Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Hắn đứng dậy, hướng phía sofa đi tới.

Lâm Hi Hi phục hồi lại tinh thần, thấy thân ảnh cao ngất của hắn tới gần, lòng không khỏi dâng lên sợ hãi.

Tay nàng để bên hông, cánh tay nhỏ nhắn nắm lại, đợi hắn tới gần. Bọn họ trong lúc đó vẫn luôn tồn tại dạng quan hệ này, hắn không hề che giấu,
nàng cũng không dám né tránh. Đó là lý do khiến Tần Dịch Dương cúi người xuống ôm nàng vào lòng, trên sofa nàng có chút chìm đắm thật lâu, Lâm
Hi Hi không chút sợ sệt nào, chỉ là lưng vẫn cứng ngắc, có chút không
dám động đậy.

Nhớ lại nụ hôn chiếm đoạt của hắn tối hôm qua, nàng tự nhiên có chút
cứng người lại. “Cô mới tới công ty vài ngày có phải không? Lại mang đến nhiều phiền toái như vậy sao?” Tần Dịch Dương dừng lại ở gương mặt
trắng nõn của nàng, mở miệng nói.

Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua văn kiện trên bàn làm việc, nhìn thẳng hắn,
ánh mắt trong veo mang theo nét mềm mại mà kiên định: “Đó là bịa đặt,
tôi không biết người nào đó tố cáo tôi, thế nhưng việc này… tôi không
làm.”

Tần Dịch Dương vươn tay, nắm lấy cằm nàng, da thịt của nàng vẫn là mềm mại trơn bong như trước.

Hơi thở của Lâm Hi Hi có chút khẩn trương, cùng hắn ở gần nhau như vậy,
Tần Dịch Dương chăm chú cảm nhận cảm giác đến từ lòng bàn tay, mang theo tiếng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai nàng: “Tài liệu này hai ngày
trước Nguyên Đồng đưa lên, Bác Viễn đối với việc này có thái độ xử lý
rất nghiêm túc, Lâm Hi Hi…Cho tôi một lý do để có thể tin tưởng cô xem.”

Trong nháy mắt Lâm Hi Hi có chút kinh hoảng, văn kiện tố cáo đúng là do
Nguyên Đồng viết, điều này không ngoài dự liệu của nàng, thế nhưng từng

việc của nàng cùng Nhạc Phong phát sinh trong lúc đó, Dịch Dương đều
biết rõ thế nhưng.. hắn như thế nào lại… “Ngài …ngài biết mà..” Sắc mặt
Lâm Hi Hi đỏ bừng, đôi mắt trong veo lộ ra một tia khẩn trương không lý
giải nổi, “Tôi không có khả năng lấy được tài liệu của Bác Viễn để cung
cấp cho Nhạc Phong, càng không có lý do giúp hắn, chúng tôi thực sự
không có quan hệ gì hết…”

Hắn vẫn là biết thế nhưng…

Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị bóp nghẹt, rất nhiều điều
không thể nói lên lời, chỉ có thể chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn lãng bức
người của Tần Dịch Dương, hơi thở của hắn đã từng cho nàng cảm giác tín
nhiệm cùng mê luyến, hôm nay lại khiến nàng sợ hãi.

Khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên ý cười, rất lãnh đạm, rất xa xôi, hắn
buông cằm của nàng ra, cả người tản ra một tia lãnh khốc.

“Bác Viễn cũng không phải chỉ một mình tôi nói là được, cô nghĩ một chút xem nên giải thích như thế nào với người trong ban quản trị.” Hắn đứng
lên đi tới bên cửa kính thủy tinh, với tư thế lãnh đạm, yên tĩnh quan
sát thành phố phía dưới, “Bọn họ không có lý do gì để tin tưởng cô, cũng không vì một nhân viên bình thường mà hao tâm tổn trí nghĩ xem điều tra chuyện gì, tốt nhất là cô nên chuẩn bị thôi việc đi.”

Phía sau hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi nhất thời trở lên tái nhợt, đứng lên.

Là ý gì đây?

Nàng vừa mới chuyển vào nhà trọ của nhân viên Bác Viễn, vừa mới thích ứng, lại gặp cảnh ngộ này…


Tòa án bên kia còn có vụ kiện đang chờ nàng, thậm chí nàng còn chưa
chuẩn bị tốt để đối mặt Nhạc Phong. Sự tình hết thảy kéo tới, Lâm Hi Hi
đột nhiên có cảm giác yếu đuối, đè lên hai vai nàng, nàng nỗ lực bình ổn chính mình, cố gắng suy nghĩ nên làm như thế nào.

Nàng đứng dậy, chậm rãi tiến đến bên người Tần Dịch Dương, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lớp thủy tinh lạnh lẽo.

Cảm giác lạnh lẽo này cũng giống như người đàn ông bên cạnh, nàng vĩnh
viễn không nhìn thấy được vẻ ôn nhu của hắn, vĩnh viễn không biết nên
làm thế nào chiếm được sự đồng tình của hắn, hắn luôn lãnh đạm như vậy,
nàng muốn cầu xin hắn giúp đỡ, nhưng không cách nào mở được miệng.

Sức mạnh của phụ nữ, lúc mất đi chỗ dựa, cuối cùng lại nhỏ bé như vậy, yếu đuối như thế.

“Tôi không muốn..” Trong bầu không khí yên lặng, giọng Lâm Hi Hi rất
thấp, rất nhẹ, hàng lông mi dài cụp xuống, che lấp đi vẻ yếu đuối thoáng qua, hơi thở nàng mong manh, “Tôi không muốn thất nghiệp…” “Tôi đã đồng ý với Viện Y phải giúp cô ấy… nhưng dường như với chính bản thân mình
tôi cũng không thể bảo đảm…”

Cánh tay nhỏ bé yếu ớt vịn trên thủy tinh, lộ ra vài phần tái nhợt, Lâm
Hi Hi cảm thấy chính mình không thể kiên cường nữa, ánh mắt càng lúc
càng mờ mịt. Từ khi nào thì bắt đầu, cuộc sống của nàng lại trở lên tối
tăm như thế? Mất đi công việc, cũng là mất đi nơi ở, nàng không có biện
pháp duy trì sự sinh tồn của bản thân. Tại sao lại có thể như vậy?

Sao lại đột nhiên trở thành như vậy?


Nàng không hiểu nổi, lại không thể hiểu, chỉ có thể bộc lộ nỗi tuyệt vọng dưới ánh sáng ấm áp của căn phòng này.

Tần Dịch Dương giơ tay dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối của nàng, làn
da trắng nõn mê người lộ ra chút ửng hồng, đôi mắt xoay chuyển, mờ mịt
mơ màng, hắn lạnh lùng xoay người, cánh tay chậm rãi đem nàng thu vào
trong lòng.

Lâm Hi Hi lúc đầu có chút giãy dụa, nàng chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, có chút không thể tự thoát ra được.

Cô gái nhỏ bé nhu thuận trong lòng, Tần Dịch Dương nhẹ luồn vào tóc của
nàng, đôi môi bạc kề sát trán nàng thấp giọng nói: “Sao không học để tỏ ra yếu đuối một chút hả? Tại thời điểm cần yếu đuối cũng đừng cố làm ra vẻ kiên cường…có hiểu không?”

Trong lòng hắn đều là ý nghĩ độc chiếm, rất ấm áp, Lâm Hi Hi hé mở đôi
mắt ẩm ướt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không biết…ngài…tôi nghĩ rằng ngài
sẽ không giúp tôi..tôi không biết ngài đang suy nghĩ cái gì, tôi đoán
không được…”

Nói xong những lời này, lòng Lâm Hi Hi vô cùng hỗn loạn, thế nhưng tất cả đều là thật.

Tần Dịch Dương ôm thắt lưng nàng, cúi đầu đem nàng nhẹ nhàng áp trên cửa kính, hơi thở cực nóng tại đôi môi anh đào của nàng: “Vậy cô nghĩ hiện
tại tôi muốn làm gì?”

Thủy tinh rất lạnh, thân thể hắn cũng vậy,Lâm Hi Hi nén chịu ……, không biết phải làm gì.

Nàng nhớ tới bản hợp đồng mà hắn từng đưa cho nàng, hắn từng nói một khi thắng kiện là lúc nàng phải đáp ứng một điều kiện của hắn, nàng lại
không hỏi điều kiện kia là gì đã vội chạy trốn.

“Tôi không biết, tôi…a!” Lâm Hi Hi bỗng nhiên bị ngăn lại một cách hung hăng, lời lẽ trong nháy mắt bị cướp đi.


Tần dịch Dương cúi đầu cướp đoạt vẻ mị hoặc ngọt ngào của nàng, đem
toàn bộ thân thể của nàng thu vào trong lòng, ngón tay thon dài thâm
nhập vào trong vạt áo của nàng, bàn tay ấm áp linh hoạt tại eo của nàng
nhẹ nhàng vuốt ve, lần theo đường cong duyên dáng hướng lên, tại ngực
nàng tùy ý mà nhào lặn.

Bị chạm vào khuôn ngực đẫy đà, cô gái nhỏ nhắn trong lòng run rẩy một
hồi, tiếng thét chói tai bị cắn nuốt không thể nào phát ra.

Lâm Hi Hi liều mạng giãy dụa chống cự lại, cổ tay trên ngực hắn ra sức
đẩy nhưng không có tác dụng, lưỡi vẫn là bị hôn đến đau nhức kịch liệt,
nức nở tránh không được, thân thể phản ứng rõ ràng như vậy, một chút đã
cuốn hết khí lực của nàng.

Tay hắn đảo qua nhũ hoa hồng hồng của nàng, cả người Lâm Hi Hi run lên, hốc mắt nhất thời trở nên ấm áp.

Tránh không được … nàng căn bản tránh không được!

Khí lực toàn thân biến mất, cả người Lâm Hi Hi bủn rủn vô lực, si ngốc
mặc cho cánh tay kiên cố của hắn xiết chặt vòng eo, nàng trong suốt tựa
như thủy tinh, không có khí lực phản kháng, mỗi một cử động của hắn đều
rõ rang như vậy, như luồng điện lan tỏa toàn thân mang theo dục vọng,
Lâm Hi Hi hưởng thụ nụ hôn của hắn, vẫn không ngừng run rẩy.

Nếu như không dừng lại, hắn nhất định không thể khống chế được tại nơi này mà muốn nàng.

Tần Dịch Dương chậm rãi buông cánh môi của nàng ra, đôi mắt thâm thúy
đem dục vọng áp chế xuống dưới, nhìn nàng hô hấp bất ổn, trên khuôn mặt
tái nhợt tràn đầy nước mắt,cánh môi sưng lên đỏ bừng, nhàn nhạt mở
miệng: “Bây giờ đã biết rồi chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận