Sáng hôm sau Diệp Ân Tuấn dậy từ rất sớm, còn chủ động nấu bữa sáng cho hai mẹ con. Lúc ăn sáng, khi An Nhiên và Phong Hi đang rất chú tâm để ăn thì đột nhiên anh lên tiếng khiến cả hai đều giật mình
– À đúng rồi…
– Diệp Ân Tuấn, anh làm cái gì vậy? Giật hết cả mình.
An Nhiên nhăn mặt. Phong Hi cũng tròn xoe mắt nhìn ba. Người đàn ông hiện tại thật sự là ba của mình sao? Thật không thể tin được ba mình cũng có lúc như thế này sao? Cô bé ngẩn ngơ hỏi
– Ba à, có chuyện gì sao ạ?
– Lần trước ba vẫn chưa được gặp ông ngoại của con. Phong Hi, hôm đó ông có nói gì đến ba không?
– Lần đó à? Hình như ông ngoại có nói không yên tâm giao mẹ cho ba thì phải… Cũng lâu rồi nên con không còn nhớ nữa.
– E hèm, Tiểu Hi, lo ăn đi, con sắp đến giờ đi học rồi đấy. – An Nhiên ngắt lời.
Diệp Ân Tuấn vẫn đang còn suy nghĩ. Lần trước thật sự là có chuyện nên anh mới không thể đến gặp mặt ba vợ được. Vậy mà đã bị ông đánh thẳng một chưởng rồi, xem ra thật sự rất khó để lấy được sự tin tưởng và tín nhiệm của ông.
Ăn xong Diệp Ân Tuấn đưa Phong Hi đi học, đưa An Nhiên đến công ty, còn dặn dò sau khi tan sẽ đón bọn họ. Nhưng trước khi anh lái xe đến tập đoàn của mình thì An Nhiên đã nói trước
– Tối nay anh không được ngủ ở nhà tôi nữa. Vậy đi.
Nói xong cô quay lưng bỏ đi. Diệp Ân Tuấn day day thái dương. Cô thật là thẳng thắn, có cần phải trực tiếp đuổi anh đi vội như vậy không. Nhìn cô vào công ty rồi anh mới lái xe rời đi.
Đến tập đoàn, vừa vào văn phòng đã nghe tiếng chào của Kim Lăng
– Chào sếp, chúc buổi sáng tốt…
– Điều tra thông tin ba vợ cho tôi, đặc biệt là sở thích và thói quen.
– Lành… Vâng thưa sếp. – Kim Lăng ủ rũ nói hết câu vừa nãy rồi mới đồng ý đi làm.
– Nhanh lên một chút, tôi đang cần gấp.
– Vâng.
Nhưng vì tính tò mò nên Kim Lăng vẫn không thể nào đi làm luôn được. Anh ta thấy sếp đã ngồi xuống liền rón rén tiến đến gần thăm dò
– Sếp, chuẩn bị ra mắt nhà vợ sao?
– Ừ. Nhưng cậu có phải là…
– Tôi đi làm ngay.
Kim Lăng phóng đi trong tích tắc. Chẳng đến nửa buổi đã quay trở lại với một tập tài liệu trên tay, cẩn thận đặt xuống trước mặt Diệp Ân Tuấn. Anh cầm tập tài liệu lên nhìn một hồi rồi lẩm bẩm
– Thích uống trà, sưu tầm tài liệu lịch sử sao?
Đầu anh đột nhiên nhảy số. Không phải là anh cũng có một người ba thích uống trà sao? Nhất định là sẽ biết rất nhiều thứ trà ngon và quý. Còn về tài liệu lịch sử… món này đúng là hơi khó bởi vốn dĩ anh không hề biết ba vợ đã có sẵn những loại nào và đang cần những loại nào. Nhưng không sao, anh là người có tiền, chỉ cần tìm những tài liệu hiếm nhất là coi như có thể qua. Anh bất giác nở nụ cười hài lòng, tự cảm thán sự thông mình là độ giàu có của mình đến mức Kim Lăng nhìn cũng cảm thấy khó hiểu.
– Sếp, anh cười gì vậy? Nghĩ ra cách gì lấy lòng ba vợ rồi sao?
– E hèm… cười cái gì chứ!? Bây giờ cậu đi tìm hết những tài liệu lịch sử cổ đến đây cho tôi, bao gồm cả sách, tranh ảnh gì đó. Cái nào càng hiếm đến càng tốt, cái nào vẫn còn cần khai thác thì càng tốt nữa. Không cần biết tốn bao nhiêu tiền, miễn sao lấy về đây là được. Làm được tôi thưởng cậu 40 vạn, cuối năm có thêm thưởng.
Trời ơi sếp anh ta vừa mới đưa ra đề nghị gì đây? Một đề nghị mà rất là có lợi đối với nhân viên như anh ta. Kim Lăng thầm mỉm cười trong lòng
– Sếp, giữ lời đấy nhé!?
– Nhưng phải tìm được trong vòng 1 tuần, thứ 7 tuần sau tôi cần những thứ đó.
– Vâng, đã rõ. Tôi lập tức đi làm ngay.
Kim Lăng chạy đi làm ngay lập tức, đôi mắt sáng như sao. Tiền thưởng hậu hĩnh khiến anh ta tràn đầy năng lượng. Diệp Ân Tuấn suy nghĩ gì đó rồi mới bắt đầu xử lý văn kiện. Chiều tối nay anh sẽ tranh thủ trở về Diệp gia để hỏi ba anh vài thứ.