Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Không sai, là Nhạc Phong.

Thoạt nhìn bộ dáng hắn như đang bàn công việc với bạn bè, khuôn mặt ôn
hòa hé ra nồng đậm tiếu ý, ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ quán café.

Sức chống đỡ trong đầu Lâm Hi Hi bỗng nhiên nổ tung, khuôn mặt nhỏ nhắn
có chút tái nhợt, ngón tay khẽ run bấm cái nút xuống, kính cửa sổ xe
chậm rãi đẩy lên.

Hiện tại nàng đã biết được dụng ý của Kiều Nhan, nếu như đáp ứng cô ta
6h chạy tới, như vậy người nghênh đón nàng không phải Kiều Nhan mà là
Nhạc Phong.

Nàng nhanh chóng tự hỏi nhất định không có khả năng Kiều Nhan dám nói
cho Nhạc Phong biết chuyện, cho nên cô ta chỉ dựa vào cơ hội Nhạc Phong
đi bàn chuyện làm ăn, muốn chĩa họng súng về phía nàng, không phải sao?

Lồng ngực chợt dâng lên một trận rét run, Lâm Hi Hi tựa người vào thành ghế, toàn thân lạnh toát.

“Đã hiểu rồi chứ?” Một thanh âm trầm thấp nhưng nhu hòa của người nào đó ngồi phía trước vang lên, mang theo từ tính bao phủ quanh nàng.

Lâm Hi Hi run lên, rốt cục hiểu rõ được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu hiện lên một tia nghĩ mà sợ, sau đó ổn
định lại, nhẹ nhàng gật đầu, hơi thở mong manh nói: “Đã hiểu.”

Bản lĩnh suy đoán của người đàn ông này không nằm trong khả năng tưởng
tưởng của nàng, may mà … May mà lúc đầu nàng không có kích động đáp ứng

Kiều Nhan.

“Em hẹn mấy giờ?’’ Tần Dịch Dương tiếp tục hỏi.

“Tám giờ, tại quán café trước nhà thờ.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng trả lời.

“Đi ăn trước, anh và Nguyễn Húc cần bàn bạc qua vài việc liên quan đến
thị trường chứng khoán, em có thể chọn cùng nghe hoặc nghỉ ngơi, dù sao, anh cũng không có ý định bỏ mặc em ở đây trong thời gian quan trọng
này,”

Tần Dịch Dương nhàn nhạt nói xong, khẽ giơ tay ý bảo Nguyễn Húc, “Lái xe.”

Vẫn luôn im lặng, Nguyễn Húc chậm rãi khởi động xe, lại chậm rãi mà tiến nhập vào dòng xe cộ, không khỏi khẽ nở nụ cười.

“Hai người nói đi, phải bồi thường tôi như thế nào mới được đây?” Nguyễn Húc trêu chọc nói, đôi mắt hoa tâm đầy mị hoặc tràn ngập thâm ý khiến
người ta khó hiểu,“Tôi mới đi một chuyến công tác ngắn có mấy ngày, hai
người cư nhiên đã kết hôn, cư nhiên tôi lại biết được từ miệng người
khác nữa chứ.”

Thanh âm của hắn, tựa như bất mãn, tựa như trầm tĩnh.

Thanh âm của Lâm Hi Hi nghẹn tại cổ họng, một đôi mắt xuyên qua kính
chiếu hậu nhìn hắn, cũng không biết nên nói như thế nào. Chuyện này thực là quá đột ngột, ngay cả chính nàng cũng không ngờ tới, huống chi là
người khác? Cuộc sống quả là biến hóa khôn lường, nàng không muốn nhiều
lời, chỉ là nhẹ nhàng mà dựa vào chỗ ngồi.

Giống như một đóa thủy tiên xinh đẹp duy mỹ giữa màn đêm.


“Làm tốt chuyện của cậu đi,” Tần Dịch Dương mở miệng, như là đang lẳng
lặng suy nghĩ cái gì, thoáng cảnh cáo Nguyễn Húc một tiếng, “Chuyện khác không cần cậu lo.”

Đương nhiên Nguyễn Húc cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ là bàn tay lái xe xiết chặt hơn một chút.

Nói thật ra, từ đầu đến cuối hắn đoán không ra rốt cục dụng ý của Tần
Dịch Dương là gì, thu mua tập đoàn Nhạc Thị thật là một chặng đường kéo
dài và khó khăn của Bác Viễn, về phương diện này hiệu quả và lợi ích to
lớn ngây ngốc bị hắn lợi dụng để lũng đoạn thị trường chứng khoán trong
khoảng thời gian ngắn, tất cả quá trình đều tuân theo nguyên tắc như
trước đây thu mua Hoành Cơ, thế nhưng Nhạc Thị như một khối xương cứng,
đến bây giờ có vẻ cũng đã bắt đầu dao động, mặc kệ là dùng phương pháp
gì, Tần Dịch Dương của hắn là một tay tinh luyện làm ăn, điểm này không
phải nghi ngờ.

Vậy còn Lâm Hi Hi thì sao? Rốt cục cậu ấy có thái độ gì với nàng?

Có đôi khi hắn nghĩ là Tần Dịch Dương thực sự đã động tâm với Lâm Hi Hi, nhưng có đôi khi lại nghĩ chỉ là một hình thức lợi dụng khác mà thôi,
từ đầu tới giờ, nàng bất quá chỉ là quân cờ để cậu ấy thu mua Nhạc Thị
mà thôi.

Tâm tư ngày càng lo lắng, Nguyễn Húc không thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ
hy vọng cô gái này ít bị tổn thương đi một chút, cô ấy thực đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, đợi được đến khi kế hoạch thu mua Nhạc Thị hoàn tất, mong muốn tất cả sẽ không quá tồi tệ với nàng.

Nghĩ tới sự việc hai năm trước kia….


Nguyễn Húc nghĩ, nếu như hắn ngu ngốc mà nói ra, Tần Dịch Dương sẽ giết hắn sao?

Ha ha, e rằng sẽ như vậy. Bất quá hắn cũng không có chứng cứ gì, chỉ là
nghe qua Tần Dịch Dương nói cho mình, nếu nói đến người chân chính có
thể chứng thực chuyện này, cũng chỉ có thể là trợ thủ trước đây của hắn ở bên Mỹ, bất quá… Cũng cách nhau quá xa.

Xe chậm rãi dừng ở một nhà ăn nhỏ.

“Lâm Hi Hi, tôi có thể hỏi hay không, cô cần những … tư liệu này rốt cục có lợi ích gì?” Khuôn mặt Kiều Nhan được trang điểm rất dày, che lấp đi một chút mệt mỏi, đôi mắt kia như sáng quắc lên.

Tóc cô ta nay lại bị rũ xuống, che lấp đi vết thương do hậu quả của “Tai nạn xe cộ”.

Lâm Hi Hi xem xét kỹ tư liệu một hồi, danh sách một vài đại cổ đông
trước kia nàng đã nghe Nhạc Phong nói qua, lúc này mới thoáng tin tư
liệu là thật.

Gấp tài liệu trên bàn lại, nàng nhẹ giọng nói, “Muốn thu mua Nhạc Thị, cần những … tư liệu này là điều tất nhiên.”

Giọng nói dịu đàng của nàng như là đang kể ra mấy sự kiện không quan trọng, nhưng lại khiến Kiều Nhan biến sắc!!!!!

“Thu mua Nhạc Thị? Cái gì …. Cô điên rồi chắc?” Cô nỗ lực biểu tình thoạt nhìn khinh thường.

Lâm Hi Hi nhìn cô ta một cái, nhấp một ngụm trà, chậm rãi buông ly trà
xuống, “Kiều tiểu thư còn có việc gì không, không có việc gì giao dịch
của chúng ta kết thúc tại đây, sau này tôi sẽ không lại làm phiền cô, mà mục này hiện tại đã không còn giá trị nữa.”

Kiều Nhan chăm chú nhìn nàng, cảm giác như đang nhìn một người đã hoàn toàn lột xác.

“Lâm Hi Hi, rốt cục ai là người ở phía sau chống lưng cho cô? Là Tần
Dịch Dương sao? Chồng của cô?” Kiều Nhan nhíu mày, mắt sáng như đuốc.

“Hắn thương cô có một không hai, nguyện ý hy sinh lớn như vậy để giúp cô báo thù sao? Cô ít ngây thơ đi một chút, nói không chừng hắn ta chẳng

qua là đang lợi dụng cô mà thôi, cái loại đàn ông như thế trên thế giới
này đã sớm tuyệt chủng rồi,”

Trời biết muốn thu mua Nhạc Thị cần một chỗ dựa lớn tới mức nào, cả về
tài chính lẫn thế lực, lớn như vậy …. Vừa nghĩ, có thể nuốt trôi dễ dàng như vậy sao, dù cho đủ tiền để thu mua thành công cũng rất khó để trụ
vững sau khi sát nhập.

Ánh mắt mát lạnh của Lâm Hi Hi đột nhiên giật mình, nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Kiều Nhan.

Kia có lẽ là có uẩn khúc gì, có lẽ là còn chuyện gì khác, nàng vẫn đều
không minh bạch lắm, hiệp nghị hiện tại của nàng và Tần Dịch Dương trong lúc đó, cũng là thân thể cùng hôn nhân của nàng, có thể sánh với một kế hoạch thu mua lớn như vậy sao?

“Tôi không biết…” Nàng nhẹ nhàng đáp lại, trong mắt thoáng hoảng loạn
rồi lại biến mất, “Kiều tiểu thư, việc đó không nằm trong phạm vi quan
tâm của tôi, tôi chỉ cần thấy Nhạc Thị sụp đổ, nhìn thấy cơ nghiệp một
tay hắn dựng lên đổi chủ, đây là mục đích duy nhất của tôi, đây là những gì tôi và Viện Y đã từng phải chịu, thế nhưng vẫn chưa đủ, nhưng mà cái tên nam nhân Nhạc Phong này, hắn không có tốt như vậy, trên người hắn
thứ giá trị nhất chỉ có thế này, những thứ khác đều không hiếm lạ.”

“Cô ….” Kiều Nhan nghẹn lời, mặt đến mức đỏ bừng lên.

“Lúc 6h cô không có tới, thật đáng tiếc, tôi nguyên bản muốn nhìn xem cô vốn có đủ cam đảm để chống lại Nhạc Thị hay không,” Kiều Nhan cười
nhạt, so hai vai nhìn nàng, “Cô đối với người đàn ông của tôi có phải
còn rất sợ hay không?”

Lâm Hi Hi run lên, tự nhiên hiểu được cô ta có ý gì.

Nhẹ nhàng mà nở một nụ cười, tựa như mặt hồ khẽ rung động khi gió thổi
qua, đẹp kinh động lòng người. Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói, “Cô đang nói
Nhạc Phong sao? Chúng tôi vừa gặp qua ở quán cafe, anh ta cũng ngạc
nhiên khi thấy tôi xuất hiện, tôi chỉ thành thực mà nói tôi đang đợi
Kiều tiểu thư. Được rồi, nói như vậy là đúng hay sai nhỉ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận