Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Có trời mới biết nàng vừa nhìn thấy cái gì.

Trong phòng khách sáng lạng ánh đèn, mỗi một chiếc đèn pha lê đều tinh
xảo xa hoa, ánh sáng nhu hòa bao trùm dáng người thon dài cao ngất của
người đàn ông kia, cánh tay buông ra, có thân mình cô gái rớt xuống, xụi lơ trên mặt đất, thống khổ mà run rẩy.

Tất cả người hầu bốn phía đều bị dọa tới run rẩy, sắc mặt trắng bệch, thở cũng không dám thở mạnh.

Lâm Hi Hi thấy rõ tất cả, cô gái ngã trên mặt đất kia chính là Lily. Cô
ta đang nắm lấy cổ tay của chính mình, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng, quần áo gợi cảm bại lộ trên người rối loạn hiện tại trông có chút
buồn cười, mà toàn thân Tần Dịch Dương lãnh liệt ngồi ở trên sofa, hắn
coi như không có chuyện gì mà hút thuốc, ngón tay thon dài kẹp một điếu
thuốc vừa mới châm.

Hơi khói bay lượn lờ.

Toàn bộ người hầu đều không dám nói lời nào, chẳng qua là lòng bàn tay
cũng đổ mồ hôi mà dừng ở người đàn ông kiêu ngạo đang ngồi trên sofa
kia.

Tâm tình của hắn lúc này có lẽ tệ hại đến cực điểm, ánh mắt lộ ra tia
lãnh liệt bất khả xâm phạm, tựa như giây phút này ai đi lên đều là muốn
chết. Mà cô gái dưới chân hắn cuối cùng cũng ít rên đi một chút, ở trên
mặt đất sợ hãi cuộn mình khóc ra tiếng.

Lily cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ hãi như vậy.

Trước kia cô có tùy hứng đến cỡ nào, hắn chẳng qua là thấy cô sợ hãi mà
dừng lại, nhưng mà hiện tại, hắn lại không tiếc dùng phương thức tàn bạo như vậy để đối đãi cô, rốt cuộc là hắn đã chán ghét cô đến cỡ nào. Vừa

mới khi cổ tay bị hung hăng xiết lấy trong nháy mắt kia, cô cảm thấy đây là trừng phạt vô cùng tàn nhẫn, mà đáy mắt hắn còn lộ ra sự giết chóc
mãnh liệt.

Hắn hận không thể hủy diệt cô, đây mới là trừng phạt tàn nhẫn nhất.

Lily không thể kiềm chế được nữa khóc ra tiếng, đau đớn lan đến toàn thân, cô thực sự không chịu được nữa.

Lâm Hi Hi ở trên lầu hai sợ tới mất hồn, che miệng lùi về phía sau, lại
không nghĩ rằng phía sau người lại là một chậu hoa rất cao. Nàng cả
kinh, vội giang tay muốn đỡ lấy chậu hoa sắp đổ kia, lại tạo ra một
tiếng vang lớn.

Từng thanh âm rõ ràng từ lầu hai truyền xuống. Trên đó có người.

Nhóm người hầu cũng cả kinh, đều biết đó là ai.

Chuyện kỳ quái, Tần Dịch Dương cũng đã nghe được một tiếng vang, ánh mắt lãnh huyết lại ngoài ý muốn mà dịu đi một chút, không còn lộ ra tia âm
lãnh khủng bố, hắn ngồi thêm một hồi, hung hăng hít một hơi thuốc, ngay
sau đó tao nhã giơ tay dập tắt điếu thuốc.

Đứng dậy hắn đi lên lầu hai.

Trong đại sảnh như lạnh thêm, một cô gái nhỏ chân trần dựa vào lan can, tâm trạng ngây ngốc.

“Làm sao lại một mình ở đây?” Tần Dịch Dương thong thả đi về phía nàng,
thân ảnh cao ngất dần dần đuổi kịp bao trùm lấy bóng dáng nhỏ xinh của
nàng, hay tay đặt lên lan can, đem nàng ôm vào trong ngực, tinh tế mà
quan sát.

“Lại để chân trần, không sợ lạnh sao?” Cánh tay thêm buộc chặt, chế trụ
thắt lưng của nàng tiến nhập vào cơ thể mình, Tần Dịch Dương cúi đầu
nói.

Mãi cho đến khi cảm nhận được sự ấm áp do hắn ôm ấp, Lâm Hi Hi mới bừng tỉnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút kinh hoảng, cảm thấy tay hắn xoa tóc của
nàng, men theo đường cong sau gáy nàng di chuyển đến trên lưng, thân thể nàng run lên, không chút khí lực mà xụi lơ trong lồng ngực hắn.

“Anh ….” Tiếng nói khàn khàn của nàng chỉ nói được một chữ liền mất tiếng.

Nàng không thể hỏi ra lời, chẳng lẽ lại nói, vừa rồi anh vừa làm gì với Lily? Nàng nhìn cũng đã biết.

Chẳng qua là tia giết chóc này, nàng chưa bao giờ nhìn thấy trong ánh
mắt hắn, chưa bao giờ ngờ tới một người đàn ông tao nhã như hắn lại làm
ra những chuyện như vậy. Đáy lòng nàng sợ hãi, nhất là khi ngón tay hắn
mơn trớn mặt của nàng, nàng nhịn không được mà run rẩy, không thể tưởng
tượng nổi lực đạo tàn nhẫn như vậy lại có thể phát ra từ những ngón tay
ôn nhu này.

“Sợ cái gì?” Tần Dịch Dương rất dễ dàng có thể quan sát được cảm giác
của nàng, khuôn mặt áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trầm giọng hỏi:

“Sợ anh cũng làm vậy với em sao?”

Nàng nói không lên lời.

Trên thực tế, ai lại không sợ khi bị đối xử như vậy chứ?

Ánh mắt lạnh lùng dịu đi một chút, hắn không nói gì nữa, chẳng qua chỉ
lẳng lặng mà ôm cô gái nhỏ kia vào lòng, giờ phút này nói cái gì cũng là dư thừa, hắn có thể đợi cho cảm xúc của nàng ổn định xuống trước.

Sàn nhà lầu hai thực lạnh, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương đảo qua
chân trần trắng nõn dưới váy nàng, cúi người ôm ngang lấy nàng, đi về
phía phòng ngủ. Chiếc giường lớn màu xanh dương rất mềm mại thoải mái,
nàng hẳn là rất quen thuộc.

Trong màn đêm yên tĩnh, hắn không có bật đèn, chỉ có ánh trăng thản
nhiên chiếu vào, vương trên khuôn mặt tuấn lãng tựa điêu khắc của hắn,
cái mũi cao thẳng, lông mi dày đậm, ánh mắt đen láy, còn có làn môi cong cong rõ nét …. Khi Lâm Hi Hi ý thức được hoàn cảnh, một nụ hôn mềm mại
đã phủ lên trán nàng, mềm mại mà trằn trọc, ấm áp hạ xuống khuôn mặt
nàng, dưới cằm, tự do đến bên gáy, cũng không có ý đồ khiêu khích, chẳng qua là an ủi, hắn vô tình đã dọa tới nàng.

Thật lâu sau, tâm trạng mông lung phức tạp của Lâm Hi Hi cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

“Anh …. Vì sao phải đối xử với Lily như vậy?” Nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo hắn, nhịn không được hỏi.

Tần Dịch Dương cũng không cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi của nàng, môi dán lên trán nàng, thản nhiên nói; “Em thích cô ta?”

Lâm Hi Hi ngẩn ra, mê man mà lắc lắc đầu.

“Em không thích cô ấy.” Nàng nhẹ giọng nói, sau đó lại chuyển hướng:
“Chẳng qua cũng không đến nỗi chán ghét, cô ấy …. Cũng chỉ là tùy hứng,
chứ không có quá quắt.”

Cô ta chính là một cô gái có chút cuồng yêu, Lâm Hi Hi vẫn luôn nghĩ như vậy.

Cứ nhìn Lily gây sự thật khiến cho người ta khó chịu, nhưng là…


Trong lòng nàng có vô số nhưng là, đối với chuyện tình vừa rồi không có biện pháp tiêu tan đi.

“Không cần cho cô ta cơ hội để chứng nhận cô ta là người như thế nào …
Chuyện đó không có lợi đối với em …” Tần Dịch Dương xiết chặt lưng nàng, đem nàng nâng lên an ổn mà ôm vào trong ngực, giống như đang ôm một búp bê bảo bối vậy, nụ hôn nóng bỏng yêu thương dừng trên chóp mũi nàng,
“Không cần phải sợ anh, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt của anh,
anh sẽ không làm gì với em …”

Điểm mấu chốt của hắn?

…. Là cái gì?

Lâm Hi Hi thực đã hoàn toàn mơ màng, tựa như đặt mình trong đầm lầy nguy hiểm, không muốn sẽ bước sai, nhưng mà người đàn ông bên cạnh lại lãnh
khốc như vậy, ánh mắt trong veo nâng lên, lọt vào ánh mắt thâm thúy của
hắn, bị hắn dẫn đường, cùng bay múa theo suy nghĩ của hắn.

“Đến khi nào thì em mới không sợ anh nữa?” Tần Dịch Dương nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hỏi nàng,

Lâm Hi Hi cắn môi, cảm giác thực rối rắm, đơn giản trực tiếp hỏi ra:
“Điểm mấu chốt của anh là gì? Với em mà nói anh không thể chịu được em
làm gì, trực tiếp nói cho em biết, có thể chứ?”

Nàng một chút cũng không muốn phải chịu khiếp sợ như vậy, đây là người
đàn ông mà nàng yêu, hoặc có thể nói, tình yêu kia bắt đầu từ vay mượn
mà thấm vào từng tế bào, dần dần trở nên mê ly, chờ đợi ánh mắt hắn có
thể dừng lại trên người nàng, không muốn dời đi, hy vọng sủng nịnh của
hắn là thật, bởi vì yêu, hy vọng bản thân mình khác với những người đàn
bà khác bên cạnh hắn…..

… Tình yêu như vậy, mang theo sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận