Tổng Tài Tôi Hung Dữ

“Thật sao?” Một lúc lâu sau bố cô mới hỏi cô đầy vẻ khó tin.Thấy chưa, bố cô vẫn là quan tâm cô mà.

“Thật hay đùa, mọi người tự đến là biết liền à?” Nhã Lan nói đúng trọng tâm.

Anh trai cô gật đầu tán thành nói: “Nhã Thanh tuy trước giờ được nuông chiều, làm rất nhiều truyện không phải nhưng bây giờ em ấy đã thay đổi tốt hơn rồi, chúng ta nên cho em ấy cơ hội mới phải chứ? Cũng phải trách người làm anh này trước giờ không hề quan tâm tới em ấy, Nhã Thanh nhất định đã chịu không ít tổn thương.”

“Ừm, chịu không ít đau khổ, có một khoảng thời gian không có cả việc làm, bạn trai của chị ấy bị bệnh nặng, cũng không có tiền chữa trị, sau này chị làm việc trong công ty giải trí, làm diễn viên, sự yêu nghề của chị được giám đốc nhìn nhận, nhanh chóng đã được diễn vai chính.”

“Đúng rồi, mấy hôm trước mẹ cũng nhìn thấy chị ấy trong một bộ phim, khả năng diễn xuất không tồi.” Mẹ là một mọt phim, đương nhiên là rất quan tâm tới chuyện này.

“Vậy là tốt rồi.”

Bố cô cũng hài lòng gật đầu.

“Vậy còn chuyện kết hôn?” Nhã Lan thấy bố đã thả lỏng tinh thần, lần nữa nhắc lại truyện này.

“Lúc nào, ở đâu?” Anh trai cô hỏi.

“Mồng tám tháng sau, nhà thờ Sơn Đỉnh. Đúng rồi, bác gái không có nhà, có nên báo cho bác một tiếng không, con nghĩ chị hai chắc chắn sẽ rất nhớ bác.”

Bố cô gật đầu khẽ cười, không biết có đồng ý hay không, trái lại lại là anh trai gật đầu phóng khoáng. “Chuyện này cứ để anh lo.”

“Vâng.” Nhã Lan gật đầu, Lãnh Mạn Nguyênra điều kiện, không cho cô ở lại đây lâu, tránh thu hút sự chú ý không cần thiết của người khác, nhỡ có truyện gì xảy ra, nên cô vội vội vàng vàng rời đi.

Đã dặn dò anh trai cô, có chuyện gì thì liên lạc bằng điện thoại, cô không cầnphải ở lại đây nữa.

Quan hệ giữa Uyển Nhân và Đại Hưng phát triển rất nhanh, khăng khít như keo với sơn. Con người Đại Hưng cũng tốt, nhìn lạnh lùng vậy nhưng lại vô cùng tinh tế, chu đáo. Uyển Nhân được Đại Hưng chăm sóc hết mực, thứ mà trước giờ Thành Kiên Vỹchưa bao giờ cho cô, sắc mặt cô trở nên đỏ hồng, cả ngày tươi tắn với nụ cười vui vẻ.

Cô cho phát hành đĩa đơn, nhìn rất trẻ. Micro gắn trên tai, Nhã Lan dường như lại nhìn thấy Uyển Nhân của ngày xưa.

“Sức khỏe thế nào rồi?” Ban ngày rảnh rỗi, Đại Hưng đã bắt đầu công việc, thím Liễu chuyển đến sống cùng Dư Thiện Trình, Dư Hồng Mai chăm sóc cháu trai, chỉ có hai người họ cả ngày tám chuyện. Lúc này Nhã Lan không quên quan tâm tới Uyển Nhân.

“Ổn cả rồi, bác sĩ nói may mà điều trị kịp thời, không ảnh hưởng đến truyện sinh con sau này.” Khuôn mặt Uyển Nhân hơi đỏ.

“Tốt quá rồi, hi vọng cậu và Đại Hưng sớm kết hôn, để chúng tôi còn được ăn kẹo mừng chứ.” Nhã Lan cười tươi như bông hoa.

“Chúng tớ…vẫn chưa nghĩ tới.” Uyển Nhân lưỡng lự.

“Sao vậy? Có phải là Đại Hưng không tốt với cậu, hay là cậu có gì chưa hài lòng về cậu ta?” Nhã Lan lo lắng hỏi.

“Không phải, không phải vậy, chỉ là, tớ muốn tiếp tục hoàn thành việc học của tớ, đợi sau khi tốt nghiệp mới bàn đến truyện hôn nhân.”

“Ồ.” Cô thở phào nhẹ nhõm, không có truyện gì là tốt. “Cậu suy nghĩ được vậy là rất tốt, đợi cậu học xong, chúng ta cùng nhau mở một văn phòng thiết kế thời trang nhé.” Cô bỗng nhiên có cảm hứng.

Uyển Nhân cười mỉm: “Cậu biết tớ không có hứng thú nhiều với ngành thiết kế thời trang mà mà, tớ chỉ thích mấy việc của ngành tài chính thôi, nên tớ quyết định theo nghề kế toán.”

“Được rồi, vậy sau này thành lập văn phòng, cậu sẽ làm kế toán của tớ.” Nhã Lan lấy lại hứng thú.

“OK.” Uyển Nhân vui vẻ đồng ý.

Bắt đầu từ tuần sau Uyển Nhân phải đi học rồi, cả căn phòng lạnh lẽo sẽ chỉ còn lại mình cô. Nhã Lan bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn chán.

Hôm qua Dư Hồng Mai nói với cô, do vấn đề công việc bên kia, bà định về Mỹ trước thời hạn. tự Nguyên,sắp phải rời xa cô rồi, trong lòng cô luyến tiếc biết bao, chỉ có bản thân cô biết.

Đứa con trai bé bỏng đáng yêu hoạt bát, từ sáng đến tối tràn đầy năng lượng, không ngừng chạy nhảy, Nhã Lanluôn theo dõi, yêu trong lòng. Nhưng nó không hề biết sắp phải xa bố mẹ, vẫn cứ vô lo vô nghĩ chơi đùa.

Dư Hồng Mai nhận thấy sự lưu luyến của cô, luôn bế đứa trẻ lại gần an ủi.

“Không sao, chỉ cần có thời gian chúng tôi sẽ quay lạiở lâu dài, công việc của chúng tôi bên kia cũng không nhiều, nếu chắc chắn Thành Kiên Vỹ đã chết, mỗi kỳ nghỉ hè tôi sẽ mang tự Nguyên quay lại.”

“Nước Mỹ đó, bên bờ Đại Dương, đâu phải nói quay lại là quay lại được.” Ôm tự Nguyên bé nhỏ, Nhã Lan suýt chút nữa bật khóc. Đứa bé trong lòng lại không hề biết gì mà vô tư cười với cô, tiếng cười khanh khách vang rất xa, bỗng nhiên chọc cười cô.

“Không xa đâu, ngồi máy bay chỉ mất có vài vài tiếng. Cuộc sống bên đó tốt hơn bên này, giáo dục cũng mở rộng hơn này, rất có lợi cho bọn trẻ.”

“Những điều này con đều biết, chỉ là không nỡ xa nó thôi.”

“Hay là, cô cùng chúng tôi đi Mỹ, như vậy cũng tốt cho cô, ít nhất bên đó vẫn an toàn hơn bên này.”

Nhã Lan lắc đầu không ngừng khi thấy đề nghị này của Dư Hồng Mai. “Nguyên ở đây một mình, con không yên tâm.”

“Cô thật là…”Ánh mắt Dư Hồng Mai tràn đầy niềm vui, vui vì Nhã Lan quan tâm tới con trai của mình. “Cô ở đây chăm sóc con tôi, tôi bên Mỹ cũng sẽ chăm sóc con cô, OK nha, cô nghĩ rằng tôi không nhớ con tôi chắc.” Lời bà vừa nói, chọc Nhã Lan cười hihi.

Tiễn Dư Hồng Mai và tự Nguyên, Nhã Lan khóc sướt mướt, thật sự đến lúc xa cách mới biết trong lòng buồn đến nhường nào. Cũng nay có Lãnh Mạn Nguyên an ủi, cô mới không ôm lại tự Nguyên.

“Hu hu hu, Tự… Nguyên đi rồi, hu hu hu, tự Nguyên đi rồi.” Cô khóc, không ngừng lặp lại câu nói đó.

“Linh Nhi, em yêu, đừng khóc nữa, vài tháng nữa, họ sẽ quay lại thăm chúng ta thôi.” Lãnh Mạc Nguyên kéo cô vào trong xe, tâm trí vẫn hướng về phía sân bay.

“Con nhỏ như vậy, đến ai là mẹ cũng nhận không ra, mà lại đi như vậy, hu hu hu…” Nước mắt ướt thẫm bộ vest đắt tiền của Lãnh Mạn Nguyên.

Bỗng chuông điện thoại vui tai vang lên, là số của anh trai.

“Alo, anh…”. Cô xì mũi.“Em không… huhu… sao, không… huhu… có, con trai em… đi Mỹ rồi.”

“Tốt quá… hức… rồi, được rồi, hôm đó chúng ta gặp nhau.” Tắt điện thoại, khuôn mặt Nha Linh lập tức vui vẻ.

“Chuyện gì vậy? Điện thoại của ai mà khiến em vui như trúng thưởng vậy?”Lãnh Mạn Nguyên nhìn cô khó hiểu.

“Không nói anh biết!” Nhã Lan không cầm được niềm vui, nỗi buồn vừa nãy đều đã tan biến.

“Đúng là một người kỳ lạ.” Lãnh Mạn Nguyên bên cạnh lắc đầu, vẫn không quên ôm cô trong lòng, say đắm vuốt ve sợi tóc đen nháy của cô.

Nhà Thờ Sơn Đỉnh.

Nhã Thanh trên người mặc chiếc váy cưới nhìn ra bên ngoài, sắc mặt có hơi bất an. Nhìn đồng hồ, sắp tới giờ rồi màcô ta vẫn đứng ở sảnh tiếp khách, không hề có ý định đi vào.

“Chúng ta bắt đầu thôi, thời gian đến rồi.” Lý Tiên Tiên mặc bộ vest vừa vặn, đi đến, nắm tay cô ta.

“Đợi… đợi thêm chút nữa đi.” Cô ta nói không chắc chắn lắm: “Hôm đó Nhã Lan nói sẽ đến, em ấy sẽ đến thôi.”

“Vậy được rồi, anh chờ cùng em.” Hai người cùng ngồi trên chiếc ghế đá bên ngoài nhà thờ chờ đợi.

“Cô dâu, chú rể, sắp đến giờ rồi, mục sư hỏi hai người có cần tổ chức nghi lễ nữa không.” Nhân viên nhà thờ đi đến, hỏi ý kiến hai người.

“Đợi thêm chút nữa đi.” Nhã Thanh nhẹ nhàng thỉnh cầu, nhìn Lý Tiên Tiên phía sau.

“Vậy đợi thêm chút nữa, vẫn còn năm phút, nhờ ngài chuyển lời đến mục sư, chúng tôi sẽ tổ chức đúng giờ.”

Tuy nhiên năm phút trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Nhã Lan.

“Chắc sẽ không đến đâu.” Nhã Thanh thất vọng dựa vào Lý Tiên Tiên, đi vào nhà thờ.

“Xin hỏi anh Lý Tiên Tiên, anh có bằng lòng lấy người con gái đang đứng cạnh anh làm vợ không? Hứa rằng cho dù nghèo đói, giàu sang, khỏe mạnh hay khó khăn đều sẽ yêu thương cô ấy cả đời.”

“Con đồng ý!” Đối mặt Linh Mục, Lý Tiên Tiên nghiêm túc gật đầu, dõng dạc nói to ba từ có ý nghĩa trọng đại đó, anh nhìn Nhã Thanh trước mặt một cách đằm thắm, ánh mắt, con tim tất cả đều là tình yêu.

Khi đoàn người Nhã Lan tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, đến người bố nghiêm khắc cũng không ngừng gật đầu. Nhân viên và mục sư đều phát hiện ra bỗng nhiên trong đám người phóng viên này, có người muốn đi đến phỏng vấn, Nhã Lan vội vàng ra tín hiệu, ý nói không được làm phiền hai người họ.

Nghi lễ tiếp tục tiến hành, sau khi Nhã Thanh nói “Con đồng ý” hai người trao nhẫn, và cùng trao nhau nụ hôn nồng nàn.

Tiếng vỗ tay giòn tan, Nhã Lan cũng vui mừng vỗ tay chúc mừng. “Hạnh phúc quá, hạnh phúc quá.” Cô chúc mừng từ tận đáy lòng.

Hai người cùng lúc quay đầu, khi nhìn thấy bố và anh trai, còn có mẹ hai và Nhã Lan cùng đến, đôi mắt của Nhã Thanh ướt đẫm.

“Bố, anh, mẹ hai, Nhã Lan.” Cô ta chào hỏi mọi người, xúc động xém chút không nói lên lời, nhờ sự khuyên giải an ủi của Lý Tiên Tiên mới cầm được nước mắt. “Không ngờ mọi người sẽ đến, con thật sự rất xúc động. Con xin lỗi, con xin lỗi.”

Vì những truyện trước đây, cô ta không ngừng xin lỗi mọi người.

“Đừng như vậy, hôm nay là ngày vui, không được khóc.” Mẹ hiếm khi dịu dàng với chị hai, bà nhẹ nhàng an ủi.

Nhã Thanh nhìn ra xa, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Bố cô nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, rút ra một chiếc hộp, nói: “Đây là món quà mẹ con nhờ người gửi đến, là của hồi môn bà ngoại để lại, bà nói để giành tặng con, chúc con hạnh phúc.”

“Vâng, cảm ơn bố.” Nhã Thanh như cầm được báu vật vậy, nắm chắc chiếc hộp trong tay.

“Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn anh và Nhã Lan đã đến chung vui, trước đây chúng con có rất nhiều chỗ không phải với mọi người, mong mọi người tha thứ.” Lý Tiên Tiên lễ phép nhận lỗi về mình, mọi người vội vàng khuyên giải, cả gia đình vui vẻ hòa thuận.

Nhã Thanh lau nước mắt, đi đến trước mặt Nhã Lan, nắm lấy tay cô: “Nhã Lan, rất cảm ơn em, em giúp chị nhiều như vậy, chị không biết nên báo đáp em như thế nào.”

“Nói linh tinh gì thế, chúng ta đều là người một nhà.” Nhã Lan tinh nghịch nháy mắt, Nhã Thanh ngại ngùng cười phá lên.“Đúng, chúng ta là người một nhà.”

“Các vị, tối nay chúng tôi có tổ chức tiệc rượu tại khách sạn, mời các vị rời bước đến đó, không say không về!” Lý Tiên Tiên hào phóng nói.

“Được!” Mọi người cùng gật đầu.

Đêm đó, trong khách sạn bốn sao, Nhã Thanh và Lý Tiên Tiên tổ chức buổi hôn lễ hoành tráng, đến chúc mừng bọn họ đều là đồng nghiệp của công ty Click. Nhân duyên của cô xem ra cũng không tệ, người công ty đến không ít, có cả người đại diện công ty đến tặng quà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui