CHƯƠNG 108
Diệp Nam Huyền đột nhiên hơi luyến tiếc Trầm Tử An.
Tâm trạng này thật sự rất mâu thuẫn, cũng rất xoắn xuýt.
Anh biết rõ bây giờ còn chưa có kết quả, nhưng trong tâm tư đã nhận định thằng bé chính là con trai của mình.
Nếu không, sao thằng bé cứ phải nhằm vào mình như vậy chứ?
Hình như chỉ có nghĩ vậy, trong lòng anh mới có thể yên ổn một chút, áy náy và tiếc nuối trong lòng mới có thể bớt đi.
Trầm Tử An thấy tay anh cầm áo khoác, biết anh cũng muốn ra ngoài nên chỉ khẽ gật đầu.
Diệp Tranh chạy từ trong phòng ra, vừa chạy vừa kêu lên: “Minh Triết, ngày mai cậu vẫn phải tới thăm tớ đấy!”
Cậu ta vừa ngẩng đầu lại thấy Diệp Nam Huyền cũng đứng ở đó, lập tức hơi mất tự nhiên.
“Daddy.”
Tính trẻ con của Diệp Tranh nhanh chóng biến mất, lại đứng ở đó một cách quy củ.
Trầm Tử An thấy cậu ta như vậy, khẽ nói: “Đối xử tốt với con trai chú một chút.
Nếu làm daddy của người ta thì nên có dáng vẻ của một người làm daddy.”
Thằng bé nói xong thì quay người rời đi.
Diệp Nam Huyền có hơi sững sờ, đây là anh bị thằng nhóc thối này dạy dỗ à?
Một thằng nhóc bé tí mới hơn bốn tuổi nói chuyện luôn làm ra vẻ người lớn như vậy, thật sự tốt sao?
“Quay lại nằm nghỉ ngơi đi! Lát nữa mẹ con sẽ về, bảo mẹ con làm chút món ăn ngon cố gắng bồi bổ cho con đi.
Ba ra ngoài một chuyến, buổi trưa sẽ không trở lại.”
Những lời này là nói với Diệp Tranh, nhưng Diệp Nam Huyền lại không quay đầu đã nhấc chân rời đi, hình như muốn đuổi theo Trầm Tử An vậy.
“A.”
Diệp Tranh hơi tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Trầm Tử An và vẫy tay.
Cậu ta muốn được ra ngoài tiễn Trầm Tử An.
Nhưng khí thế của daddy quá mạnh.
Thôi quên đi, cậu ta vẫn quay lại nằm chơi trò chơi do Tử An thiết kế cho cậu ta là được rồi.
Trầm Tử An ra khỏi cửa, Mễ Tiểu Anh vừa lúc chờ thằng bé ở đó.
“Thằng nhóc thối tha, chơi vui đến quên cả trời đất rồi hả? Cũng không sợ dì và mẹ của cháu lo lắng sao?”
Trong khi cô nói chuyện, Diệp Nam Huyền cũng đi ra theo.
“Chúng ta cùng quay về bệnh viện thôi.”
Anh nói xong đi tới dắt tay Trầm Tử An, lại bị Mễ Tiểu Anh lôi qua.
“Tổng giám đốc Diệp, anh qua đó làm gì chứ? Bây giờ đã gần trưa rồi, anh vẫn nên ở lại nhà ăn cơm đi, Lisa nhà chúng tôi không cần anh.”
Tay Diệp Nam Huyền bắt hụt, vẻ mặt hơi bất mãn, nhưng Mễ Tiểu Anh mới chẳng thèm quan tâm tới anh, kéo luôn Trầm Tử An lên xe.
“Cháu đấy, còn nhỏ tuổi không biết lòng người hiểm ác đáng sợ, xe ai mà cháu cũng dám ngồi à? Cháu không sợ bị người ta bán đi, không tìm lại được mẹ cháu sao?”
Lời nói này Mễ Tiểu Anh có hơi chói tai.
Cơn tức của Diệp Nam Huyền tích lại nhưng không nói gì, lên thẳng xe của mình, chậm rãi lái ra ngoài.
Trầm Tử An thấy Diệp Nam Huyền chịu thiệt ở trước mặt Mễ Tiểu Anh thì lắc đầu nói: “Dì Mễ, cháu khuyên dì nên đối xử với chú ấy thân thiện một chút.
Dì đừng quên cả Hải Thành do chú ấy định đoạt, nếu chú ấy thật sự muốn đối phó với dì, một câu nói lại có thể làm cho dì mất việc, đến lúc đó dì cũng đừng khóc nhè đấy.”