Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Lãnh Mạn Nguyên mấy ngày này gần như không ngủ không nghỉ, anh sốt ruột chờ đợi tin tức từ Nhã Lan. Phòng làm việc vốn sạch sẽ chỉnh tề đã hoàn toàn thay đổi, những thứ có thể đập đều hóa thành mảnh vụn, lộn xộn rải rác khắp nơi.

Trên cằm anh là râu ria lún phún, tóc tai rối bời rủ xuống trước trán, nhìn có mấy phần chán chường, mấy phần tà ác. Nhưng cho dù là bộ dạng như vậy, vẫn có sức hấp dẫn tuyệt đối.

"Ôi, Nguyên, anh làm sao thế này." Trương Thanh An khoa trương kêu lên, nhìn một chút đống lộn xộn dưới đất, khuôn mặt tô một lớp trang điểm dày cộp vặn vẹo giống như nhìn thấy quỷ.

"Cút, ai kêu cô tới!" Một nắm đấm nện xuống, chiếc bàn vốn đã rách nát đến sắp hỏng không chịu được lực đổ sụp xuống đất, hòa cùng những mảnh vụn. Vết thương trên tay vốn đã kết vảy lại lần nữa rỉ ra máu tươi, dọc theo cổ tay rơi từng giọt xuống đất.

Trương Thanh An lúc này mới phát hiện, trên mỗi mảnh vỡ của đồ đạc dùng trong nhà, đều loang lổ những vết máu.

Mặc dù có chút sợ, nhưng lại nghĩ tới chuyện tối qua, cô ta vẫn là lấy hết dũng khí, đến gần Lãnh Mạn Nguyên.

"Nguyên, đừng như vậy, em sẽ đau lòng." Khẽ khàng lại gần anh, cô ta cầm lên bàn tay anh, cẩn thận thổi thổi.

Một cảm giác ngưa ngứa xuất hiện, nếu như lúc này là Nhã Lan, anh khẳng định sẽ vô cùng cao hứng. Chết tiệt, bao nhiêu phụ nữ nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận anh, chỉ có cô luôn luôn đối xử với anh như kẻ địch, hết lần này tới lần khác muốn rời khỏi anh, đầu óc cô bị hư rồi sao? Chẳng lẽ cô không biết, người cô được gả cho là Kim cương vương lão ngũ*?

(*) Kim cương vương lão ngũ: người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

"Người phụ nữ đáng chết!"

Trương Thanh An thấy Lãnh Mạn Nguyên không ghét bỏ sự đụng chạm của mình thì cho rằng anh đối với cô ta vẫn còn tình cảm, đang muốn tiến lên thêm một bước. Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên dùng sức rút tay ra, nện mấy quả đấm liên tiếp vào bức tường sau lưng.

"Nguyên, đừng!"

Có tin đồn rằng Quắc Nhã Lan mất tích, anh là vì chuyện này mà tức giận sao? Trương Thanh An không chỉ mong Nhã Lan mất tích, cô ta càng hy vọng Nhã Lan là vĩnh viễn chết đi, không muốn cô xuất hiện trên thế giới này nữa.

"Nguyên, sẽ tìm được cô Quắc mà."

Không hổ là diễn trò, nước mắt nói đến là đến, cô ta ra vẻ đau lòng đôi mắt ầng ậng nước. Chỉ là cô ta không biết, mình đã phạm phải điều cấm kỵ của Lãnh Mạn Nguyên.

"Ai cho cô nhắc tới cô ấy!" Bàn tay bóp cổ cô ta, anh đem nỗi hận với Nhã Lan toàn bộ dồn vào lực trên tay, dồn cho Trương Thanh An.

Trương Thanh An giơ hai tay lên, dùng sức đến mấy cũng không thể kéo ra được bàn tay như gọng kìm đó, cổ bị siết đến nỗi đầu lưỡi cũng sắp đưa ra ngoài, ánh mắt cô ta lảo đảo, dường như sắp tắt thở.

"Có tin tức rồi!" Một người mở cửa đi vào, là Uông Minh Thiên. Cậu ta không thể tin nhìn hành động điên cuồng của Lãnh Mạn Nguyên, lập tức hô to: "Cô Quắc có tin tức rồi."

"Cút!" Cơ thể Trương Thanh An bị ném đi thật xa, trời cao phù hộ, cô ta rốt cuộc vẫn giữ được mạng nhỏ.

"Nói mau." Anh không chờ được nữa.

"Còn không mau đi đi?" Uông Minh Thiên tốt bụng nhắc nhở Trương Thanh An.

Cô ta giống như con ruồi mất đầu, loạng choạng đụng khắp nơi, ngã xuống lăn một vòng trước cửa phòng Tổng giám đốc.

Uông Minh Thiên nhíu mày một cái, cảnh tượng lộn xộn trước mắt thật sự là kinh người, không thua gì một trận đại chiến giữa người với thú. Tên này ở cùng dã thú cũng lâu rồi, cái gì cũng có thể đập nát như đám dã thú kia, mình vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

"Còn không mau nói đi!" Giọng nói như sư tử gầm truyền tới, chấn động màng nhĩ của cậu ta. Sờ sờ gương mặt còn hoàn chỉnh, vì nghĩ cho hình tượng lịch sự nhã nhặn của Lãnh Mạn Nguyên, vẫn là không nên chọc giận anh.

Trong phòng đã không còn bàn ghế để ngồi xuống, cậu ta chỉ có thể đứng."Chúng tôi tìm được Thành Kiên Vỹ."

"Quắc Nhã Lan đâu?"

Điều anh quan tâm chỉ có vậy.

"Thành Kiên Vỹ bị mẹ cậu phái người ném xuống sông, vẫn chưa tỉnh. Có điều, từ tin tức nghe ngóng được ở nhà họ Lãnh, tên Thành Kiên Vỹ này là bị mẹ cậu bắt được ở trước cửa nhà họ Lãnh, hắn ta một mực muốn tìm cậu, nói muốn cậu giao ra cô Quắc, theo phỏng đoán của chúng tôi, Quắc tiểu thư đã bị bắt cóc, không ở cùng một chỗ với hắn ta nữa."

"Đáng chết!" Lại một quyền đập vỡ tấm đá hoa cương trên vách tường. "Vẫn không có tin tức của người phụ nữ kia sao?"

"Tạm thời không có, chỉ là có vài thứ, tôi cảm thấy nên lập tức đưa cho cậu." Uông Minh Thiên từ cặp đựng tài liệu luôn đem theo bên người rút ra một xấp tài liệu. "Cậu yêu cầu điều tra bối cảnh của Quắc tiểu thư đều ở đây, xem kỹ một chút đi."

Lãnh Mạn Nguyên dùng tốc độ nhanh nhất xem xong tất cả tập tài liệu, điều làm anh hoảng sợ là, Nhã Lan cũng không được hưởng thụ một cuộc sống tiểu thư như vậy. Từ trung học trở đi cô đều là vừa học vừa làm, đến trung học phổ thông dọn ra khỏi nhà họ Quắc, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn tự lập.

Cô nhìn có vẻ được yêu chiều như vậy, bộ dạng thoát tục không nhiễm lửa khói nhân gian, thế nhưng lại có bối cảnh xuất thân như vậy. Trong lòng Lãnh Mạn Nguyên bỗng nhiên xúc động, có một loại cảm giác là lạ tràn ra toàn thân.

"Lúc cô được năm tuổi mới cùng mẹ dọn đến nhà họ Quắc, cuộc sống ngày trước tương đối kham khổ. Sau khi dọn vào nhà họ Quắc, cuộc sống của cô cũng không được cải thiện, chủ yếu là mẹ cả và chị hai luôn tìm mọi cách bắt nạt hai mẹ con cô. Chúng tôi tìm được người làm ở nhà họ Quắc trước kia, bà ấy nói cuộc sống của hai mẹ con cô ở nhà họ Quắc căn bản không bằng một người giúp việc. Cô Quắc có lẽ bởi vì như vậy, mới quyết định sống độc lập. Cô ấy là một cô gái rất dũng cảm, cũng trải qua đủ mọi vị chua xót." Uông Minh Thiên đơn giản báo cáo lại thông tin không có trong tài liệu cho Lãnh Mạn Nguyên.

Nhận được chính là một hồi im lặng của Lãnh Mạn Nguyên.

"Ồ, còn nữa." Cậu ta dường như nhớ tới chuyện gì, móc ra một phần tài liệu khác."Trong khi điều tra, chúng tôi phát hiện, những tấm hình xuất hiện trong hôn lễ có liên quan tới cô Quắc đều là giả."

Sự xấu hổ trong hôn lễ hôm đó là vết thương của Lãnh Mạn Nguyên, cậu ta cẩn thận nhìn một chút, thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt mới thở phào nhẹ nhõm.

"Là giả?" Lãnh Mạn Nguyên tự mình chứng kiến đêm đầu tiên của Nhã Lan, lúc ấy đối với chuyện này cũng nảy sinh hoài nghi, chỉ là những chuyện xảy ra ngay sau đó khiến cho anh đầu óc mê muội, vẫn chưa từng đi điều tra."Rốt cuộc là ai muốn hãm hại cô ấy?"

"Nói ra cũng buồn cười,người đó lại là chị hai của cô, Quắc Thanh." Uông Minh Thiên đẩy đẩy gọng kính, thành công duy trì hình tượng lịch sự tao nhã. "Có nhân viên quán chụp hình làm chứng, Lý Tiên Tiên, chính là người đàn ông ở hôn lễ thừa nhận có cấu kết với Quắc Thanh kia đã đền tìm bọn họ, yêu cầu bọn họ ghép người trong hình thành mặt của cô Quắc."

"Chắc chắn không?"

"Chắc chắn, chúng tôi bắt được Lý Tiên Tiên, tự hắn cũng thừa nhận chuyện này. Ngoài ra, trong lúc vô tình hắn còn tiết lộ một tin tức, lúc hắn ở bệnh viện ngoại ô có trông thấy cô Quắc ở đó cùng Thành Kiên Vỹ, còn có một ông lão nữa. Mà cô Quắc không biết vì nguyên nhân gì, trước mắt lâm vào trạng thái mù tạm thời."

Mù? Rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì? Lãnh Mạn Nguyên bất an vò đầu, Thành Kiên Vỹ không ở cạnh cô, mình cũng vậy. Một thân một mình cô bị người ta bắt cóc, sẽ rơi vào tình huống thế nào đây?

Vừa nghĩ tới Nhã Lan có thể gặp nguy hiểm, lửa giận của anh lại lần nữa bùng lên."Dẫn tôi đi gặp Lý Tiên Tiên!"

Quắc Nhã Thanh không nghĩ tới mình còn may mắn được như vậy, Lãnh Mạn Nguyên lại thông qua người bên dưới gọi cô đến gặp mặt."Khách sạn Kiên Thường", đây chính là khách sạn năm sao cao cấp dưới tên Lãnh Mạn Nguyên.

Vừa gặp mặt đã kêu đến khách sạn, Lãnh Mạn Nguyên thật đúng là...

Trong lòng Quắc Nhã Thanh vui như nở hoa, hoàn toàn quên mất nỗi nhục lúc trước. Cô ta cố ý chọn một bộ váy ngắn hở lưng màu đỏ thẫm, váy bó ngắn đến nỗi chỉ cần cúi người liền có thể nhìn thấy cái mông.

Ừm, chính là hiệu quả như vậy!

Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên tấm kính của khách sạn, Nhã Thiên tương đối hài lòng đối với bộ ngực đầy đặn và bờ mông cong vút của mình.

" Cô Quắc, tổng giám đốc mời cô."

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ ở khách sạn, Quắc Nhã Thanh đi tới phòng tổng thống ở trên tầng ba mươi.

Tưởng tượng bản thân cùng anh dây dưa trên giường lớn ở phòng tổng thống, Quắc Nhã Thanh bật cười khanh khách, nếu như uống một chút rượu đỏ, sau đó sẽ...

Ừm, khúc nhạc dạo đầu nhất định phải lãng mạn, dịu dàng. Không sao, thủ pháp của cô ta cao siêu thế nào chứ, bảo đảm Lãnh Mạn Nguyên hưởng thụ lần đầu sẽ còn muốn hưởng thụ lần thứ hai.

Ha ha.

Nụ cười của cô ta vẫn duy trì cho đến một khắc kia, cánh cửa được mở ra.

Trong căn phòng tổng thống xa hoa, Lãnh Mạn Nguyên trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, bên cạnh là Uông Minh Thiên. Mà xung quanh đều là thủ hạ bận đồ đen, áo mũ chỉnh tề, khí thế bức người.

Khi cô ta nhìn thấy người quỳ trên đất kia, gương mặt lập tức tái đi không còn giọt máu. Đắc ý biến thành kinh hoàng, trong nháy mắt, cô ta như từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục.

"Nào!" Lãnh Mạn Nguyên không nhịn được ra lệnh."Chào người bạn cũ đi."

Lý Tiên Tiên hiển nhiên đã trải qua tiết muc tra tấn nào đó, từ vết hồng tím trên mặt có thể thấy rõ ràng. Đôi mắt hắn sưng húp giống như hai cái bánh bao, quần áo trên người bẩn thỉu không chịu nổi.

Sự việc đã bại lộ! Đây là phản ứng đầu tiên của Quắc Nhã Thanh.

"Tổng giám đốc Lãnh, em... em không quen hắn." Cô ta quyết định tới chết cũng không chịu thừa nhận.

"Cô không quen hắn, nhưng hắn quen cô. Những thứ này đều là cô cả, đừng nói với tôi, ngay cả bản thân mình mà cô cũng không nhận ra." Uông Minh Thiên đưa ra một xấp hình tới trước mặt cô ta.

Những tấm hình này chính là bản gốc mà Lý Tiên Tiên lục ra từ nhà hắn.

"Đây đều là hắn làm, hắn muốn hại tôi!"

"Ồ, vậy chuyện này hắn cũng tự làm được hay sao?" Tiếng tút vang lên, ti vi màn hình lớn sau lưng liền bật mở, đôi nam nữ ôm nhau đang say sưa rên rỉ, biểu diễn hình ảnh hạn chế độ tuổi xem.

"Lý Tiên Tiên, không phải bảo anh xóa đi rồi hay sao?" Quắc Nhã Thanh hét lên với Lý Tiên Tiên, vô tình thừa nhận quan hệ của mình với hắn.

"Được rồi, chuyện qua lại này tạm thời không truy cứu, Quắc Nhã Lan đâu rồi?" Uông Minh Thiên đặt câu hỏi, biểu cảm trên mặt Lãnh Mạn Nguyên giống như muốn giết người, nhìn chằm chằm khiến da đầu cô ta tê dại, lập tức mất đi năng lực tư duy.

"Tôi... Không biết, không... phải ở... nhà họ Lãnh sao?" Quắc Nhã Thanh còn muốn chống chế.

Quả thực là chán sống! Lãnh Mạn Nguyên chợt đứng bật dậy, trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại liền giơ tay cho cô ta một cái tái, khiến lỗ tai cô ta ong ong.

"Nếu như cô còn muốn tiếp tục chịu khổ, vậy thì yên lặng đi, tôi tuyệt đối có bản lĩnh biến cô thành một cỗ cương thi!"

Lời nói lạnh thấu xương của Lãnh Mạn Nguyên đã thành công phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Nhã Thanh, cô ta run rẩy như lá cây trong gió, sợ hãi nói ra kế hoạch của mình cùng tên đầu trọc kia.

"Tổng giám đốc Lãnh, đây đều là ý của tôi, xin anh thả cô ấy đi."

Lý Tiên Tiên muốn nhận tất cả lỗi lầm thuộc về mình, bị thủ hạ của Lãnh Mạn Nguyên đánh đến suýt chút nữa mất đi hình người, Quắc Nhã Thanh thấy vậy té xuống đất, không nhúc nhích.

Lãnh Mạn Nguyên không nói thêm lời nào nữa, vung tay lên, đoàn người biến mất như gió, chỉ còn lại hai thủ hạ trông chừng bọn họ.

"Nhã Thanh, em không sao chứ? Chúng ta sẽ trốn xa khỏi Lãnh Mạn Nguyên được không?" Đỡ Nhã Thanh với gương mặt đỏ bừng sưng vù, Lý Tiên Tiên gạt lệ nói.

Quắc Nhã Thanh im lặng nằm trong ngực hắn, nghĩ lại cuộc đời này, chuyện sai lầm lớn nhất bản thân đã từng làm chính là liều mạng theo đuổi Lãnh Mạn Nguyên, giống như thiêu thân lao mình vào trong lửa, cô bị thương chính là nặng như thế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui