CHƯƠNG 102
Diệp Tranh thoáng cái nhảy phắt lên, lại động đến vết thương trên mông, đau đến mức kêu lên.
Diệp Nam Huyền ở bên ngoài nghe được, vội đi tới, bàn tay vừa đặt lên nắm cửa, chợt nghe Trầm Tử Anthấp giọng nói: “Cậu nhỏ tiếng một chút.
Tớ nói cho cậu biết, cậu mà còn kêu la ầm ĩ như vậy, tớ sẽ không lập trình trò chơi cho cậu nữa.
”
“Không nói nữa không nói nữa! Cậu mau mau thiết lập cho tớ một trò chơi đi, tớ sắp chán chết rồi.
Cậu không biết đâu, người trong nhà chỉ toàn mua cho tớ mấy món đồ chơi tầm thường, không có gì thú vị hết!”
Diệp Tranh oán trách, mặt mũi lại đầy vẻ vui mừng.
Trầm Tử Anthở dài một hơi: “Vậy cậu cũng phải lấy cho tớ một cái máy tính chứ, tớ cũng không thể dùng ngón tay biến ra cho cậu.
”
“Cậu chờ chút, tớ đi lấy laptop của tớ.
”
Diệp Tranh vui vẻ nhảy xuống giường.
Diệp Nam Huyền nhanh chóng vọt qua một bên, đôi mắt hơi nheo lại.
Trầm Tử Anlại biết lập trình trò chơi?
Nó không phải chỉ là một đứa trẻ hơn bốn tuổi ư?
Sao có thể thông thạo máy tính đến vậy?
Hay là ý bọn trẻ nói khác với ý mà anh hiểu?
Diệp Nam Huyền đột nhiên cảm thấy hứng thú với Trầm Tử An.
Anh nấp trong góc tối, nhìn thấy Diệp Tranh hấp tấp cầm laptop chạy vào phòng, còn bí ẩn mà khóa trái cửa lại.
Diệp Nam Huyền khẽ cười nhạt, đứng dậy đi đến phòng làm việc.
Có lẽ Diệp Tranh không biết, rất lâu về trước Diệp Nam Huyền đã lắp đặt camera giám sát ở trong nhà, nhưng bởi vì cậu bé là con anh, nên anh không mở lên mà thôi.
Anh ngồi trước bàn làm việc, mở camera trong phòng Diệp Tranh lên, thấy Diệp Tranh vui vẻ cầm laptop đưa cho Trầm Tử An.
“Đây! Laptop của tớ, chỉ có một mình tớ có mật khẩu, người khác không mở được.
Để tớ nhập mật khẩu vào cho cậu!”
“Không cần!”
Trầm Tử Anngồi trên giường, mở máy tính ra, ngón tay nhanh chóng gõ trên máy tính.
Mắt Diệp Nam Huyền lập tức sáng lên.
Anh đổi vị trí video về phía Thẩm Minh Triết, cẩn thận nhìn vị trí ngón tay Trầm Tử Andi chuyển, từng chuỗi ký tự quen thuộc hiện lên trên màn hình.
“Tinh” một tiếng, laptop Diệp Tranh lập tức bị mở khóa.
“Woa! Tử An , cậu thật lợi hại nha! Cậu dạy tớ được không? Sao cậu làm được vậy? Trời ạ, thật là thần kỳ quá đi!”
Diệp Tranh kinh ngạc kêu to.
Trầm Tử Antrừng mắt liếc cậu một cái, Diệp Tranh vội vàng bịt chặt miệng mình lại, hơn nữa còn làm một động tác kéo khóa, dáng vẻ cực kỳ buồn cười.
Trầm Tử Anbất đắc dĩ lắc đầu, mở file trong máy tính ra.
Đôi mắt Diệp Nam Huyền ngày càng sâu.
Cách thức Trầm Tử Anphá giải mật khẩu hình như hơi quen.