Tổng Tài Tôi Hung Dữ

“Không sao, chỉ cần anh không có việc gì là được rồi.” Chỉ cần nghĩ đến sự thê thảm của anh trong đoạn thời gian vừa rồi thì Nhã Lan lại không kìm được nước mắt, cô sợ hãi mất đi anh, thế nên đều ngày ngày đêm đêm mà trông giữ anh, đợi cho tận đến khi anh khỏe lại, rồi có thể xuống giường đi lại mới thôi.

“Cục cưng à, em đừng khóc mà, đều do anh sai cả, cứ suốt ngày làm em khóc thôi.” Lãnh Mạn Nguyên tự trách rồi hôn đi nước mắt trên gò má cô.

“Anh phải hứa với em sau này phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng có xảy ra chuyện như này lần nữa, nếu mà anh xảy ra chuyện gì, em cũng chẳng sống nổi.” Nhã Lan làm nũng mà dựa sát vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng và đầy tiết tấu đang đập trong anh, trái tim cô như cũng bình tĩnh lại.

“Anh hứa, vì em anh sẽ không để bản thân bị thương nữa đâu.” Anh ấy trịnh trọng đảm bảo.

“Thế thì còn được.”

“Linh Nhi?” Lãnh Mạn Nguyên như thể nhớ ra điều gì đó liền khẽ gọi tên cô, Nhã Lan liền mở to đôi mắt nhìn anh đầy khó hiểu.

“Hôm đó ở nhà thờ, vốn định bù cho em một lễ cưới, ai ngờ lại bị nhân viên đưa hoa đánh thuốc mê, khiến em ngồi đợi không một ngày.” Anh lấy một cái hộp nhung màu đỏ từ trong túi ra, trong đó sẽ là gì đây?

“Hôm đó anh vốn muốn nhìn em mặc vào váy cưới, sau đó anh sẽ đeo nhẫn cho em, xem ra cải lương không bằng bạo lực, hôm nay hãy để anh vĩnh viễn khóa em lại bên anh nào.” Anh ấy bật mở cái hộp, bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương sáng lóa. “Linh Nhi, em là người vợ duy nhất và mãi mãi trong cuộc đời này của anh.”

Giọng nói của anh như thể đang nói một lời thề, thế là cô liền giơ ngón tay mảnh khảnh ra, đôi mắt ậng nước mà nhìn anh đeo nhẫn cho mình.

“Sau này, anh sẽ không làm em khóc nữa, anh sẽ chỉ để nụ cười vương trên môi em.” Nhẹ nhàng gạt đi những dòng lệ trên mặt cô, rồi anh dịu dàng hôn lên môi cô.

“A a ô ô...”

Cậu con trai trong tã lót cũng vui vẻ mà bi bô, vùng vẫy trong lòng anh.

“Em xem, cả con trai cũng đang chúc phúc chúng ta kìa.” Lãnh Mạn Nguyên vui như một đứa trẻ chẳng lớn, rồi ôm lấy cả hai mẹ con mà xoay tròn trong phòng, khiến cho Nhã Lan sốt ruột không thôi.

“Bỏ bọn em xuống, bỏ xuống đi, cao quá đi mất, cẩn thận vết thương của anh, ôi trời, anh thật hư mà!”

Thím Liễu đứng ngoài cửa nghe từng tiếng cười vui trong phòng, trên khuôn mặt bà cũng hiện lên một nụ cười...

“Ừm, tốt quá rồi, đã chắc chắn người đứng sau là anh ta sao? Ok, hãy hủy hết các thế lực của anh ta cho tôi, đúng, không cho anh ta đường lui nào. Được rồi, tôi sẽ đến ngay.” Lãnh Mạn Nguyên nghe xong điện thoại, liền nhìn thấy Nhã Lan đang dỗ con ngủ liền đi qua ôm chặt lấy cô.

“Lại sao vậy anh?” Giọng điệu cô dịu dàng, lại mang chút nũng nịu, rồi quay đầu nhìn Lãnh Mạn Nguyên đang dựa sát đầu sau lưng cô.

“Anh muốn...” Anh ấy nói, răng cũng đã tháo nút thắt nội y cô ra.

“Ối, đồ háo sắc này, không được!” Cố xấu hổ mà vội giãy dụa, khuôn mặt ửng đỏ, rồi bỗng cất tiếng cười. “Anh ấy, xấu xa!” Nhã Lan cười rồi khấu lại cúc áo.

“Được rồi, em ngoan ngoãn ở nhà trông tự Nguyên, anh có chút chuyện phải ra ngoài.” Lãnh Mạn Nguyên hơi chỉnh lại quần áo rồi nói.

“Anh đi đâu vậy?” Nhã Lan có chút không nỡ.

“Làm việc, anh sẽ về sớm thôi.”

“Anh phải chú ý an toàn đó.” Từ sau chuyện của Thành Kiên Vỹ thì cô thật sự không yên tâm chuyện anh một mình ra ngoài, luôn dặn anh phải mang theo mấy người.

“Yên tâm, chắc chắn buổi tối sẽ trả cho em một ông chồng lành lặn.” Anh ấy hôn lên mặt cô, như có điều ám chỉ.

“Hứ, xấu xa chết.” Cô nũng nịu mà dời mặt đi.

“Được rồi, cu béo của bố, ban ngày thì giao mẹ con cho con đó, con phải chăm sóc mẹ cho tốt, còn tối là của bố, con không được sớ rớ đâu đấy.” Anh ấy ngang ngược mà chỉ vào đứa con trai đang ngủ say của mình nói, điều đó lại khiến Nhã Lan ngượng ngùng vô cùng.

Cô khẽ cười, nhưng đến lúc ngẩng đầu lên thì Lãnh Mạn Nguyên đã đi rồi, một lát sau thì có tiếng xe rời đi dưới lầu, lúc ngẩng ra nhìn thì thấy cái xe Lamborghini bản dài của anh hay dùng chạy ra.

Lãnh Mạn Nguyên ra khỏi nhà, khiến căn nhà cũng im ắng hơn hẳn, Nhã Lan cũng có chút không quen với điều đó. Con thì vẫn còn đang ngủ, thế nên cô đi ra khỏi phòng đến phòng khách, liền nhìn thấy thím Liễu đang lau nước mắt.

“Thím Liễu, làm sao vậy ạ?” Nhìn thấy cô đi ra, thím Liễu liền ngượng ngùng lau đi nước mắt, Nhã Lan ngồi xuống rồi vội hỏi cô.

“Không...không có gì.” Bà khẽ nhích người, ngại ngùng bảo, “Chỉ có hạt cát dính vào mắt thôi.”

“Là Ẩn Hạo khiến thím đau lòng phải không.” Hôm đó, sau khi cứu bọn họ ra thì Ẩn Hạo cũng rời đi một mình, vốn tưởng bảo anh về cùng thế nhưng lúc ấy Lãnh Mạn Nguyên bị thương rất nặng nên cô cũng chẳng có tâm trạng nhắc đến.

Không biết, bây giờ anh ấy thế nào, Thành Kiên Vỹ có đến gây sự với anh ấy không.

“Nguyên bảo tôi đi tìm Hạo Nhi, kêu nó về đây, dù cho không chịu làm ở công ty thì cũng nên về nhà. Tôi cũng rất vui vẻ đi tìm thằng bé thế mà nó còn chẳng thèm gặp, còn bảo người trông cửa là không quen tôi, sau này tôi mà đến thì cũng không cần tiếp đón.” Thím Liễu nói đến đây thì càng thêm ấm ức, nước mắt cũng tuôn ra như mưa.

“Không sao đâu, để tôi đi khuyên anh ấy, chắc rằng anh ấy sẽ nghĩ ra thôi.” Cũng đến lúc phải biểu đạt lòng cảm ơn đối với anh ta, và Nhã Lan cũng rất muốn khuyên anh về nhà.

“Thế...” Thím Liễu không nói hết câu ra, xem ra có vẻ rất muốn gặp Ẩn Hạo.

“Thím yên tâm, tôi sẽ về sớm mà.” Tạm biệt với thím Liễu xong, Nhã Lan liền quyết định đi bộ ra khỏi nhà họ Lãnh.

Anh ấy lại bắt đầu đóng phim mới rồi, lần này cô cũng tốn rất nhiều công sức mới tìm được chỗ anh ấy quay phim, đó là một vườn cây cải dầu ngoài ngoại thành, những bông hoa cải dầu vàng óng đang đua nhau nở rộ, liếc mắt chẳng thấy điểm tận, tựa như một bức tranh sơn dầu đầy mực, khiến người xem đau mắt.

Những chú ong bướm bay lượn trên những đóa hoa mà nô đùa.

Bên cạnh vườn cải dầu đã có nhưng căn nhà được dựng tạm lên, bên trên treo biển đoàn kịch gì gì đó. Tìm cả một vòng cũng không thấy có người đang quay phim, nhưng lại thấy từ trong phòng có người ra ra vào vào, trong tay còn cầm mấy cái đồ dùng đã vỡ, người phụ trách thét to kêu đưa chúng lên một chiếc xe tải.

Lẽ nào Ẩn Hạo không ở đây? Nhã Lan hơi hất đuôi tóc ra đằng sau lưng. Một chiếc xe đi lại, dừng cạnh chiếc xe tải, từ trên đi xuống một người có đầu trọc và thấp bé, chẳng phải là Lý Khắc Lan hay sao? Rất ít khi nhìn thấy anh ta ở đoàn phim thế này, thế nên Nhã Lan cảm thấy rất ngoài ý muốn. Anh ta nói chuyện một lúc với người phụ trách đoàn phim, rồi lại đứng nhìn mấy người đang chuyển đồ kia mà cứ vò đầu.

Có lẽ, anh ta biết Ẩn Hạo đang ở đâu, nghĩ thế Nhã Lan liền đến chỗ anh ta.

“Oh, Hi, cô Hoắc, gần đây vẫn khỏe chứ.” Lý Khắc Lan nhìn thấy cô cũng không có vẻ rất nhiệt tình, mà chỉ đơn giản chào hỏi vài câu.

“Ẩn Hạo đi đâu rồi? Anh có biết không?” Nhã Lan hỏi thẳng luôn.

“Ẩn Hạo, cái tên đáng chết đó, cô tốt nhất đừng nhắc cái tên đó với tôi.” Lý Khắc Lan vừa nghe đến tên Ẩn Hạo liền đau đầu mà nhíu chặt mày, làm quá lên mà vỗ hai đùi.

“Làm sao vậy?” Nhã Lan cảm thấy có chuyện gì không hay liền vội hỏi.

“Những thứ này đều là do Ẩn Hạo và tên anh em kia của anh ta làm, Ok rồi, lần này đúng là gây phiền phức lớn cho tôi mà.” Lý Khắc Lan chỉ mấy thứ đồ vỡ vụn trên xe rồi kêu toáng lên.

“Anh ấy với ai? Làm sao vậy?” Nhã Lan vẫn không hiểu được cái mối liên hệ giữa anh ta và đống đồ vỡ vụn này.

“Cô không biết Thành Kiên Vỹ à? Ẩn Hạo từng cứu anh ta, suýt chút là bị xã hội đen đánh chết, tôi đã bảo anh ta đừng có thêm phiền vào người, ấy thế mà anh ta vẫn cứ cố cứu. Cái loại có liên quan đến xã hội đen thì có thể là người tốt hay sao? Bọn họ lại còn kết nghĩa anh em, thôi được rồi, anh em đến rồi, cả hai cãi nhau một trận, rồi đập đồ đập đạc, oh my god, thật đúng là tình cảm tốt quá mà!”

Nhã Lan xem như cũng hiểu ra chuyện, xem ra Lý Khắc Lan cũng không biết Ẩn Hạo đi đâu.

“Anh ta hay đi đâu, anh có biết không?” Cô bây giờ muốn tìm anh ấy, muốn xác định xem anh có ổn không. Thành Kiên Vỹ rõ là điên rồi, sợ là sẽ xuống tay độc ác với anh ta, vừa nghĩ thế cô liền vô cùng lo lắng.

“Không biết, có khi là đi cái bờ biển nào đó ngắm mặt trời mọc để nhớ cô nào đó rồi!” Câu trả lời chẳng mấy vui vẻ của Lý Khắc Lan cũng khiến cô nhận được chút manh mối, ngắm mặt trời mọc bên bờ biển, cô nhớ bọn họ đã từng diễn chung một bộ phim, mà chỗ bờ biển ở đó đúng là nơi tốt nhất để ngắm mặt trời mọc. Cô chỉ đành thử một chút mà đi đến đó.

Ở đây rất yên tĩnh, bởi đây vốn là bờ biển chưa được khai thác, mặt cát rộng rãi, liếc nhìn không thấy cuối, cũng may địa thế bằng phẳng, Nhã Lan cũng rất nhanh tìm thấy Ẩn Hạo ở một chỗ quen thuộc.

Anh ngồi trên tảng đá mà họ đã từng quay phim, không hề nhúc nhích, như thể một pho tượng điêu khắc vậy. Gió làm tung bay vạt áo anh, còn cả cái lọn tóc trên đỉnh đầu, lại càng khiến anh trở nên đơn độc mà cô đơn. Khi đến gần thì cái cằm nhọn của anh cũng xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào đâu đó, không hề cả chớp mắt.

Hôm nay là một ngày âm u, cả ánh nắng cũng không có, thì đâu ra mà có mặt trời mọc?

Cô đi nhanh lại, rồi dừng lại chỗ cách anh vài bước.

“Hạo!” Cô gọi, khiến anh giật mình ngoảnh lại. Ẩn Hạo không nói gì, nhưng từ đôi mắt hoa đào của anh cũng lộ rõ anh đang rất kinh ngạc.

“Sao cô lại đến đây.” Lúc cô lại gần thì anh quay đầu đi rồi tiếp tục nhìn về phương xa nào đó.

“Đến tìm anh đó.” Cô nhẹ nhàng ngồi cạnh anh rồi khẽ nói.

“Cô bây giờ cuộc sống hạnh phúc, gia đình mỹ mãn, cũng chẳng cần tôi bảo vệ nữa, tìm tôi có tác dụng gì chứ.” Giọng nói của anh lạnh lùng, rõ như đang giận dỗi.

“Sao lại không có tác dụng, gia đình tôi thì mỹ mãn rồi, thế còn anh thì sao? Anh cũng nên hưởng thụ sự ấm áp từ gia đình chứ. Thím Liễu rất nhớ anh.”

“Thế còn cô?” Anh ấy quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô có chút mỉa mai, “Còn cô?”

“Tôi?” Cô hơi ngây ra một lúc rồi đột nhiên hiểu được, “Chúng tôi đều nhớ anh mà, trở về đi.”

“Không phải mọi người, mà là cô, nhớ tôi sao?” Anh ta vô cùng bướng bỉnh, cứ nhất quyết phải hỏi được đáp án.

“Tôi...đương nhiên nhớ anh rồi.” Nhã Lan gật đầu một cách khẳng định.

“Cô chịu cùng tôi rời đi sao? Rời khỏi nơi này, đi đến một nước khác, sống một cuộc sống yên bình.” Anh ta đột nhiên ôm chặt lấy vai cô.

“Ẩn Hạo!” Cô có chút tức giận mà giãy dụa, “Ở đây có người nhà của anh, có người yêu anh nhất, sao anh có thể nghĩ đến việc ra đi cơ chứ!”

“Tôi chẳng cần tình cảm của người khác, chỉ cần của em thôi, em có thể cho tôi sao? Có thể sao?” Ẩn Hạo kích động mà hỏi han, Nhã Lan nhất thời liền á khẩu không sao trả lời được.

Cô có lẽ có thể giành cho anh tình cảm, nhưng lại tuyệt đối không thể là tình cảm mà anh muốn, cô cùng lắm cũng chỉ cho anh được tình bạn bè, hay là tình anh em, nhưng điều anh ta muốn lại là tình cảm giữa người yêu! Cô phải làm sao, phải nói thế nào, anh ta mới hiểu được, mới có thể chấp nhận được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui