CHƯƠNG 79
Năm năm, một mình anh ở trong phòng ngủ lạnh như băng, cả căn nhà cũng khó tránh khỏi hoàn toàn băng giá, vất vả chờ đến ngày hôm nay cô quay lại, đứng trước người anh bằng xương bằng thịt, vẻ mặt sống động như vậy hiện rõ vui buồn giận dữ, thậm chí anh còn có thể chạm vào cơ thể ấm áp của cô, anh cảm thấy trái tim anh sống lại rồi, ấm áp rồi.
Nếu như Trầm Mặc Ca không muốn thừa nhận, vậy thì tùy cô.
Đến một ngày nào đó cô sẽ nói ra mục đích của mình, đến một ngày nào đó anh sẽ vạch trần gương mặt thần bí của cô.
Đột nhiên Diệp Nam Huyền nở nụ cười, cười như mùa xuân đến, cười khiến Trầm Mặc Ca cảm thấy sợ nổi cả da gà lên.
Người đàn ông này điên rồi sao?
Anh vẫn luôn là người đàn ông lạnh lùng, đột nhiên lại cười ấm áp như vậy là muốn làm gì?
“Diệp Nam Huyền, tôi cảnh cáo anh, đừng cho rằng bây giờ tôi đang bị thương thì không thể làm gì được anh, nếu như anh dám làm gì với tôi, thì tôi cam đoan…”
“Tôi không làm gì cả, chỉ ở lại đây chăm sóc em, đến khi em hồi phục mới thôi.
”
Diệp Nam Huyền cười đứng dậy, đi thu dọn bát đũa.
Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Diệp Nam Huyền đang rửa bát.
Cả người Trầm Mặc Ca cứng đờ hết cả rồi.
Đây đúng là Diệp Nam Huyền mà cô biết sao?
So anh có thể nghe lời cô như vậy?
Trong lòng Trầm Mặc Ca đã rối loạn hết cả rồi.
Đúng là một con hồ ly!
Có lẽ do anh đã nhận ra điều gì, cho nên thay đổi chiến lược?
Khi Trầm Mặc Ca đang nghĩ ngợi lung tung, thì Diệp Nam Huyền bước ra, anh đưa khăn mặt ấm tới trước mặt Trầm Mặc Ca, rồi dịu dàng nói: “Lau mặt đi, hay là để tôi giúp em?”
“Không cần, tự tôi làm được.
”
Vì muốn tránh tiếp xúc tay chân với anh, nên Trầm Mặc Ca vội vàng nhận lấy khăn mặt.
Bây giờ cũng không biết Diệp Nam Huyền bị động chạm vào dây thần kinh nào, thế mà lại tự mình chăm sóc cho cô, điều này thật sự khiến cô có hơi mất cảm giác.
“Anh không cần đến công ty sao? Trong công ty nhiều việc như vậy, vả lại việc hợp tác giữa hai nhà chúng ta chuẩn bị công bố, bây giờ tôi lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ phóng viên đang ồn ào muốn lật trời rồi? Anh không ra ngoài giải thích một lần sao?”
Hiện giờ Trầm Mặc Ca ước gì Diệp Nam Huyền nhanh chóng rời khỏi đây.
Người đàn ông này thật sự khác thường, khiến người ta chịu áp lực quá lớn, anh đứng ở đây, hơi thở của anh làm nhiễu loạn suy nghĩ trong đầu cô.
Cô buồn bực nhận ra, rõ ràng cô vẫn không ngăn cản nổi sức hút của anh.
Trước kia Diệp Nam Huyền lạnh lùng với cô, không tốt với cô thì không nói làm gì, bây giờ đột nhiên lại dịu dàng như vậy, hiểu lòng người khác như vậy, cô…
Trầm Mặc Ca lắc đầu mạnh một cái.
Nghĩ gì thế?
Lần này mày quay về là vì điều gì?
Chẳng lẽ là vì muốn nối lại tình xưa với người đàn ông này sao?
Chẳng lẽ mày đã quên cơn đau thấu tim gan năm năm trước rồi sao? Chẳng lẽ mày đã quên con gái mày hôm nay vẫn còn bị bệnh tật tra tấn trên giường bệnh sao?