Tổng Tài Tôi Hung Dữ

“Đây vốn không phải chỗ thuộc về cô, cô thì có cái gì? Nơi này đâu đâu cũng là dấu chân của tôi và Nguyên, chúng tôi đã có khoảng thời gian vô cùng đẹp đẽ, khóm hoa nở rộ trong nhà kính kia đủ để giải thích hết thảy, ký ức của cả hai đủ để chứng minh tình cảm của chúng tôi!” Cô ta vô cùng kích động, không ngừng chỉ trích Nhã Lan, khoe khoang sự hiện diện của mình trong ngôi nhà này.

“Chuyện này thì nói lên được cái gì?” Nhã Lan bình tĩnh mà trả lời, không còn muốn dễ dàng nhận nhượng ả thêm nữa.

“Nói lên được cái gì? Cô chẳng phải rõ ràng lắm hay sao? Ngôi nhà này là của tôi, Nguyên là của tôi! Tất cả đều là của tôi, cô phải trả lại cho tôi!” Lông mày cô ta dựng ngược lên, lộ ra vẻ hung dữ.

Nhã Lan nhẹ nhàng uống một ngụm trà, ác cảm mà nhíu mày. “Cô Nghê, những chuyện cô nói đều là chuyện ngày trước, mà cô, lúc có được thì lại không biết quý trọng, tất cả đều đã qua rồi, tôi và Nguyên đã có con, có mái ấm hạnh phúc, mong rằng cô có thể hiểu cho.”

“Tôi không hiểu!” Cô ta tự cao tự đại mà đứng dậy, chỉ vào cô rồi mắng, “Là cô, chính là cô cướp tất cả của tôi, chính là cô!” Cô ta vung tay, gạt bay chiếc cốc Nhã Lan đang cầm.

“Cô Nghê, xin cô tự trọng, đây là nhà của tôi.” Nhã Lan cũng nổi giận, cẩn thận đặt đứa bé sang một bên trên sofa, đứng lên trách móc Nghe Tiên Như.

“Đồ không biết xấu hồ, cướp nhà của tao!” Nghe Tiên Như thô bạo đẩy cô ngã trên ghế.

“Nghê Tiên Như, cô còn làm loạn nữa là tôi gọi người đấy!” Nghê Tiên Như thật sự phát điên rồi, Nhã Lan không muốn tiếp tực dùng dằng nữa. Cô đứng lên, tay làm động tác mời đi ra ngoài.

“Tao hận mày! Hận mày chết đi được!” Cô ta lại tiếp tục đẩy, Nhã Lan đẩy lùi lại mấy bước. “Tao hận mày! Tốt nhất là mày đi chết đi!”

Nghê Tiên Như như kẻ điên, từng bước áp sát, liên tục muốn đẩy cô.

“Cô Nghê, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, cô đừng ép tôi phải ra tay đánh người.” Nhã Lan tức lắm rồi, cảnh cáo nói.

“Qua đây, đánh tao đi!” Cô ta lôi ra một con dao nhỏ, chĩa về phía Nhã Lan

“Cô…” Nhã Lan không ngờ cô ta đến có chuẩn bị trước, lui trở về.

“Quắc Nhã Lan, hôm nay mày không chết thì tao sống!” Cô ta vung dao tiến gần, trên thân đao lóe tia sáng bén nhọn, khiến cho ánh mắt Nhã Lan đau nhức.

“Chết đi!” Cô ta bổ dao xuống, may mà Nhã Lan phản ứng nhanh nhạy, kịp thời né đi. Lúc này trong phòng khách chỉ có bọn họ, mấy người giúp việc đều đang bận rộn ở sân sau, không ai phát hiện tình hình nguy hiểm ở nơi đây.

“Chết đi, chết, chết!” Cô ta bỏ hẳn hình tượng nhã nhặn trước đây, một nhát rồi lại một nhát vung lên, cũng may lúc rảnh rỗi Lãnh Mạn Nguyên có dạy cô mấy chiêu phòng thân tự vệ nên Nhã Lan mới không bị con dao đâm trúng. Có điều cô sắp bị đẩy vào góc chết, muốn trãnh cũng không thể tránh. Nhã Lan có hơi lo lắng, cô càng lo cho đứa bé hơn, đứa nhỏ dường như cảm nhận được mối nguy, đang lớn tiếng khóc.

“Làm gì thế hả!” Lãnh Mạn Nguyên đúng lúc bước vào cửa thì thấy được cảnh tượng này, quát to. Nghê Tiên Như sắc mặt tái nhợt, nét hung dữ biến mất, cô ta quay ngược con dao ép Nhã Lan cầm chặt lấy cán, nhắm đúng tay mình cắt xuống….

“Cô…” Nhã Lan không ngờ tới cô ta sẽ điên tới cái mức độ này, sợ hãi đẩy ra, con dao trong tay rơi cuống đất, bại lộ trước mắt Lãnh Mạn Nguyên.

“Chuyện gì xảy ra đây!” Anh nhìn chằm chằm hai người phụ nữa, chất vấn.

“Nguyên, cô ta muốn giết em!” Nghê Tiên Như dùng đủ mọi phương pháp để giành được lòng thương hại của Lãnh Mạn Nguyên.

“Không phải như vậy, cô Nghê, cô…” Nhã Lan rốt cũng cũng hiểu ra, cô ta mang dao đến đây để đổ vạ cho mình. Cô nhìn con dao dính máu trên mặt đất, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thật không?” Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng liếc vết thương không lớn trên tay Nghê Tiên Như, nhìn cô ta chằm chằm, hỏi.

“Nguyên, may mà anh trở về.” Cô ta tỏ vẻ đáng thương, định dựa vào ngực Lãnh Mạn Nguyên. Lãnh Mạn Nguyên lui một bước khiến cô lảo đảo, Nghê Tiên Như thất bại, đáng thương tội nghiệp nhìn Lãnh Mạn Nguyên.

“Tốt nhất là thành thật khai báo với tôi!” Lãnh Mạn Nguyên không nhìn bất cứ ai, đến cạnh ghế sofa, ôm lấy tự Nguyên đang khóc.

“Nguyên, em đau quá!” Nghê Tiên Như làm bộ đau đến nước mắt chảy ròng ròng.

“Nghê Tiên Như, dao là của cô, vết thương cũng là do chính cô tự mình cắt, tôi không hề đụng vào cô.” Nhã Lan nói đúng sự thật, hi vong Lãnh Mạn Nguyên đừng hiểu lầm mình nữa.

“Cô nói láo!” Nghê Tiên Như còn muốn đổi trắng thay đen.

Lãnh Mạn Nguyên dỗ được đứa nhỏ rồi mới thờ ơ nói: “Trong phòng khách có lắp máy theo dõi, ai thật ai giả, xem là biết ngay.”

“Cái gì!” Hai người cùng kinh ngạc, một người sắc mặt trở nên tái mét, người còn lại thở ra một hơi.

“Có muốn xem không?” Lãnh Mạn Nguyên lại hỏi.

Cả hai đồng thời im lặng, Nhã Lan muốn thử coi Nghê Tiên Như còn có chiêu gì.

“Nghê Tiên Như, thật ra không cần máy theo dõi thì tôi cũng đã thấy rõ ràng dao luôn ở trên tay của cô!” Lãnh Mạn Nguyên chuẩn xác đoán được ra ai là người gây chuyện.

“Anh…” Lần đầu tiên bị Lãnh Mạn Nguyên trách mắng trước mặt mọi người, trên mặt Nghê Tiên Như hiện lên vẻ không thể tin nổi. “Nguyên…” Cô ta thở nhẹ, trong trí nhớ của cô ta, bất kể cô ta có làm sai chuyện gì thì Lãnh Mạn Nguyên cũng sẽ không mắng mỏ cô, càng không dùng ánh mắt xa lạ như thế này để nhìn cô. Nội tâm cô ta đã bị kích thích mạnh mẽ.

“Nghê Tiên Như, tôi đã kết hôn với Nhã Lan, hy vọng cô đừng có đến đây làm phiền cô ấy nữa, lần sau tôi sẽ không khách khí như thế nữa đâu, cô đối đầu với Nhã Lan, cũng chính là đối đầu với tôi, có hiểu không?”

Sắc mặt Nghê Tiên Như trắng bệch, lắc đầu liên tục, không tin Lãnh Mạn Nguyên sẽ nói được ra những lời này.

“Cô đi đi.” Lãnh Mạn Nguyên ra lệnh đuổi khách, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, đỡ Nhã Lan đi lên gác.

“Các người…” Nhìn bọn họ ôm ấp quấn quít lấy nhau, Nghê Tiên Như cuối cùng cũng biết mình đã thua, thua hoàn toàn…

Cô ta chậm rãi bước ra khỏi căn nhà lạnh lẽo ấy, khung cảnh ngày hôm nay tựa như một giấc mơ, nó tàn khốc tuyên bố rằng Lãnh Mạn Nguyên đã vứt bỏ cô ta, cô ta giống một con chó hoang lang thang, không biết nhà ở chốn nào.

“Cô Nghê có hứng thú làm một cuộc giao dịch hay không?” Đi chưa được bao xa, trên đường xuất hiện một gã đàn ông đeo kính đen.

“Cút ngay!” Hiện giờ cô ta không có bất cứ lòng dạ nào để buôn bán giao dịch với kẻ khác cả.

“Cô còn muốn lấy lại Lãnh Mạn Nguyên không?” Ánh mắt sau cặp kính lóe lên ánh sáng ranh mãnh, lời nói của hắn thành công khiến Nghê Tiên Như dừng bước.

“Còn có thể sao?” Cô ta vẫn không thể tin chuyện vừa mới xảy ra là sự thật, càng không thể tiếp thu sự thật rằng Lãnh Mạn Nguyên yêu Quắc Nhã Lan.

“Đương nhiên.” Gã đàn ông đến gần một bước, nâng kính mắt lên, lộ ra một vết sẹo quỷ dị.

“Thành Kiên Vỹ!” Nghê Tiên Như sợ tới mức lui lại mấy bước liền, thiếu chút la lớn. “Không phải anh bị bắt rồi hay sao?”

“Phải.” Hắn hé môi cười tà mị. “Có điều tôi lại ra rồi, liều mạng trốn ra đó.”

Nghê Tiên Như sợ tới mức xoay người lại, toan muốn chạy.

“Không sợ chết sao? Viên đạn của tôi còn nhanh hơn cả chân của cô nữa kia!” Hắn ta chỉ vào lồng ngực của mình, nơi đó cất giấu một khẩu súng.

Nghê Tiên Như không dám cử động nữa, đứng ngây ra.

“Tôi giết một tên cảnh sát, sau đó trốn ra.” Lúc hắn nhắc đến chuyện này chẳng khác gì đang bàn luận về thời tiết, “Người cô muốn là Lãnh Mạn Nguyên, tôi cũng thay đổi ý định rồi, quyết định sau khi giành được Nhã Lan thì sẽ rời đi, mai danh ẩn tích. Chúng ta hợp tác nhé.”

“Chúng...ta thì có cái gì...để mà hợp tác?” trong thế giới xám xịt của Nghê Tiên Như bỗng hiện lên một tia sáng, cô thử thăm dò hỏi.

“Có! Chỉ cần cô nghe theo sắp xếp của tôi!” Anh ta chắc nịch.

Nghe được tin tức Thành Kiên Vỹ chạy trốn, tâm tình của Nhã Lan rất phức tạp, một mặt, tình cảm của ngày trước vẫn còn, dù sao thì bọn họ cũng cùng làm việc chung với nhau lâu như vậy, mà còn có khoảng thời gian vượt khỏi khó khăn, còn mặt khác cô lại thấy lo lắng, đặc biệt là an nguy của thím Liễu và Ần Hạo.

Lãnh Mạn Nguyên bảo đảm, công tác bảo vệ ở bệnh viện được thực hiện rất chặt chẽ, cũng tăng cường thêm nhân lực, nhưng cô vẫn chưa yên tâm cho lắm. Trong lòng thấy không ổn, cứ luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Lãnh Mạn Nguyên kiểm soát nghiêm khắc hành động của cô, vì đảm bảo an toàn cho nên không để cô ra khỏi nhà họ Lãnh, đồng thời lắp camera giám sát khắp nơi.

“Em và tự Nguyên là bảo bối của anh, hai người không thể xảy ra chuyện gì được, biết không?” Anh ôm lấy cô đang bế tự Nguyên, hôn lên mặt từng người, thâm tình bày tỏ.

Lời nói của anh làm cô cảm động, Nhã Lan chấp thuận gật đầu, đắm chìm trong tình yêu của anh.

Thời gian trôi qua thật nhanh, bệnh viện báo tin rằng vết thương của thím Liễu cũng đã hồi phục được tương đối, có thể xuống giường đi lại và vận động đơn giản. Mà tin tức tốt hơn nữa là Ẩn Hạo đã chấp nhận bà, mỗi ngày vì bà mà bưng trà rót nước, không rời nửa bước.

Nhưng một tiếng “Mẹ” chung quy vẫn không thể nói ra khỏi miệng. Có điều đối với thím Liễu mà nói đây đã là niềm an ủi lớn nhất rồi. Ngày mai thím sẽ xuất viện, Nhã Lan cố ý sắp xếp hai gian phòng ở dưới nhà, một cho Ẩn Hạo, một cho thím Liễu.

Nhà kính trồng hoa mà bà đã từng ở trước đây quá ẩm thấp, không có lợi cho quá trình khôi phục của người bệnh, Nhã Lan cố ý sắp xếp một gian phòng hướng nắng cho bà.

Ngày mai, sau khi họ trở về, nhất định phải làm cho Ẩn Hạo gọi một tiếng “Mẹ”, Nhã Lan đã tính toán đâu ra đấy, quyết định giúp hai người phá vỡ cánh cửa ngăn cách.

...

“Cuối cùng trở lại!” Thím Liễu ngồi trên xe lăn, vừa nhìn thấy nhà họ Lãnh thì đã xúc động trào dâng.

“Hoan nghênh trở về!” Nhã Lan ôm tự Nguyên bé nhỏ ra đón. Thím Liễu kích động muốn đứng lên, bị Ẩn Hạo đè lại.

“Đừng động đậy, cẩn thận miệng vết thương.” Nét lo lắng hiện rõ trên mặt anh.

“Ài, mẹ cũng đỡ nhiều rồi.” Thím Liễu tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.

“Thực ra mẹ có thể tự đi được rồi.” Nhìn thấy Ẩn Hạo lại đẩy mình, bà cất tiếng.

“Không được, vẫn chưa đi được.” Dư Thiện Trình đứng ở phía sau, trong tay cầm một đống đồ, gia nhập đội ngũ phản đối.

Nhã Lan hé miệng cười. “Ba người giống người một nhà lắm rồi đấy, chú Dư chú mau cưới thím Liễu đi, lại sẵn được thêm cả đứa con, nằm mơ cũng cười vì sung sướng.”

Dư Thiện Trình gật đầu cười ha ha, thím Liễu ngại ngùng đỏ mặt, cúi thấp đầu, Ẩn Hạo không biểu lộ gì, nhưng từ bộ dáng đẩy xe xiêu vẹo cả anh thì cũng là có dao động.

“Nguyên phải muộn chút nữa mới trở về, chúng ta đi vào trước đi, phòng ở cũng thu dọn xong rồi.” Nhã Lan biết ba người còn cần có thêm thời gian, gợi mở đề tài.

Lãnh Mạn Nguyên cũng trở lại vào giờ cơm tối, mọi người hòa thuận vui vẻ ngồi quây quần bên nhau, Nhã Lan cố ý xếp chỗ ngồi của thím Liễu bên cạnh Ẩn Hạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui