Tổng Tài Tôi Hung Dữ

“Còn phải uống nữa sao?” Cô khẽ nói.

“Đương nhiên.” Ẩn Hạo còn chưa kịp trả lời, Lãnh Mạn Nguyên đã liền tiếp lời. Tai của anh đúng là thính, cô nói nhỏ như vậy, vậy mà anh cung nghe thấy.

“Đúng vậy. Uống với bàn này, mà không uống với bàn kia, người ta sẽ tưởng rằng cô thế lực, khinh thường bọn họ, ngôi sao mà, sợ nhất là bị ảnh hưởng xấu, những người này, đều là khách quý của phóng viên ngành giải trí đó, bọn họ chỉ mong lục tìm được chút tin tức, để đi nói với đám phóng viên đó.” Nghê Tiên Như cũng nói chêm vào.

Nhã Lan phát hiện ra, bản thân mỗi lần đều có thể bị cô ta tính kế.

Cầm chặt ly rượu trong tay, lần này, cô đã không còn đường lui nữa rồi. Đã như vậy rồi, vậy chỉ có thể đánh liều theo thôi.

“Nhã Lan, không cần phải để ý nhiều như vậy.” Ẩn Hạo ở phía sau kéo lấy tay cô, cô kiên quyết buông ra. Cho dù mọi chuyện không phải như vậy, thì cô cũng không muốn thua Nghê Tiên Như, cô không muốn Nghê Tiên Như mãi mãi dùng thái độ của người chiến thắng đó để nói chuyện với cô.

“Không sao.” Cô kiên định nói. Đồng loạt nâng ly rượu lên, sau đó, thẳng thắn uống cạn một hơi với mọi người.

“Được, quả nhiên thẳng thắn.”

“Không nhìn ra, cô Quắc cũng rất có bản lĩnh như vậy.”

Liên tiếp nghe thấy rất nhiều lời nịnh hót, đầu của Nhã Lan đã vô cùng choáng váng, rồi lại liên tiếp cụng ly, uống hết, mãi cho đến khi mời hết toàn bộ mười lăm thímn, lúc này nhờ có Ẩn Hạo dìu cô mới lảo đảo bước được về chỗ ngồi của mình.

“Nhã Lan, em say rồi, đi rửa mặt đi.” Ẩn Hạo khẽ nói bên tai cô.

“Chưa, em chưa say.” Nhã Lan chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thế nhưng lại vô cùng hưng phấn, cô đẩy tay Ẩn Hạo ra, tự mình bước lảo đảo về phía trước, “Ai bảo em say chứ, em rất ổn. Uống rượu, chỉ là chuyện nhỏ.”

“Nhã Lan, cẩn thận.” Cơ thể loạng choạng ngã về phía trước, ngã vào một bờ ngực.

“Ẩn…. Hạo, không… cần đỡ em, em….. rất ổn.” Cô vùng vẫy muốn thoát ra khỏi bờ ngực đó, lại nhìn thấy là khuôn mặt lạnh lẽo của Lãnh Mạn Nguyên.

“Ôi, xin lỗi.” Đầu của cô đã hoàn toán mê man rồi, không hề sợ hãi anh nữa, ngược lại còn thẳng thắn lùi ra. Chỉ là cánh tay rắn chắc đó cứ ôm chặt lấy eo cô, giữ chặt cô ở trong lòng.

“Anh… tránh ra, đợi lát nữa… Nghê… cô Nghê cô ta….” Miệng cô bắt đầu lắp bắp, mãi cũng chẳng nói xong một câu. Cô bất lực đập đập vào lưng anh, tỏ ý kêu anh buông ra.

“Không cần quan tâm đến người khác!” Giọng điệu của Lãnh Mạn Nguyên rất lạnh, anh tức giận sao? Nhã Lan ngước đôi mắt đang mịt mù của mình lên, trước mắt cứ bị ngăn cách bởi một tầng sương mù, không nhìn rõ cái gì cả.

“Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ hết tất cả.”Cô bắt đầu rơi nước mắt, tại sao anh lại xấu xa như vậy, rõ ràng biết cô thích anh, thế nhưng lại tuyệt tình như vậy, lại còn kéo Nghê Tiên Như đến cùng, cô rất buồn. “Tôi mặc kệ các người, tôi chỉ quan tâm đến đau lòng, đau lòng…muốn chết, đấy!” Cô mặc kệ nấc lên một cái, vùi đầu vào trong lòng anh, hít hà mùi nước hoa Eau de cologne quen thuộc hòa quyện với mùi cơ thể của anh, khóc vô cùng thương tâm

“Linh nhi, chúng ta quay về đi.” Lãnh Mạn Nguyên ôm lấy vai cô, chuẩn bị rời đi.

“Nguyên!” Nghê Tiên Như đuổi theo, mắt cô ta đã đỏ ửng lên rồi, chắc là uống không ít. “Bọn họ mới là một đôi, trên báo đã đưa tin rồi, anh như này không tốt đâu!”

“Tránh ra!” Lần đầu tiên, Lãnh Mạn Nguyên nổi giận với Nghê Tiên Như, anh dùng sức đẩy tay Nghê Tiên Như ra.

“Đợi một chút.” Ẩn Hạo đứng trước mặt hai người. “Người anh đang ôm tròng lòng là bạn gái tôi, phiền anh buông ra.”

“Cô ấy là vợ tôi, anh nói xem có cần buông ra không?” Trong mắt của Lãnh Mạn Nguyên đã bắt bừng lên lửa giận rồi, nhìn Ẩn Hạo một cái, tiếp tục bước về phía trước.

“Anh không nghe rõ sao? Người anh đang ôm trong lòng là bạn gái tôi.”Ẩn Hạo lùi lại thêm một bước nữa, chặn đường đi của hai người.

“Anh muốn chết sao?” Lãnh Mạn Nguyên cực kỳ giận dữ, tay nắm chặt thành quyền.

“Làm gì vậy, làm gì vậy, ồn chết đi được.” Nhã Lan từ trong lòng anh thò đầu ra, nhìn thấy Ẩn Hạo. “A, … Hạo, anh đến rồi, đúng lúc quá, chúng ta có thể về nhà rồi chứ.”

“Anh không nghe thấy sao? Cô ấy muốn về nhà.” Ẩn Hạo vươn tay ra cướp người, Lãnh Mạn Nguyên né người tránh đi, càng ôm chặt người ở trong lòng hơn.

“Tôi muốn về nhà.” Nhã Lan hét lên ở trong lòng anh, đối với tình hình lúc này cô hoàn toàn không hề hay biết tý gì, đầu óc choáng váng mê man khiến cô mất di khả năng phán đoán.

“Anh sẽ đưa em về ngay bây giờ.”Trên đầu truyền đến một âm thanh, là của Lãnh Mạn Nguyên. Cô rất mệt, cô muốn ngủ, thế nhưng không đúng, hình như cô ở nhà Ẩn Hạo mà nhỉ.

“Không, tôi muốn về nhà.” Cô duỗi một tay ra, muốn kéo Ẩn Hạo đang ở trước mặt.

“Mau buông tay, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu.” Ẩn Hạo đưa ra thông báo cuối cùng, thế nhưng chỉ nhận lại được một tiếng hừ lạnh của Lãnh Mạn Nguyên.

Đá một cái về phía đó, Lãnh Mạn Nguyên kịp thời tránh được, chân của Ẩn Hạo liền sượt qua vạt váy của Nhã Lan, khiến anh ta hoảng sợ thu ngay chân về. Lãnh Mạn Nguyên thấy Nhã Lan vẫn say đến không biết gì ở trong lòng anh, cô đang nhắm mắt, nuốt nuốt nước bọt, nhìn dáng vẻ thì chắc sắp ngủ rồi.

Ẩn Hạo vươn tay ra, muốn kéo Nhã Lan từ trong lòng Lãnh Mạn Nguyên ra, chưa thực hiện được, Lãnh Mạn Nguyên chỉ xoay người một cái, liền hất được tay của anh ta ra.

“Đánh nhau rồi, hai người đánh nhau rồi.” Có người đang hô lên, lập tức, tiếng hét của phụ nữ truyền đến, tất cả mọi người đứng ở chỗ xa kia, đều nhìn về phía này.

“Trời ơi, đừng đánh nhau nữa, Hạo, như vậy cũng không giải quyết được vấn đề đâu.” Lý Khắc Lan lo lắng đến nỗi trên mặt toát đầy mồ hôi, ông ta giữ chặt lấy Ẩn Hạo, không ngờ rằng lại bị anh ta hất người ra, ngã lên ghế.

“Nguyên, anh không thể đưa cô ta đi, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, đang đợi kịch hay của các anh, chúng ta đi về đi.” Nghê Tiên Như bước lên, muốn khuyên can Lãnh Mạn Nguyên, thế nhưng anh ta lại như không nghe thấy gì hết vậy, chỉ cẩn thận ôm lấy Nhã Lan, buông một tay ra, đẩy Nghê Tiên Như ra xa. “Đừng đến đây, đứng ở bên xem là được.”

“Lãnh Mạn Nguyên, hôm nay tôi nhất định phải đưa được Nhã Lan đi!” Ẩn Hạo nhếch miệng, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.

Anh ta liên tiếp tung ra vài quyền, lần này vừa hung ác lại vừa mạnh mẽ, mỗi một chiêu đều nhắm về mặt và những chỗ hiểm của Lãnh Mạn Nguyên, cố tình tránh chỗ Nhã Lan ra.

Mặc dù trong lòng Lãnh Mạn Nguyên đang ôm một người, thế nhưng vẫn có thể dễ dàng ứng phó. Ẩn Hạo liên tiếp đấm rất mạnh mẽ, cũng rất hung tàn, mỗi một cú đấm đều có thể lấy mạng, Nhã Lan thấy không thoải mái liền khẽ nhúc nhích, khẽ kêu lên một tiếng.

“Linh nhi, em không sao chứ…”

Có điều, anh cũng không phải một người dễ chơi, kể cả trong lòng còn có Nhã Lan, thế nhưng vẫn có thể ứng phó như thường, lập tức, Ẩn Hạo liền bị ăn một cú đấm của anh ta lên mặt.

“Mau lên, đi gọi bảo vệ đến đây!” Giám đốc nhà hàng đi vào, nhìn thấy một màn nguy hiểm như vậy, lớn tiếng ra lệnh cho những người đi theo. Những người phục vụ đang kinh ngạc kia nghe thấy vậy liền lập tức chạy ra ngoài, đi gọi nhân viên bảo vệ đến, vây thành nửa vòng tròn, dồn Ẩn Hạo vào một góc.

“Lùi xuống cho tôi, ai cũng không được phép đến đây!” Lãnh Mạn Nguyên giận dữ hét lên, anh khẽ thả lỏng gân cốt, rồi lại ôm Nhã Lan chặt hơn vào trong lòng.

“Coi như anh còn có khí phách.” Ẩn Hạo lau vết máu ở khóe miệng, nói chung cũng đã có chút tán thưởng.

Hai người đều đã chuyển sang thế tấn công, đã làm xong chuẩn bị cho một trận đấu mới.

“Ưm…” Nhã Lan lại khẽ kêu lên lần nữa, xoay qua xoay lại, cô rất buồn nôn. Cô bịt chặt miệng, lát sau, không ngừng nôn ra, làm bẩn hết âu phục của Lãnh Mạn Nguyên.

“Các anh… đều đang làm gì vậy?” Sau khi nôn ra, cô đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn hai người đang trừng mắt nhìn nhau, hỏi.

“Không có gì.” Lãnh Mạn Nguyên cởi âu phục trên người ra, lau miệng cho cô, rồi lại ấn đầu cô vào trong lòng. “Ngoan nào, đừng động đậy.”

“Không đúng.” Nhã Lan không nghe lời vùng vẫy ra ngoài, cô đẩy Lãnh Mạn Nguyên ra, bước đi loạng choạng về phía trước mặt Ẩn Hạo, đã nhìn thấy vết thương trên mặt Ẩn Hạo. “Anh, sao lại….bị thương? Ai đánh anh?” Tay của cô xoa nhe lên mặt Ẩn Hạo, Ẩn Hạo bối rối tránh đi, thế nhưng cô vẫn đặt được tay mình lên đó.

“Ai đánh anh?” Cô kiên trì hỏi cho bằng được mới thôi.

“Anh đánh, ai bảo anh ta vô dụng!” Tay của Lãnh Mạn Nguyên siết chặt lại, nhìn Nhã Lan đi về phía đó, tức giận nói.

“Đừng đắc ý, anh thì cũng chẳng tốt hơn đâu!’ Ẩn Hạo châm biếm lại, như muốn ra oai vậy mà nắm lấy thímn tay đang đặt trên mặt mình của Nhã Lan. “Nhã Lan, chúng ta đi về thôi.”

“Đúng, chúng ta phải về rồi.” Nhã Lan giống như nhớ ra điều gì vậy, kéo Ẩn Hạo rời đi.

“Không được phép!” Lãnh Mạn Nguyên chặn ở phía trước, ngăn cản đường đi của hai người.

“Anh không có quyền ngăn cản chúng tôi nữa, là Nhã Lan tự nguyện muốn rời đi mà.” Ẩn Hạo kéo tay Nhã Lan, đẩy tay Lãnh Mạn Nguyên ra, đi qua một bên.

“Không được phép!” Tay của Nhã Lan liền bị kéo lại, bị Lãnh Mạn Nguyên nắm chặt lấy.

“Nếu như truyền thông biết được anh cố chấp giữ lại một người phụ nữ mà anh vốn không hề muốn, rõ ràng là muốn hủy hoại cả một đời của cô ấy, không biết sẽ nói gì đây nhỉ?” Ẩn Hạo bắt đầu uy hiếp anh.

“Chẳng sao cả, tôi không để ý.” Anh chớp chớp mắt, không hề để nó trong lòng.

“Thế nhưng tôi để ý.” Nhã Lan dần dần tỉnh táo, cô đã nhìn thấy gương mặt đang đỏ ửng lên, tức đến nghiến răng nghiến lợi của Nghê Tiên Như ở sau lưng Lãnh Mạn Nguyên, còn có Lý Khắc Lan đang thở dài bất lực ngồi ở trên ghế, cái trận tranh chấp này, bắt buộc phải do cô đến giải quyết. Mà cách giải quyết duy nhất, là đi theo Ẩn Hạo.

“Nếu như truyền thông biết tôi bắt cá hai tay, vậy thì tiền đo của tôi coi như sẽ bị hủy hoại hết, cầu xin anh.” Cô thành thật thỉnh cầu anh, đừng làm mọi chuyện rối lên nữa, cô thực sự không hề để ý đến danh tiếng của bản thân có bị ảnh hưởng hay không, chỉ là, không thể liên lụy đến Ẩn Hạo, bây giờ bọn họ đang dùng danh nghĩa người yêu để ở với nhau, khó khăn lắm mới dập tắt được tin đồn anh ta đồng tính luyến ái, cô không muốn đẩy anh ta vào nơi đầu sóng ngọn gió ấy thêm lần nữa.

“….” Lãnh Mạn Nguyên không nói gì nữa cả, anh thu tay về, đôi mắt đầy đau thương của anh dừng ở trên người cô rất lâu, mới xoay người, sải bước ra ngoài.

“Nguyên, đợi em với.” Nghê Tiên Như đuổi theo ra ngoài, lưu lại một bóng đỏ chói mắt.

Trái tim đang thắt chặt lại của Nhã Lan cũng từ từ buông lỏng, tại sao, tại sao khi nhìn thấy anh rời đi, trái tim cô lại có thể đau đớn, có thể nhỏ máu chứ? Cô mềm nhũn người ra dựa vào trong lòng Ẩn Hạo, bắt đầu xụt xịt khóc nức nở.

“Không sao rồi, chúng ta về nhà thôi.” Dìu Nhã Lan, lúc đi qua Lý Khắc Lan, anh ta thành tâm nói một tiếng, “Xin lỗi”.

Chỉ còn Lý Khắc Lan, ngây người ra ngồi trên ghế, vẻ mặt phức tạp nhìn hai người rời đi….

Đêm hôm đó, Ẩn Hạo luôn ngồi ở đầu giường của Nhã Lan, cô rất đau lòng, khóc suốt đến gần nửa đêm. Cô thực sự đã ngủ thiếp đi rồi, chỉ là, ở trong giấc mơ, cô cứ lo lắng như vậy, luôn miệng kêu tên Lãnh Mạn Nguyên, lờ mờ thổ lộ hết nỗi lòng. Không nghe được rõ nội dung mà cô ấy nói ra, thế nhưng Ẩn Hạo vẫn nghe rõ được ba chữ “Tôi yêu anh”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui