Tổng Tài Tôi Hung Dữ

“Điều này không quan trọng, cái quan trọng là làm như thế nào để qua được cửa ải này. Phóng viên sẽ đến nhanh thôi, em coi như cùng quá thì hóa liều vậy.”

“Em thật sự muốn tự mình lên sao?” Trên mặt Ẩn Hạo tràn đầy lo lắng, Nhã Lan nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu.

“Anh không đồng ý!” Anh ta cuộn tờ tạp chí lại, vứt ra ngoài, giọng điệu kiên định.

“Chuyện này không phải anh đồng ý hay đồng ý là liền có thể giải quyết được, người tung ra tin đó đã giả mạo danh nghĩa của tôi, nếu như không đi, thì tôi sẽ phải tự động rút khỏi ngành giải trí, Ẩn Hạo, anh thấy điều này có thể không?”

“Thế nhưng em hoàn toàn không có khả năng thắng đâu.” Ẩn Hạo nói ra sự thật, cô thực sự không có khả năng thắng.

“Mặc kệ đi, nếu như anh còn coi em là bạn, thì bây giờ, lập tức, dạy em vài chiêu đi. Em biết anh cũng là cao thủ đua xe, khả năng học hành của em cũng không hề kém, anh dạy các kĩ thuật cho em một lần đi, em sẽ luyện thêm vài lần nữa, chắc là sẽ được thôi. Tin là Nghê Tiên Như cũng không thật sự muốn đặt cược tính mạng với em đâu. Cô ta ở trên đường đua ngoằn ngoèo như vậy, nhất định sẽ có sự kiêng dè.” Nhã Lan vẫn có sự tin tưởng nhất định đối với khả năng của bản thân, hơn nữa đạn đã lên nòng rồi thì không thể không bắn, cô không còn cách nào khác.

“Được thôi, có thể thử xem.” Ẩn Hạo im lặng một hồi, khẽ gật đầu.

“Chuẩn bị xong chưa?” Nghê Tiên Như đã thay xong trang phục của Khương Uy Thiên, cũng đã trang điểm xong rồi, cô ta thong thả bước đến, sau khi nói xong liền chỉ chỉ về phía phóng viên ở sau lưng.

“Chuẩn bị xong rồi.” Nhã Lan nói không sai, cảnh đua xe này của bọn họ chỉ là một quyết định tạm thời, Nghê Tiên Như vẫn muốn đeo giày cao gót lái xe như cũ, còn cô, thì vẫn là giày thể thao rất giản dị.

Thứ kiêng kị nhất khi lái xe chính là loại giày cao gót nhọn hoắt như thế này, Nghê Tiên Như không dám tăng hết tốc độ, chỉ cần cô giữ sự tập trung, thì hoàn toàn có khả năng thắng, hơn nữa trong kịch bản cũng là cô thắng mà không phải sao? Nghê Tiên Như chắc sẽ không dám không diễn theo kịch bản đâu.

“Rõ ràng chỉ là cảnh đua xe giả nhưng lại cứ như đua xe thật sự vậy.” Đạo diễn bất lực lắc đầu, ngồi vào vị trí. “Sẵn sàng chưa?”

“OK rồi.” Văn Văn dừng lại bên cạnh Nghê Tiên Như, cô ta khẽ nói nhỏ vào tai Nghê Tiên Như.

“Được rồi, có thể bắt đầu rồi!” Nghê Tiên Như gật đầu hài lòng, lớn tiếng trả lời câu hỏi của đạo diễn, một lát sau liền xoay người lại, hỏi nhỏ: “Không bị người nào nhìn thấy chứ.”

“Sẽ không đâu.” Văn Văn tràn đầy tự tin.

“Cô Quắc, phía cô thì sao?”

Nhã Lan khẽ hít thở, cô đã ngồi lên xe. “Có thể rồi.”

“Đường núi ngoằn ngoèo quanh co, mọi người phải chú ý an toàn đó.” Sau khi đạo diễn nhắc nhở mọi người xong, ra hiệu cho nhân viên đoàn phim làm tốt công tác chuẩn bị.

“Cố lên.” Ẩn Hạo nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ luôn quan sát tình hình của cô, có vấn đề một cái, tôi sẽ đến giúp cô ngay.” Nói xong, liền nắm chặt lấy tay cô.

“Được.” Cô gật gật đầu, nhìn những người phóng viên ở phía ngoài đang nín thở chụp ảnh liên tục cho bọn họ, rồi đóng cửa xe lại.

Cái phải đối diện ngay trước mắt đó là con đường lên núi, đường đi lên đó, quanh co uốn khúc, chạy thẳng tới đỉnh núi.

Cảnh này sẽ phải diễn là Khương Uy Thiên ép Diệp Tiểu Như đua xe để giành lấy Tinh Phương, kết cục là Diệp Tiểu Như đã liều cả tính mạng để giành lấy chiến thắng, còn Khương Vũ Nhu thì phẫn nộ rời đi.

“OK.” Đạo diễn hô lên một tiếng, tất cả âm thanh đều dừng lại, trong phim trường liền yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả âm thanh của cây kim rơi xuống. “ACTION ( bắt đầu)!”

Nhã Lan vừa đạp ga, chiếc xe liền giống như mũi tên rời khỏi cây cung lao về phía trước, cô hết sức tập trung nhìn về phía trước, nhớ lại tất cả những kỹ xảo mà Ẩn Hạo đã dạy cô.

Xe của Nghê Tiên Như ở ngay bên cạnh xe cô, tốc độ của cô ta cũng không hề chậm. Hai chiếc xe gần như ngang nhau, rất nhiều phóng viên lái xe theo ở phía sau, cố gắng để có thể chụp được nhiều ảnh hơn.

Trong khi chiếc xe vẫn đang lao nhanh về phía trước, Nhã Lan cảm thấy xe của mình đột nhiên lắc lư, rồi lại còn nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Nghê Tiên Như ở đằng trước. Hóa ra cô ta đã lấy xe đụng vào xe của mình. Nhã Lan liền đánh tay lái, kịp thời giữ vững được phương hướng. Xe của Nghê Tiên Như nhân cơ hội đó đã vượt lên.

“Muốn đuổi kịp đối thủ, mấu chốt nằm ở khúc cua, phải liền mạch lưu loát, không được do dự, khúc cua chính là điểm yếu của Nghê Tiên Như, chỉ cần có dũng khí hơn một chút, liền có thể đuổi kịp cô ta.” Ẩn Hạo vô cùng hiểu rõ kĩ thuật đua xe của Nghê Tiên Như, quả nhiên, xe của Nghê Tiên Như lại lần nữa nằm ở vị trí ngang hàng với xe của cô.

“Giữ tập trung, nhìn chăm chú vào mặt đường, thả lỏng tinh thần, lao thẳng về phía trước!” Mỗi động tác của Nhã Lan đều vô cùng chuẩn xác, cô đã ngoặt mấy khúc cua vô cùng nhanh chóng, chẳng bao lâu đã bỏ xa khoảng cách với Nghê Tiên Như.

Còn ba khúc cua nữa, tiếp tục tiến lên! Cắn chặt răng, cô liều mạng lái xe lao về phía trước, tốc độ của Nghê Tiên Như đã gần bằng rồi, cô đành phải tăng hết tốc lực thêm lần nữa, lao tới đích!

Nghê Tiên Như bởi vì nguyên nhân quần áo, không ngoài dự liệu đã rớt lại phía sau, diễn biến y như trong kịch bản, Nhã Lan đã thành công thắng trận này.

Quá tốt rồi. Nhã Lan lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhìn thấy Ẩn Hạo ở gần đó đang vẫy tay về phía cô. Vào lúc cô muốn giảm tốc độ, lại phát hiện ra, phanh xe đã mất đi tác dụng.

“Làm thế nào đây?” Cô chỉ có thể tiếp tục tăng tốc lái xe về phía trước, trên mặt đã toát hết mồ hôi, phải đối phó với tình hình này như thế nào, cô thật sự không biết.

Ẩn Hạo đã phát hiện điểm khác thường của cô, anh ta liền giật lấy một chiếc xe máy, đuổi theo phía sau. Anh ta nin thinh, vì sợ khiến Nhã Lan bị phân tâm.

Không hay rồi! Nhã Lan tuyệt vọng phát hiện, con đường này là đường cụt, đến đỉnh núi thì liền tắc nghẽn lại, cách đó không xa, là vực sâu không thấy đáy.

“Nhảy ra khỏi xe!” Ẩn Hạo rất nhanh đã đuổi kịp, đến cạnh cửa xe cô, hét to lên. Thế nhưng, cô đang vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, tay chân đều mất đi kiểm soát, cô cũng đã quên mất cả việc đánh tay lái, cứ vậy lao thẳng về phía vực thẳm…..

“Bẻ lái!” Ẩn Hạo nhảy lên một cái, nhảy vào được trong xe một cách vô cùng ngoạn mục, trong giây phút chiếc xe sắp lao xuống vách núi đó, xoay tay lái, rồi sau đó, nói: “Nghe anh, anh đếm tới ba, thì em liền nhảy xuống.”

Khẽ gật đầu, bởi vì sự xuất hiện của Ẩn Hạo, mà cô mới có thể thả lỏng thần kinh đang vô cùng căng thẳng ra.

“Một, hai, ba…nhảy!” Dưới sự thôi thúc của anh ta, Nhã Lan đã thành công nhảy lên được một bãi cỏ. Ngay sau đó, Ẩn Hạo cũng đã ở chỗ cách cô không xa, chiếc xe đó liền chuyển hướng, lao thẳng xuống vách núi.

“Quá nguy hiểm!” Lớp cỏ mềm mịn đã làm giảm bớt đi sự va đập khi nhảy xuống, cô khẽ xoa bóp chân tay đã tê cứng của mình, phát hiện ra bản thân hoàn toàn không hề bị thương gì cả.

“Không sao chứ.” Ẩn Hạo đứng dậy, sau lưng là ánh nắng, giống như một thiên thần vậy, chìa thímn tay thon dài ra. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà cô như bừng tỉnh ra, cô tự nhiên lại cho rằng, anh ta chính là vị thần cứu mạng của cô.

“Không sao.” Cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay anh, cánh phóng viên cũng đã đi xe đến, nhao nhao lấy máy chụp hình ra, chụp màn sống sót sau tai nạn này lại.

Một cuộc đua xe, không những không hủy hoại được Quắc Nhã Lan như dự tính, mà còn giúp cô tăng thêm độ nổi tiếng, hiện tại, cô đã có không ít fan trung thành, lại còn được các tạp chí và báo chí gọi với danh xưng là diễn viên yêu nghề nhất, diễn viên có tiềm lực nhất, Nghê Tiên Như tức giận đập lên thímn đứng phắt dậy, giống như đó chính là kẻ thù không đội trời chung của cô ta----- Quắc Nhã Lan.

“Chị Nghê, chị đừng nóng, vẫn còn có cách mà.” Văn Văn đi đến khuyên giải.

“Người phụ nữ đáng chết này, không ngờ rằng mạng của cô lại lớn như vậy.” Nghê Tiên Như càng kinh ngạc hơn với khả năng học hỏi của cô, không phải nói cô không biết lái xe sao? Cô ta thậm chí còn có chút nghi ngờ thám tử mà mình đã phái đi điều tra.

Cửa bị đẩy ra, hiện ra là Ẩn Hạo với kiểu tóc textured crop cá tính. “Có rảnh không?” Anh ta nhìn nhìn vào bên trong, phát hiện ra Văn Văn, “Cô ra ngoài trước đi, tôi có chút chuyện tìm cô Nghê.”

“Có chuyện gì sao, bạn cũ.” Nghe Tiên Như ngồi xuống, dựa người vào ghế sofa, nhìn Ẩn Hạo.

“Đương nhiên.” Anh ta phóng khoáng thổi đi vài sợi tóc đang rũ xuống, ngồi đối diện cô ta. “Tiên Như, có vài chuyện, cô thực sự đã vô cùng quá đáng rồi.”

“Chuyện gì?” Nghê Tiên Như cố tình giả ngốc.

“Chuyện chiếc xe.” Anh ta nói thẳng.

“Xe gì?” Cô ta vẫn tiếp tục giả vờ.

“Tiên Như, chúng ta là bạn bè nhiều năm rồi, tôi hi vọng cô sẽ dừng lại ở đây, dùng thực lực thực sự để đấu với Nhã Lan có được không?” Ẩn Hạo cố gắng nhẫn nhịn, nếu như người đối diện không phải là bạn, có lẽ anh ta đã không nhún nhường như vậy rồi.

“Anh vẫn còn coi tôi là bạn sao?” Nghe Tiên Như gay gắt nói: “Anh và Quắc Nhã Lan đã thông đồng với nhau, làm gì còn có người bạn này nữa.”

“Chúng tôi vốn dĩ chẳng có gì cả, cô ấy là vì giúp tôi nên mới rơi vào thế khó xử. Điều này chắc cô cũng biết.”

“Tôi không biết, tôi chẳng biết gì hết.” Nghê Tiên Như chối cãi.

“Tiên Như, tôi không quan tâm cô biết cái gì, không biết cái gì, tóm lại sau này, mong cô đừng có làm ra cái loại chuyện thấp hèn hại cả người lẫn xe như vậy nữa!” Ẩn Hạo vứt một cuộn băng xuống, Nghê Tiên Như nghi ngờ cầm lên. “Đây là gì?”

“Đây là Văn Văn trợ lí trang điểm của cô đi làm hỏng chiếc xe, vô tình bị camera ghi lại, muôn xem không?” Ẩn Hạo buồn phiền nhắm mắt lại, “Tiên Như, trước đây cô không hề như thế này mà.”

Gương mắt Nghê Tiên Như liền trở nên gượng gạo lúng túng, nhưng lại lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường. “Cái này thì có thể nói lên được điều gì chứ? Văn Văn cũng là trợ lí trang điểm của Quắc Nhã Lan mà, có khi là do cô ta đắc tội với người ta, nên người ta mới nhân cơ hội này để trả thù cũng nên.”

“Tốt nhất là như vậy, tôi không hi vọng bạn của tôi là người như vậy.” Ẩn Hạo nói xong câu này liền rời đi luôn, Nghê Tiên Như giống như bị ai đó lấy mất đi chỗ dựa vậy, tự nhiên mềm nhũn người ra, cô ta ngồi ngây ra đó một lúc, rồi lại giống như người điên, gạt hết tất cả đồ đạc ở trên thímn xuống.

………

Ánh nắng ban mai khẽ xuất hiện, đằng đông cũng mới bắt đầu lộ ra một vệt bạc sáng, làn gió mát lạnh của buổi sớm lướt nhẹ qua mặt, mang đến một cảm xúc dễ chịu. Đóng phim chính là như vậy, để nội dung có thể chân thực nhất, thì sẽ phải đi đến phim trường bất cứ khi nào cần thiết.

Hôm nay phải đóng cảnh hai người ngồi bên bờ biển ngắm mặt trời mọc, cho nên Nhã Lan và Ẩn Hạo phải ngồi xe suốt đêm để kịp đến đây. Cùng đến còn có nhân viên làm việc của đoàn phim, riêng đạo diễn, đã đến đây từ lâu rồi, bối cảnh cũng đã phục dựng gần xong rồi.

Ngáp một cái, Nhã Lan dụi dụi đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo của mình, sáng sớm cảnh sắc ở trên biển rất đẹp, dưới ánh sáng ảm đạm bỗng hiện lên một màu trắng vô cùng đẹp mắt, sáng rực cả một vùng, sóng biển dạt dào, khi thì sóng xô bờ cát, khi thi lại rút lui không thấy chút dấu vết nào, giống y như một đứa trẻ tinh nghịch vậy.

Bãi cát này rất bằng phẳng, thế nhưng không được rộng lớn lắm, sóng biển bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn chìm hết cả nửa bãi biển, thế nhưng khí thế lại không hề hung dữ mạnh mẽ, chỉ giống như một tấm ảo mỏng khoác nhẹ lên người, rồi lại từ từ cởi ra, cứ lặp lại như vậy, từ năm này qua năm khác không ngừng nghỉ.

“Mệt sao? Sắp phải vào cảnh rồi.” Ẩn Hạo quan tâm mang đến một chai nước khoáng, mở nắp ra, đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Cô đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, thường xuyên thức thâu đêm cũng có, thế nhưng tư trước đến nay cô chưa từng thức dậy vào giờ này. Cuộc sống của cô rất có quy luật, tất cả đều vì công việc và học tập, cho nên, về cơ bản là không có sự biến đổi lớn. Đầu của cô có chút choáng váng, dễ nhận ra là không hề thích ứng được với việc dậy làm việc vào giờ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui