Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ Ba Thật Là Xấu Xa

Sáng hôm sau, Diệp Ân Tuấn thức dậy rất sớm. Anh vẫn tự mình nấu đồ ăn sáng, còn cẩn thận xem lại những món quà mình đã chuẩn bị. Cả đêm qua anh hồi hộp đến mức chỉ chợp mắt được 4 tiếng. Lúc An Nhiên thức dậy, đi qua phòng bếp đã thấy anh ngồi ở bàn ăn đọc báo.

– Anh dậy sớm vậy sao?

– Em dậy rồi à? Tối qua anh hơi khó ngủ nên dậy sớm một chút.

– À.

Cô rảo bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Khi cô làm xong mọi việc cũng là lúc Phong Hi mắt nhắm mắt mở đi ra từ phòng ngủ. Dáng vẻ của Phong Hi lúc này trông vô cùng đáng yêu. Đợi cô bé vệ sinh cá nhân xong thì cả nhà cùng nhau ăn sáng. Không khí trên bàn ăn đang rất im lặng thì đột nhiên Phong Hi lên tiếng<code>– Đúng rồi, hôm nay chúng ta đến nhà ông ngoại nhỉ!? – Sao vậy? – An Nhiên hỏi. – Lát nữa con sẽ đem chiếc huy chương vàng lần trước dành được đến để tặng ông ngoại, con đã hứa với ông rồi. – Phong Hi hào hứng. – Vậy con ăn đi rồi chuẩn bị. – À đúng rồi, hôm nay ba phải biểu hiện cho thật tốt đấy. Có con ở đây rồi, ba cứ yên tâm là được. </code>Phong Hi vỗ vai bảo đảm. Diệp Ân Tuấn còn cưng chiều xoa đầu con gái. Đúng là có Phong Hi anh cũng yên tâm hơn phần nào.

9 giờ sáng cả gia đình mới bắt đầu xuất phát. Diệp Ân Tuấn vẫn khá căng thẳng. Hai tay nắm chặt vô lăng liên tục đổ mồ hôi. Không lâu sau, chiếc xe từ từ tiến vào khuân viên trường đại học H, không lâu sau cũng đến khu nhà ở. Anh tìm một chỗ rộng rãi cách nhà vợ khoảng 50m rồi đỗ xe ở đó. Anh cẩn thận xách từng túi quà bước đến bên cạnh hai mẹ con. Sự hồi hộp của anh tăng theo từng bước chân. Càng lúc càng đến gần ngôi nhà, tim anh đập loạn nhịp. Phong Hi khẽ kéo nhẹ áo ba<code>– Ba, đến nhà ông ngoại rồi. – Ừ. </code>An Nhiên đưa tay ấn chuông cửa. Khoảng 1 phút sau cánh cửa dần dần được mở ra. Khoảnh khắc ấy chính là khoảnh khắc cực kì đau tim đối với Diệp Ân Tuấn. Anh cố hít thở thật sâu để bình tĩnh lại. Người ra mở cửa là ba vợ của anh. Phong Hi vui vẻ

– Ông ngoại!

– Phong Hi đến rồi đấy à.

Ông ôm lấy cô cháu gái đáng yêu của mình. Diệp Ân Tuấn đứng đằng sau Phong Hi, tuy rất căng thẳng nhưng anh vẫn lễ phép chào

– Con chào ba ạ.

Ông Hạ đảo mắt nhìn anh một lượt, thu lại thái độ vui vẻ vừa nãy. Ánh nhìn của ông khiến Diệp Ân Tuấn bỗng thấy hơi lạnh người. Liệu đây có phải là khởi đầu không tốt không? Anh vẫn cố duy trì gượng gạo trên môi. Ông Hạ nhìn anh gật đầu một cái cho có lệ rồi lại quay sang cười với Phong Hi<code>– Được rồi chúng ta vào nhà thôi. </code>Mọi người bước vào nhà. Ngồi ở phòng khách lại càng khiến Diệp Ân Tuấn căng thẳng hơn. Từ lúc vừa mới đến cho tới bây giờ ba vợ chỉ chăm chú nói chuyện với Phong Hi và An Nhiên, đa số là ném cho anh mấy ánh nhìn không thiện cảm. Kì thực anh cũng không biết mình đã làm sai ở khâu nào nữa. Ngồi im cũng không phải là cách, anh đành tự chắp lấy một cơ hội nào đó để nói chuyện<code>– Ba ạ, lần đầu con đến đây nên cũng không biết tặng gì, đây là một chút lòng thành của con, mong ba không chê. </code>Anh đặt mấy hộp quà xinh đẹp, gói gém cẩn thận lên bàn rồi nhẹ nhàng đẩy sang phía ba vợ. Ông nhìn chằm chằm mấy món quà, nhưng thái độ vẫn không khá hơn.

– Cảm ơn cậu, lát nữa tôi sẽ xem.

Thôi xong rồi, cứ với cái tình hình này thì… Anh đành lén ra hiệu anh mắt cầu cứu với Phong Hi đang ngồi bên cạnh ông. Cô bé hiểu ý, nhanh chóng nói với ông<code>– Ông ngoại, ông mở ra xem đi. Mấy món này ba con chuẩn bị rất lâu đó. Con cũng tò mò không biết bên trong có gì nữa. </code>Giọng nói nũng nịu cùng thái độ đáng yêu đã nhanh chóng chinh phục được ông Hạ. Ông mỉm cười xoa đầu Phong Hi một cách cưng chiều

– Được rồi, mở cho cháu xem. Nào nào…

Ông cẩn thận cầm lấy hộp quà đầu tiên rồi mở ra. Bên trong là một bức tranh cổ cực kì quý hiếm. Ánh mắt ông bây giờ không khỏi hiện lên sự ngạc nhiên, vui mừng. Ông khẽ nâng bức tranh lên xem<code>– Tranh đẹp, tranh đẹp! Bức tranh này chắc hẳn đã phải tồn tại được 200 đến 300 năm rồi. Hiếm lắm mới có được một bức tranh như vậy. Có phải là rất đắt không? – Ông Hạ nhìn anh. – Cũng không đắt ạ. </code>Diệp Ân Tuấn khẽ cong môi. Thái độ ba vợ hiện giờ đã tốt hơn rồi. Đúng là không uổng số tiền anh bỏ ra. Ông Hạ vẫn tiếp tục ngắm nhìn bức tranh. Tiếp đã ông lại nhẹ nhàng cất vào hộp rồi mở hộp quà thứ hai. Hộp quà này cũng khiến ông ngạc nhiên không kém lần trước

– Đây là trà sao?

– Vâng ạ. Con cũng không rõ ba thích gì nên mua những thứ theo gợi ý của ba con. Mong là ba không chê.

An Nhiên ngồi cạnh anh thầm suy nghĩ: Còn nói không biết ba cô thích gì, vậy mà mua cái nào lại đúng sở thích của ba cô cái đó. Nghe đã biết là nói dối rồi. Thấy ba vợ thích mấy món quà như vậy Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy nhẹ lòng và đỡ căng thẳng hơn. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay An Nhiên ở bên cạnh rồi nói nhỏ

– Thấy sao?

– Cũng được.

Anh khẽ cười với vợ rồi quay sang nhìn ông Hạ. Từ lúc đó hai người bắt đầu có chủ đề chung để nói chuyện, cũng như kéo gần được khoảng cách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui