CHƯƠNG 105
“Cô Thẩm, cho phép tôi được nói một câu.
Tổng giám đốc Diệp không phải là tuyệt tình tuyệt nghĩa như cô nghĩ.
Năm năm qua, tôi thấy rõ cậu ấy đối xử với mình thế nào.
Cậu ấy và cô Sở cũng là trong sạch.
Cô Thẩm, có một số việc có lẽ là cô đã hiểu nhầm tổng giám đốc Diệp rồi.
Bất kể cô muốn làm gì, tôi đều hi vọng cô đừng làm chuyện khiến cho mình phải hối hận.”
Bác sĩ Hoàng mở miệng thản nhiên nói.
Trầm Mặc Ca lại cười gượng nói: “Bác sĩ Hoàng, tôi biết rõ chuyện giữa tôi và anh ta.
Ông đã quyết định chuyện di dân rồi sao? Có cần tôi giúp đỡ không?”
“Không cần, tôi đã giải quyết xong rồi.
Cô Thẩm, tạm biệt.”
“Tạm biệt!”
Trầm Mặc Ca cúp máy, trong lòng ít nhiều hơi mất mát.
Bác sĩ Hoàng là bác sĩ riêng của nhà họ Diệp cả một đời, nếu không phải vì cô, có lẽ ông ta sẽ dưỡng già ở nhà họ Diệp rồi.
Nhưng có một số việc, cô thật sự phải làm.
Sau khi cúp máy, Trầm Mặc Ca có vẻ tâm sự nặng nề.
Mễ Tiểu Anh ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
“Cậu có thể nói cho mình biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không? Không ngờ cậu lại quen biết với Viện trưởng Trương ở đây? Còn có liên quan với bác sĩ Hoàng? Cậu vẫn để cho Diệp Nam Huyền biết thân phận của cậu và Tử An à? Mặc Ca, cậu rốt cuộc tính làm gì vậy?”
Trầm Mặc Ca vừa cười vừa nói: “Viện trưởng Trương là người của Đường Trình Siêu, ban đầu là nhà họ Đường giúp ông ta học hết học viện Y, cho nên viện trưởng Trương cho mình chút mặt mũi, nhưng thật ra là báo đáp ơn huệ của nhà họ Đường, cũng là nể mặt ở Đường Trình Siêu thôi.
Về mình muốn làm gì Diệp Nam Huyền à? Tiểu Anh, nếu cậu tin mình thì không cần quan tâm.
Chuyện sau này, cậu cứ xem là được rồi.
Cậu yên tâm, mình sẽ không lại ngu ngốc đến mức lấy tình cảm của mình ra để đặt cược cả cuộc đời đâu.
Có vài người, có một số việc không thể chờ nổi.”
Ánh mắt cô lóe lên ánh sáng mà Mễ Tiểu Anh không nhìn thấy rõ, không biết sao lại khiến người ta thấy đau lòng.
“Bất kể cậu muốn làm gì, đều phải bảo vệ tốt chính mình.
Mặc Ca, mình sẽ đau khổ không chịu nổi nếu mất cậu đấy, cậu ngươi hiểu chưa?”
“Mình biết mà.
Cậu giúp mình một việc được không?”
“Việc gì vậy?”
“Cậu tới nhà họ Diệp đón Tử An về giúp mình.
Thằng nhóc thối này, mình cảm giác gần đây nó có vẻ không bình thường lắm.
Nếu nó gây ầm ĩ với Diệp Nam Huyền thì thật sự không dễ xử lý đâu.”
Lời Trầm Mặc Ca nói làm cho Mễ Tiểu Anh khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy, gần đây nó rất lạ.
Được rồi, mình sẽ đi đón nó về, tránh cho tên đàn ông cặn bã Diệp Nam Huyền tiêm nhiễm độc hại cho nó.
Con trai tốt như vậy cũng không thể để anh ta chiếm lợi được.”
Mễ Tiểu Anh thở hổn hển rời đi, Trầm Mặc Ca lại không thể cười tiếp được nữa.
Những yêu thương say đắm và tốt đẹp một cách đơn thuần kia đều không tồn tại nữa.
Cô đột nhiên thấy hơi cô đơn.
Trầm Mặc Ca lấy ảnh Nghê Nghê ra khỏi ví.
Nhìn đứa con gái với làn da trắng bệch không có chút máu trong tấm ảnh, ánh mắt Trầm Mặc Ca lại trở nên kiên định.
Không có gì quan trọng hơn đứa trẻ!
Tất cả những điều này đều là do Diệp Nam Huyền nợ bọn họ!
Trầm Mặc Ca cất tấm ảnh và định nghỉ ngơi một lát, lại đột nhiên nghe được tiếng giày cao gót đi về phía bên này.
Cô không nghĩ ra mình có người bạn nào sẽ đến thăm cô cả.
Vậy người tới đây lúc này sẽ là ai được chứ?