Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Trong căn phòng lớn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc thống khổ cùng nồng đậm mùi máu tanh.

Tần Dịch Dương một thân lãnh liệt buông Nhạc Phong ra, bình phục lại hơi thở ngắt quãng, hướng phía Lâm Hi Hi đi tới. Cả người nàng còn chưa có
thoát khỏi màn kinh hồn đoạt vía này, đau đớn trên thân thể cùng sợ hãi
còn chưa có rút đi, Tần Dịch Dương đi đến quỳ một gối xuống đem nàng ôm
vào trong ngực, cánh mi nàng khẽ run rẩy, chua xót trong lòng lúc này
mới cuồn cuộn dâng lên.

“Không có việc gì rồi ….” Tiếng nói vừa mới còn lãnh liệt như băng của
hắn đã mềm nhẹ hơn nhiều, tiếng nói đứt quãng nhưng rất dịu dàng, áp sát bên tai nàng nói.

Lâm Hi Hi cảm giác được tay hắn vỗ vỗ nhẹ lưng của nàng, vừa nãy khi
nhìn thấy Nhạc Phong bị đánh đến ngay cả hô hấp cũng đứt quãng bất quá
vì đau đớn trên người mà nói không ra lời, há miệng thở dốc, trong lòng
lại chỉ có rung động cùng sợ hãi.

“Đừng khóc......” Thanh âm ôn nhu của Tần Dịch Dương vẫn còn tiếp
tục, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn không biết từ lúc nào đã chan
chứa nước mắt của nàng.

Lâm Hi Hi cũng đau tới mức khóc thành tiếng, gắt gao ôm lấy cổ hắn, tựa như đứa nhỏ trút toàn bộ kinh hãi.

Chỉ có chính nàng mới biết nàng sợ hãi đến nhường nào, tuyệt vọng ra sao.

“Đừng khóc...... Bảo bối, không có việc gì......” Trong lòng
Tần Dịch Dương đau đến khó thở, giọng nói khàn khàn ngay đến cả chính
hắn cũng không nhận ra đó là lời nói của mình, cánh môi nóng bỏng hôn
lên mặt nàng, mắt nàng, ngập tràn ấm áp, cố gắng an ủi nàng.

Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, Lạc Thành không biết từ khi nào đã chạy tới đây.

“Tôi đã báo cảnh sát, cũng đã gọi xe cứu thương.” hắn trấn tĩnh nói, đi
vào trong phòng lại nhìn đến trong lồng ngực Tần Dịch Dương, thân mình
Lâm Hi Hi tựa như đã bị phủ một lớp máu, ánh mắt run lên trầm giọng nói, “Không có việc gì chứ?”

Hắn rốt cục cũng hiểu được vì sao Tần Dịch Dương lại khẩn trương như vậy.

Nhìn thấy máu me bê bết trong phòng cùng một đống hỗn độn, Lạc Thành có
thể đoán được vừa rồi đã diễn ra một trận đánh nhau thảm khốc đến cỡ

nào.

Mà cho tới bây giờ Tần Dịch Dương cũng không chú ý đến việc hắn đã đến,
chẳng qua là mềm nhẹ an ủi cô gái nhỏ đã bị thật lớn thương tổn cùng
kinh hãi trong lồng ngực, trong đôi mắt kia lộ ra đau đớn cùng thâm
tình, khiến cho Lạc Thành có chút giật mình.

Tuy rằng đã biết Tần Dịch Dương thực sự động tâm với nàng, có thể đem
Nhạc Phong đánh tới bộ dáng kia, quỳ gối đem một cô gái ôm vào trong
ngực dán chặt vào tim mà nói những lời yêu thương, nhưng Tần Dịch Dương
như thế này cũng khiến cho Lạc Thành cảm thấy có chút chấn động.

Người đàn ông băng lãnh đến tột cùng kia, liền thay đổi đến mức này sao?

“Làm cho cảnh sát phong tỏa tất cả tin tức.” Tần Dịch Dương ôm chặt thân mình đã ngừng tiếng khóc trong lồng ngực, lúc này mới nói với Lạc
Thành, “Không được để tin tức lọt ra nước ngoài, tội danh của hắn cũng
đã đủ để bị giam kín không được tiếp xúc với người bên ngoài rồi, nếu
cảnh sát không thể phối hợp, câu biết rõ nên làm thế nào rồi đấy.”

Con ngươi sau mắt kính của Lạc Thành hết sức trong sáng, gật gật đầu: “Tôi đã hiểu.”

Loại chuyện này dựa vào cảnh sát, là một lần cuối cùng, nếu như còn
không thể đòi lại công bằng từ bọn họ, như vậy loại thủ đoạn này có hay
không cũng như nhau, Nhạc Phong thực đã kiêu ngạo quá lâu rồi, không ai
có thể tiếp tục dung túng cho hắn nữa.

Mà lúc này, Lạc Thành thực đã đi ra ngoài an bài hết thảy.

Điều mà hắn không có chú ý tới chính là Nhạc Phong – kẻ đã bị đánh đến
thân tàn ma dại kia lại có thể lắc lư đứng dậy, nắm chặt bút máy ban nãy âm lãnh hướng phía hai người đi tới.

Lâm Hi Hi mẫn cảm mà nhận ra điều gì đó, níu quần áo của hắn, hoảng hốt
hô lên một tiếng “Dịch Dương …” cánh tay dính đầy máu bỗng nhiên bám
chặt bờ vai của hắn.

Động tác duy nhất của Tần Dịch Dương là nhanh chóng đem nàng ôm chặt vào trong ngực, lưng rộng lớn đem nàng bảo vệ vững chắc, thời khắc một trận đau đớn trên vai truyền đến, ánh mắt thâm thúy của hắn khẽ lay động một chút, chăm chú nhìn thật sâu người trong lồng ngực.

Lạc Thành nghe được động tĩnh chạy vọt vào, một cú đá mãnh liệt đem Nhạc Phong hoàn toàn lật ngược.


Khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng bỗng có chút tái nhợt cùng khẩn
trương, Lạc Thành cũng quỳ một gối xuống mặt đất, vạch bờ vai của hắn
ra: “Tần tiên sinh.”

Lâm Hi Hi từ trong lồng ngực hắn giãy dụa ra ngoài, hai mắt đẫm lệ mông
lung, cả người không khống chế được bắt lấy tay hắn, nói: “Anh không sao chứ? Anh sao rồi, đừng làm em sợ, Tần Dịch Dương, anh đừng làm em sợ.”

Sắc mặt hắn tái nhợt, dùng một cánh tay khác không bị thương chống đỡ lên bàn học, cố không làm cho chính mình ngã xuống.

Quá lâu không có bị thương, đau đớn kịch liệt kia như mũi khoan nhỏ
khoan thẳng vào máu thịt tứ chi, rất quen thuộc thực rõ ràng. Tần Dịch
Dương quay lại nắm lấy tay nàng, không muốn nhìn thấy vẻ mặt thương tâm
thống khổ của nàng, khàn khàn nói: “Không có việc gì...... Đừng
khẩn trương.”

Tiếng xe cứu thương đã vang lên ở bên ngoài, Lạc Thành áp chế kinh hãi
trong đáy lòng, trước mắt đành phải tin tưởng lời của hắn.

Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện vẫn như trước khiến người ta thấy cay mũi.

Những vết thương của Lâm Hi Hi đều là vết thương ngoài da, não chỉ bị
chấn động rất nhỏ. Từ tất cả các miệng vết thương nứt ra cùng với vết
thương đang rỉ máu trên đầu, chỉ cần uống thuốc cùng nghỉ ngơi sau đó sẽ không có việc gì đáng lo, quần áo trên người nàng thực đã tan nát đến
không chịu nổi, trước mắt chỉ có thể thay y phục bệnh nhân của bệnh
viện.

Lạc Thành ở bên ngoài liên hệ với cảnh sát, hết thảy đều đâu vào đấy.

Thời điểm mà Nguyễn Húc tới trên mặt hắn cũng vô cùng tái nhợt, lạnh
lùng đẩy bả vai của cảnh sát ra, lạnh giọng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?” Lạc
Thành một thân cao lớn đẩy đẩy mắt kính: “Ở bên trong, đều không có nguy hiểm lớn gì, không cần quấy rầy nhiều.” Sắc mặt xanh mét của Nguyễn Húc dịu đi một chút, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi đi vào.

Trên giường bệnh, Lâm Hi Hi nằm vùi sâu ở giữa giường yên tĩnh ngủ say,
trên đầu quấn đầy băng gạc, lộ ra khuôn mặt vô cùng tái nhợt của nàng,
một bàn tay mềm mại lộ ra bên ngoài chiếc chăn, da thịt tuyết trắng còn
dính những vết máu rửa không sạch.


Trong lòng Nguyễn Húc hung hăng đau một trận, bàn tay xiết chặt lại đứng ở cửa phòng đè nén một chút tâm tình khó chịu này rồi mới đi vào.

“Tại sao em không thể khiến cho người ta yên tâm được ….” Giọng hắn khản đặc rất thấp, đi đến, hai tay xanh tại hai bên người nàng, bàn tay rất
nhẹ rất nhẹ vuốt ve vết thương cùng mấy sợi tóc của nàng, không dám nhìn tới những nơi khác.

Có lẽ chính là giờ phút này Tần Dịch Dương không có ở đây, hắn mới có
thể biểu lộ ra một chút cảm tình chân thành tha thiết như vậy.

Khóe miệng nổi lên một nụ cười châm chọc, Nguyễn Húc dừng ở cánh mi xinh đẹp cùng cánh môi anh đào trong lúc ngủ mơ cũng không chịu thả lỏng của nàng, khàn giọng tiếp tục nói: “Em là đang lo lắng cho cậu ấy sao …. Em vẫn là đã yêu cậu ấy rồi …. Nhớ rõ, Hi Hi, nếu có một ngày em phát hiện ra mình đã yêu nhầm người, anh sẽ ở đây chờ đợi em…”

Hồi lâu không có quá thân mật với nàng như vậy, khóe miệng Nguyễn Húc lộ ra một nụ cười ưu thương thản nhiên, cúi đầu xuống nhẹ nhàng mà hít lấy hương thơm trên tóc nàng, chẳng qua là mùi tanh tưởi của máu đã phá đi
mùi hương tuyệt mỹ của nàng, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra nàng đã như thế nào mà giằng co với tên Nhạc Phong ma quỷ kia trong thời gian lâu
như vậy, trên người bị thương nhiều như vậy, có lẽ đều là do bị đánh mà
thành, hắn không còn nhớ rõ được nữa, nàng thực đã kiên cường như vậy,
kiên cuờng đến mức có thể phản kháng và bảo vệ chính mình.

“Em đúng là người phụ nữ khiến người ta phải đau lòng …” Hắn thấp giọng, ở trong bầu không khí yên tĩnh này đột nhiên quên mất chính mình, môi
nhẹ nhàng di chuyển ở trên khuôn mặt láng mịn của nàng, tựa như là sợ
làm bẩn nàng mà không dám hôn lên, “Hi Hi … Anh nghĩ anh yêu em mất
rồi.”

Giống một pho tượng xinh đẹp của nữ thần, hắn dám yêu nhưng không dám chạm vào.

Sợ nàng bị thương, sợ nàng đau đớn, sợ nàng không vui.

Bàn tay ở bên hông nàng chậm rãi nắm chặt lại, Nguyễn Húc cúi người thật lâu cũng không chịu đứng lên, có lẽ chờ đến lúc nàng tỉnh táo lại thì
một điểm nhỏ cũng không nhớ được, cũng không nhớ rõ được người đàn ông
nào ở bên cạnh nàng nói yêu nàng, cho nên giờ phút này chỉ thuộc về
chính hắn, hắn yêu sâu sắc yêu đơn phương, không hy vọng trong giây phút ngắn ngủi này mà mất đi cơ hội biểu lộ.

Ngoài cửa có tiếng bước chân.

Thân thể Nguyễn Húc cứng đờ, cảm giác được tiếng bước chân đang vọng lại rất gần kia, chính mình vừa nãy thế nào mà lại không cảm giác được?

Hắn tưởng là Lạc Thành.

Chậm rãi đứng dậy, quay đầu, nhưng khi phát hiện ra sắc mặt liền trắng
bệch, lại là dáng người cao lớn, vẻ mặt mang theo ngạo mạn – Tần Dịch
Dương.

Một màn vừa mới kia, nói vậy hắn đã thấy được? Nháy mắt thân thể Nguyễn Húc càng thêm cứng đờ.

“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi ra đi.” Ngữ khí của hắn không chút
gợn sóng, nhưng không chút che đậy hàn ý, ánh mắt vẫn như trước chăm chú nhìn tiểu nữ nhân trên giường, lại chậm rãi di chuyển đến trước mặt
Nguyễn Húc.


Thân thể Nguyễn Húc cứng đờ lùi lại từng bước, khóe miệng lộ ra một nụ cười, như là nhớ tới chuyện trước kia, thực buồn cười.

“Vì sao? Không phải là trong lòng cậu đang tính toán khi nào thì đánh
mình một trận sao?” Người đàn ông này trước kia cũng không phải chưa
từng đánh hắn.

Đáy lòng Tần Dịch Dương lắng đọng một chút mỏi mệt, từ lúc bắt đầu nhận
thấy nàng có nguy hiểm, cho đến bây giờ đã đem nàng an toàn cứu ra, lo
lắng trong lòng hắn đã vượt xa tưởng tượng của hắn, loại cảm giác tinh
thần căng thẳng buộc chặt giằng co suốt mấy giờ, thân thể hắn cũng không mệt mỏi lắm, có mỏi mệt cũng chính là tinh thần.

Chỉ có nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường kia tâm tình mới có chút tốt hơn.

Khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười châm chọc yếu ớt, lạnh như
băng, kiêu ngạo mà phản kích lại: “Lý do là vì cậu không kiêng nể gì mà
yêu người phụ nữ của tôi.”

Thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương đi tới, một bên vai bị băng gạc
băng kín lấy, hắn vẫn là cúi người xuống, nắm chặt tay chống đỡ thân thể chăm chú quan sát nàng. Loại tư thế này làm cho miệng vết thương của
hắn bị xé rách đau đớn, chỗ vừa mới được băng bó tốt máu lại âm ỉ rỉ ra, dường như hắn không có để ý nhiều như vậy, nhìn thấy khuôn mặt nàng, có thể khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều thoải mái.

Nguyễn Húc có chút bàng hoàng, sau đó chậm rãi phản ứng lại.

Đúng vậy. Là bởi vì hắn không có năng lực thay đổi bất cứ điều gì.

Hi Hi khăng khăng một mực yêu cậu ấy, thương cậu ấy, nàng là vợ danh
chính ngôn thuận của cậu ấy, cậu ấy là chồng của nàng, tình cảm giữa bọn họ là tư mật tuyệt đối người ngoài không thể lý giải nổi, cho dù Nguyễn Húc hắn có thực sự yêu Lâm Hi Hi, thì cũng có năng lực thay đổi gì chứ?

Người đàn ông trước mắt này là Tần Dịch Dương, hắn kiêu ngạo đến mức coi thường tất thảy, cho tới bây giờ cũng không có lý do gì là ngoại lệ.

Chua xót trong suốt thời gian qua tràn ngập trong phòng bệnh, trái tim
Nguyễn Húc cũng cảm giác như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt.

“Hãy quý trọng cô ấy.” Cuối cùng giọng nói khàn khàn lưu lại một câu,
Nguyễn Húc nhìn bóng dáng hắn nói: “Mặc kệ ban đầu cậu có kế hoạch gì.”

Nói xong, hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.

Cả căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, hai bàn tay nắm chặt của Tần
Dịch Dương hồi lâu không có buông ra, chắc chắn những hộ sĩ khi nhìn
thấy vết thương của hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc. Hắn vươn tay, chậm
rãi chạm đến hình dáng khéo léo xinh đẹp của nàng, nhìn thấy nàng ngủ mà vẫn tham luyến sự ấm áp này, vươn tay, tìm lấy tay hắn, im lặng mà dán
sát vào, lông mày nhíu chặt khẽ thả lỏng, lúc này mới càng thêm an ổn mà chìm vào trong mộng ngọt ngào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận