Tổng Tài Tôi Hung Dữ

“Thế nhưng, đứa trẻ…” Thành Thành sờ vào bụng, trong lòng có chút không nhẫn tâm.

“Là cháu của mẹ, nó có tư cách không muốn sao? Con yên tâm, nếu như nó dám không muốn, mẹ nhất định sẽ đánh chết nó.” Nhã Lan lấy thân phận của một người làm mẹ ra bảo đảm. Thành Thành e thẹn mỉm cười.

“Vậy…bao giờ, anh ấy sẽ đến…” Mặc dù ngại ngùng, nhưng cô vẫn rất nhớ tự Nguyên, lấy hết can đảm, cuối cùng cũng nói ra.

“Không vội, bác định tổ chức một đám cưới long trọng cho con, ba ngày sau tiến hành, cho nên mấy ngày này hai con không được gặp mặt.”

“Vâng.” Thành Thành ngoan ngoãn gật đầu.

tự Nguyên vẫn lo lắng cho Thành Thành, mẹ gọi điện đến nói là đám cưới của ai đấy sắp tổ chức, cậu chỉ ừm một tiếng, không hề để tâm đến.

Thành Thành là tất cả của cậu, không có cô, mọi thứ đều không gây được hứng thứ với anh. Râu ria mọc đầy mặt, chỉ trong vòng có mấy ngày ngắn ngủi, cậu đã chán chường đến mức mất đi hình ảnh đẹp trai vốn có rồi.

Cậu đã cử tất cả những người có thể tìm được để đi tìm cô, nhưng cô dường như bốc hơi khỏi thế gian vậy. “Thành Nhi.” Gọi cái tên đó, trái tim anh nặng trĩu đau khổ.

“Mau đứng dậy, Lãnh tự Nguyên, cậu ra đây cho tớ!” Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh đá cửa thô lỗ lớn giọng của Ẩn Đồng, từ một minh tinh trở thành cậu ấy hiện tại, thật không biết phải hình dung thế nào.

tự Nguyên khó chịu vò đầu đứng dậy, loạng choạng mở cửa.

“Cậu vẫn còn ở đây, đám cưới sắp bắt đầu rồi, mẹ cậu không nói cho cậu à?” Ẩn Đồng vừa bước vào liền giống như khẩu súng bắn liên thành, nói một tràng.

“Đám cưới, của ai?” Anh hỏi một cách không quan tâm lắm, nhìn thấy anh ấy hôm nay đã khoác lên người bộ vest phẳng phiu.

“Của tớ! Nhanh lên, không phải cậu nói muốn làm phù rể sao? Nói lời phải giữ lời chứ.” tự Nguyên nhanh chóng bị đẩy vào vòng tắm, dưới sự giúp đỡ của anh ấy, người anh đã gọn gàng sạch sẽ.

“Nhanh lên, mặc vào.” Chọn ra một bộ vest Hermes, dúi vào tay anh.

“Cậu kết hôn sao lại còn có thời gian đến tìm tớ?” tự Nguyên cuối cùng cũng lấy lại chút tinh thần, vẩy vẩy tóc ướt, hỏi.

“Cậu phải làm phù rể, đó là điều chắc chắn, nên, tớ đích thân đến tìm cậu, nhanh lên, không kịp rồi.” Ẩn Đồng kéo anh xuống tầng, đẩy anh hai ba cái vào xe. “Nhanh lên.” Ra lệnh một tiếng, chiếc xe chạy nhanh như bay.

Rất nhanh đã đến được lễ đường, tự Nguyên lại bị cưỡng chế kéo xuống xe.

“Vội cái gì, không phải là kết hôn…” nhưng anh rất nhanh đã nhìn thấy bố mẹ đang ăn mặc trang trọng.

“Thằng nhãi này, còn không mau lên, cô dâu sắp chạy rồi.” Nhã Lan vội vàng đi đến, định kéo tự Nguyên vào trong.

“Cô dâu gì? Hôm nay không phải cậu ấy kết hôn sao?” tự Nguyên chỉ tay về Ẩn Đồng.

Khuôn mặt Ẩn Đồng nghiêm chỉnh. “Tớ không nói như vậy thì cậu sẽ đến sao? Đây là công việc dì giao cho, bắt buộc phải hoàn thành!”

Khuôn mặt của tự Nguyên sầm lại, anh quay người định rời khỏi. “Con đã có vợ rồi, không cần kết hôn.”

“Con dám!” Nhã Lan lâp tức lấy ra cái dáng vẻ của người bề trên, ngăn đứa con trai chuẩn bị chạy trốn.

“Dì Uyển của con bọn họ đều đợi ở bên trong, còn có cô dâu của ngày hôm nay, đám cưới ngày hôm nay nhất định phải diễn ra.”

“Con nói này mẹ, con không phải đã nói với mẹ rồi sao? Người con yêu là Thành Thành, người con gái khác con đều không cần! Mọi người sao có thể làm ra cái việc ép hôn này chứ?”

“Nghe thấy chưa, nó chỉ yêu Thành Thành.” Nhã Lan đột nhiên cao giọng gọi, và một người con gái từ bên trong chạy ra.

“Anh tự Nguyên.”

Một âm thanh rất quen thuộc! tự Nguyên theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đẹp như tiên nữ, mặc váy cưới, trang điểm nhẹ nhàng, cô ấy chính là Thành Thành.

“Thành Nhi!” tự Nguyên không ngờ rằng cô dâu trước mặt mình lại là người mà anh ngày nhớ đêm mong, trong phút chốc như giấc mộng. “Chuyện này là như thế nào, ai trong số các người nói cho con biết đi.”

“Chuyện này ý à, đợi hai đứa con kết hôn xong, hai đứa con tự nói với nhau đi.” Uyển Nhân bước ra, khuôn mặt tràn đầy nụ cười. “Thằng nhóc này, cậu bây giờ còn nói không cần con gái tôi nữa không? Nếu như không cần, thì để tôi đưa nó đi.”

Cô cố ý kéo Thành Thanh từ trong lòng cậu ra.

“Không, con cần!” Đôi mắt của tự Nguyên ngoài sự vui mừng còn có cả tình yêu, Anh kéo Thành Thành lại, ôm chặt vào lòng, “Thành Nhi, anh cần, anh tìm em rất vất vả.”

“Cậu là đồ khốn nạn, lại có thể làm ra chuyện này, con gái ta mang thai, cậu thì đá nó ra xa, ta sẽ không dễ dàng tha cho cậu!” Đại Hưng từ bên trong chạy ra, hung dữ mắng tự Nguyên.

“Con xin lỗi chú.” Đối diện với cú đấm của Đại Hưng, tự Nguyên bình tĩnh đối lại, anh ôm Thành Thành, một phút cũng không muốn buông ra. “Thưa chú, con đảm bảo sau khi kết hôn xong nhất định sẽ tự mình đến để chú đánh, có điều, con đợi không được đến lúc con với Thành Nhi của con kết hôn nữa rồi, xin chú tác thành.”

“Hừm!” Trên khuôn mặt Đại Hưng nở nụ cười không tương xứng.

“Được rồi, thời gian đến rồi, cô dâu chú rể của chúng ta sắp kết hôn rồi.”

Cùng với khúc nhạc đám cưới vang lên, hai người nắm tay nhau bước vào giáo đường, điều mà tất cả mọi người nghe được là từng câu “Con đồng ý” không chút do dự.

“Hạnh phúc quá rồi.” Ẩn Đồng mừng rỡ đi đến bên cạnh Nhất Nhất, nắm lấy bờ vai cô ấy. “Vợ à, chúng ta bao giờ thì kết hôn, anh sắp không đợi được nữa rồi.”

“Không phải cô dâu sẽ tung hoa sao? Nếu em bắt được thì sẽ kết hôn với anh.” Khuôn mặt Duy Nhất lần đầu tiên hiện ra sự tinh nghịch. Ẩn Đồng lập tức trở nên căng thẳng.

“Không được, em đang mang thai, không thể chen chúc với mấy người trẻ tuổi đó được.”

“Vậy thì không lấy được hoa em không thể kết hôn với anh được rồi.” Cô hé miệng mỉm cười.

“Trời ơi là trời, muốn có được một người con gái sao lại khó đến vậy.” Khuôn mặt Ẩn Đồng đau khổ, không biết đáng thương biết nhường nào.

Mọi nghi lễ đều đã kết thúc, tự Nguyên đắc ý như gió xuân, dẫn cô dâu mới của mình ra phía ngoài, ở một nơi khác, một bữa tiệc kết hôn đang đợi họ.

“Không đúng, vẫn còn chưa tung hoa.” Ẩn Đồng chỉ bó hoa trong tay Thành Thành gọi to.

“Ồ, đúng rồi.” Khuôn mặt Thành Thành ngượng ngùng đỏ ửng, giơ bó hoa lên, một đám con gái chưa kết hôn vây đến.

“Từ từ đã!” lúc Thành Thành chuẩn bị tung ra, Ẩn Đồng bảo dừng lại một câu, rồi tự mình dìu Duy Nhất chạy đến trước mặt.

“Hoa này đâu cũng không được ném, em gái à, nể tình anh giúp em nhiều việc như vậy, em cũng giúp anh một lần đi nha.”

“Ha ha ha ha…” trong một tThiên Ônng cười, Thành Thanh ném bó hoa vào đúng tay Duy Nhất.

“Ồ, tốt quá rồi, vợ à, bây giờ em không còn gì để nói rồi nhé.” Ẩn Đồng kích động bế Duy Nhất lên, mặc kệ ánh nhìn của mọi người, chạy ra ngoài, ở rất xa còn có thể nghe thấy giọng cậu ta.

“Thành Nhi, chúng ta đi thôi.” tự Nguyên dìu người mà mình yêu, ngắt quãng suy nghĩ của Thành Thành.

“Anh tự Nguyên, bây giờ anh còn muốn em phá bỏ con không?” Thành Thành bướng bỉnh bỏ tay ra, một khuôn mặt vô cùng đáng thương.

“Thành Nhi à, anh chỉ mong sao em sinh cho anh một đàn con, nhưng bác sĩ nói rằng em bắt buộc phải trị khỏi bệnh trước đã, mới có thể sinh con được, em cũng không muốn sau này anh phải một mình đau khổ sống tiếp chứ, nghe lời anh, chữa khỏi bệnh, rồi chúng ta có thể sinh ra nhiều đứa con, em còn có thể đi làm, đến công ty anh hoặc đến công ty khác, không phải từ lâu em đã muốn tự lập sao?”

“Vâng.” Thành Thành gật đầu, từ trước đến nay chưa từng rời xa khỏi sự bảo vệ, cô bây giờ mới phát hiện ra, với sức khỏe suy nhược như thế này của bản thân, thì cái gì cũng không làm được.

“Vậy em còn giận anh không?” tự Nguyên vẫn đang lo lắng.

“Đương nhiên là không rồi.” Nhã Lan trả lời thay cho Thành Thành.

“Vâng.” Thành Thành lại đỏ mặt lần nữa gật đầu.

“Anh yêu em!” tự Nguyên ở đó nâng khuôn mặt của Thành Thành lên rồi hôn cô.

“Ừm, em cũng yêu anh!” một nhóm thanh niên tinh nghịch đang reo hò.

“Hạnh phúc quá rồi.” Mấy người thân làm bố mẹ cảm thán.

THE END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui