Chương 32
Dường như ngoài lời cảm ơn thì Trầm Mặc Ca không biết còn có thể nói gì với anh ấy nữa.
“Đồ ngốc, em biết là điều anh muốn không phải lời cảm ơn của em.
Cần anh giúp thì cứ nói, tên nhóc thối Minh Triết khá nghịch ngợm, nếu có làm cản trở kế hoạch của em thì anh sẽ cho người đón thằng bé về.”
“Không cần, có Minh Triết ở đây em còn có chút động lực.
Thằng bé ở bên này rất tốt, yên tâm đi, hơn nữa sớm muộn gì Diệp Nam Huyền cũng sẽ biết sự tồn tại của Minh Triết, né tránh cũng không phải cách, chỉ có để anh ấy nhận định Minh Triết không phải con trai mình ngay từ đầu thì thằng bé mới an toàn được.”
Lời của Trầm Mặc Ca khiến Đường Trình Siêu vô lực phản bác.
“Em làm gì anh đều ủng hộ em.”
“Cảm ơn anh Trình Siêu.
Nhưng hôm nay anh ấy nghi ngờ em hơi nhiều, có lẽ em đã hơi nóng vội, em định che vết bỏng trên người đi, anh có người nào đáng tin không?”
Trầm Mặc Ca nghĩ tới dáng vẻ không quan tâm điều gì khi Diệp Nam Huyền mới tới là tâm lý lại hơi sợ hãi.
Lần đầu tiên tránh được nhưng sau này thì sao?
Muốn quyến rũ Diệp Nam Huyền yêu cô, sớm muộn gì cô cũng phải thẳng thắn gặp anh, đến khi đó vết bỏng này thật sự sẽ lộ tẩy.
Đường Trình Siêu trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói: “Trong ngõ nhỏ Thành Nam có một cửa hàng xăm hình tư nhân, thợ làm ở đó tay nghề không tệ, cũng là bạn cũ của anh, em có thể tới đó.
Cho dù sau này xảy ra chuyện gì cũng không tra ra được.”
“Cảm ơn anh.”
Trầm Mặc Ca và Đường Trình Siêu lại nói chút chuyện về Nghê Nghê, sau đó mới cúp máy, có điều trong đầu cô đều là dáng vẻ bệnh tật ốm yếu của Nghê Nghê, cùng với khuôn mặt tái nhợt không màu của con.
Nghê Nghê cũng là con cô.
Năm đó ông trời đối xử với cô không tệ, một lần cho cô hai đứa con, còn là thai long phượng.
Tiếc là Trầm Tử An mạnh khoẻ không sao nhưng con gái cô Thẩm Nghê Nghê vì khói đặc xâm nhập nên tim gan bị tổn thương, vừa ra đời đã phải ở trong lồng kính mấy tháng.