Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Nguyễn Húc đứng yên tại chỗ một hồi lâu mới cảm thấy có chút cứng ngắc,
kéo hành lý, ánh mắt sâu xa lại liếc nhìn thoáng qua cửa phòng rồi mới
chậm rãi bước về phòng.

Đã qua rồi, nghi hoặc cùng lạnh giá trong lòng ngày càng trĩu nặng.

Hai người kia, rốt cục làm sao vậy?

Đèn trong phòng được bật lên, ánh đèn nhu hòa chiếu sáng mọi nơi, bao phủ cả hai người.

Tần Dịch Dương vừa vào khỏi cửa đã buông Lâm Hi Hi ra, nới lỏng cà- vạt, cởi áo khoác, thân ảnh cao ngất mang theo một tia lãnh ý, làm cho Lâm
Hi Hi đứng ở phía sau hắn có chút lo lắng, rồi lại không dám tới gần.

Người đàn ông như vậy, rất vĩ đại mạnh mẽ, thực thần bí, nàng không dám hỏi hắn đã đi làm gì?

Chẳng qua là nhìn thấy tốc độ lái xe của hắn nhanh như chớp, tựa như bay ráo riết đuổi theo Kiều Nhan, hắn sẽ đối xử với cô ta như thế nào?

Những kẻ lãnh huyết như Tần Dịch Dương, cho tới bây giờ Lâm Hi Hi đều chưa gặp qua, cũng sợ hãi khi nhìn thấy.

Nàng cứ như vậy đứng tại chỗ, giống như một gốc cây bách hợp dịu dàng, thanh thuần động lòng người, dè dặt chờ hắn mở miệng.

Rốt cục Tần Dịch Dương cũng xoay người lại, nhìn nàng.

“Hôm nay cùng cô ta nói chuyện thế nào?” Cách mấy bước, trong ánh mắt
lạnh nhạt của hắn đã không còn tia khoan dung, khiến lòng nàng căng
thẳng.


Cố gắng xua tan đi một chút sợ hãi cùng do dự, Lâm Hi Hi ôn nhu trả lời: “Tôi chỉ nói y nguyên như kế hoạch mà thôi, một phần số liệu kia cũng
không phải dùng để uy hiếp Nhạc Thị, mà là khiến cho Kiều Nhan biết được chỗ sơ hở của cô ta, điều cô ta sợ không phải là việc số liệu có thực
sự bị tiết lộ ra ngoài hay không, mà là sợ Nhạc Phong sẽ tàn nhẫn mà đẩy cô ta đi gánh tội thay hắn, bị chính người đàn ông mà mình yêu thích
hủy diệt, đó mới là điều thống khổ nhất, cô ta không muốn nếm thử, cũng
không dám nếm thử, nên chỉ có thể thỏa hiệp.”

Thanh âm mềm nhẹ của nàng cũng không khiến vẻ mặt hắn hòa dịu đi, ngược lại, ánh mắt hắn càng tối hơn vài phần.

“Cho nên em mới nhanh chóng bức ép cô ta đến vậy? Cuối cùng khiến cô ta
chó cùng dứt giậu?” Thanh âm của Tần Dịch Dương vẫn lãnh đạm như trước.

Hắn bức bách như vậy, tựa như là có hương vị trách cứ.

Ánh mắt Lâm Hi Hi trong veo nhìn hắn, cũng không biết đến tột cùng là
bản thân mình đã làm sai cái gì, kỳ thật thực sự nàng đã đạt tới mục
đích đàm phán của chính mình, đã đoán trước được biểu tình dữ dội của
Kiều Nhan, chẳng qua là nàng không ngờ tới Kiều Nhan sẽ liều lĩnh đến
mức muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Tư tưởng của người đàn bà kia cố chấp và cực đoan như vậy, nàng không hề có phòng bị trước.

Nếu không phải hắn xuất hiện, có lẽ nàng thực sự đã …

Lông mi thật dài cụp xuống, trong lúc đó ánh mắt Lâm Hi Hi có một chút
thẹn thùng, nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn làm theo kế hoạch đã bàn với anh,
thật không ngờ sẽ như vậy… Thật có lỗi, là tôi không có chừng mực.”


Bầu không khí xung quanh lại trở nên trầm mặc, nàng không nghe thấy thanh âm lãnh đạm kia nữa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân.

Trong ánh mắt hạ xuống, xuất hiện một đôi giày da ở trong tầm mắt.

Nàng không có nhìn đến, ánh mắt Tần Dịch Dương đã nhu hòa đi rất nhiều,
không có biện pháp tiếp tục giả vờ lãnh đạm như vậy nữa, hai tay vòng
qua nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, vuốt ve tóc nàng, hôn lên
cái trán của nàng.

Lâm Hi Hi cả kinh, theo bản năng mà đẩy lồng ngực hắn ra, eo nhỏ nhắn
cùng lưng lại vẫn bị vòng tay hắn chế trụ, chặt chẽ mà xiết vào trong
ngực, hơi thở của hắn nặng nề, tự do ở trên trán cùng hai má của nàng
yêu thương cùng xót xa mà hôn, thanh âm ỉu xìu cúi đầu nói một câu:
“Thực xin lỗi….”

Không phải thật sự muốn trách nàng.

Chẳng qua là hắn đang trách chính mình, rõ ràng đã ngờ tới việc sau khi
đàm phán có thể xuất hiện khả năng xấu, lại ngu ngốc tin rằng người đàn
bà kia không điên cuồng đến mức đó, nhưng mà, khi người ta thực sự bị uy hiếp thì sẽ sinh ra những hành động điên rồ không thể đoán trước được.

Tỷ như Kiều Nhan một khắc kia, đã hoàn toàn đánh mất lý trí.

Hắn thế nào lại đi trách nàng không đúng chừng mực chứ? Vốn dĩ không nên để một mình nàng đi đối mặt với việc này.


Lần đầu tiên chính tai nghe được Tần Dịch Dương nói “Thực xin lỗi” ba
chữ này, khiến lòng Lâm Hi Hi kinh hãi không thể nói thành lời, chỉ có
thể ở trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo dừng ở trên
mặt hắn, muốn xác nhận kia thật là do chính miệng hắn nói ra sao. Vẻ
lạnh lùng của người đàn ông này giống như trong nháy mắt đã tan biến,
lại trở về hình ảnh mà nàng đã thấy lúc ban ngày, yêu thương cùng thâm
tình, thậm chí so với lúc trước càng nồng đậm hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mê ly, vẻ mặt từ mơ màng đến rõ nét, không chút nào che giấu sự quyến luyến trong mắt mình.

Cô gái nhỏ này… luôn có ma lực khiến cho hắn không thể khống chế được.

Tần Dịch Dương nín thở, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hôn lên đó, từ
đuôi lông mày đáng yêu đến khóe mi tinh tế của nàng, lại đến gò má ngọt
ngào cùng chiếc cằm xinh xắn, lại trằn trọc đến cánh môi anh đào đỏ thắm của nàng, một chút một chút bao trùm, ngậm lấy, đi sâu vào đòi lấy.

Ánh đèn nhu hòa buông xuống, cánh tay nhỏ bé mềm lạnh của Lâm Hi Hi phúc trụ trên bàn tay to lớn của hắn, lại bị động tác thâm tình của hắn ngăn cản tất cả.

Khoái cảm nóng bỏng từ đầu lưỡi, đại não theo động tác tàn sát bừa bãi của hắn mà từng đợt trống rỗng.

Nàng “ưm…” ra tiếng, xụi lơ ở trong lồng ngực hắn.

Đợi cho hắn chậm rãi buông ra, hai gò má nàng đã muốn đỏ bừng lên, ánh
mắt mê ly tựa như có thể tràn ra nước mắt, cánh môi hơi hơi sưng, dựa ở
trong lòng hắn, lồng ngực hắn hoàn toàn chống đỡ thân thể nàng, nếu hiện tại hắn muốn nàng, nàng hoàn toàn không có khí lực để phản kháng.

“Anh … Hôm nay rốt cuộc đã làm gì với kiều Nhan?” Rốt cục Lâm Hi Hi cũng hỏi ra vấn đề hôm nay nàng muốn hỏi.

“Không làm gì cả.” Tần Dịch Dương một chút cũng không thèm để ý đến vấn
đề của nàng, thản nhiên trả lời, “Chẳng qua là cho cô ta chịu chút trừng phạt tương xứng, không cần phải xen vào.”


Trừng phạt tương xứng? Đó là cái gì?

Lâm Hi Hi nhiều ít cũng có chút kinh hồn bạt vía, không còn dám hỏi thêm nữa, khăn lụa trên cổ nàng không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, nụ hôn
nóng rực của hắn in lên đó, chạm đến điểm mẫn cảm trên cần cổ nàng, Lâm
Hi Hi theo bản năng mà ‘ưm’ một tiếng, dựa vào cánh tay hắn.

Ánh mắt thâm thúy bức người của người đàn ông nhắm lại, vùi đầu vào cần
cổ mẫn cảm của nàng, nụ hôn nóng bỏng không buông tha một tấc da thịt
nào ở nơi đó, hơi thở Lâm Hi Hi dồn dập, khó có thể chịu đựng được sự
kích thích cùng tra tấn như vậy, thân thể nàng và hắn gắt gao dán vào
nhau, dục vọng bị kích thích bùng phát chẳng qua là không có biện pháp
để dập tắt, nàng lại cắn môi, khuôn mặt thanh thấu nhỏ nhắn từng đợt mê
ly.

Hắn thực điên cuồng, cơ hồ đem vòng eo của nàng bẻ gãy, rốt cuộc Lâm Hi
Hi cũng đứng không vững nữa, bị hắn một phen kéo chặt vào trong ngực,
vẫn hôn đến cả người nàng hư nhuyễn, run giọng cầu xin tha thứ, lúc này
hắn mới ôm ngang lấy nàng, bước về phía phòng ngủ.

Trong phòng ngủ đèn được bật lên, Lâm Hi Hi không biết là mình được đặt
trên giường lớn từ khi nào, tóm lại nàng vừa mới nâng tầm mắt lên đã đối diện ngay với thân thể người đàn ông ở phía trên, khuôn mặt anh tuấn
dừng ở nàng, ánh mắt thâm thúy nhuốm đầy dục vọng, ngón tay thon dài của hắn cởi ra áo sơ mi của chính mình, từng nút, từng nút một, so với một
đêm kia, thời khắc này chân thật hơn rất nhiều.

Quả thực là hắn muốn để cho nàng thấy được, hắn chiếm giữ lấy nàng như thế nào.

Trong nháy mắt mặt Lâm Hi Hi đỏ bừng lên, quay đầu đi không dám nhìn,
lại đột nhiên, “A” một tiếng, bên hông bị nhột một trận, là do bàn tay
của hắn thình lình với vào bên trong áo sơ mi của nàng, từ lưng ong nhỏ
xinh của nàng nặng nề mà hướng về phía trước nhào nặn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận