– Không có gì đâu ạ. Mẹ dặn con ăn cơm trước vì hôm nay mẹ về muộn.
– Con không thấy sợ sao?
– Con như vậy cũng quen rồi. Dù sao mẹ cũng rất bận. Đã 6 giờ rồi, con đi nấu ăn cho mẹ.
Phong Hi chạy lon ton đi vào nhà bếp. Nhìn con gái nhỏ lòng Ân Tuấn chợt nhói lên, cảm giác rất khó chịu. Nếu là những đứa con trong giới thượng lưu khác có thể sẽ chẳng biết đến cả bật bếp như thế nào, vậy mà con gái nhỏ của anh mới 6 tuổi đã tự có thể nấu ăn, tự đi học về một mình. Anh thật không dám nghĩ đến mình đã bỏ bê vợ con như thế nào. Anh đứng dậy khẽ nói
– Để ba giúp con.
Phong Hi quay lại cười tươi
– Vâng ạ.
Nụ cười xinh đẹp ấy khiến anh đau lòng hơn, cũng khiến anh nhớ về nụ cười 6 năm trước của An Nhiên.