Thua thê thảm quá.
Nhưng thất bại dường như vẫn chưa kết thúc hoàn toàn. Lãnh Mạn Nguyên xoay người lại, lục lọi trong túi quần tây lấy ra một bản thỏa thuận.
“Bà biết không, bà đã không còn chỗ đứng trong Thiên Ôn nữa rồi, ngay cả quyền lên tiếng cũng không có. Hai mươi phần trăm cổ phần của bà chẳng khác gì vật trang trí cả, tôi có thể đổi tên công ti, xóa bỏ cổ phần của bà bất cứ lúc nào, vì vậy, việc bà nên nghĩ ngợi lúc này là đường lui của bà đấy.”
“Mày có ý gì!” Lưng Dư Hồng Mai cứng ngắc. Bà vội vàng quay đầu, ý chí chiến đấu đã hồi phục được một ít.
“Đây là giấy chuyển nhượng cổ phần, giá cả tôi đưa ra chắc chắn rất hợp lý, bà kí tên đi. Đi nước ngoài, tìm một nơi yên tĩnh mà ở, tìm một người bà yêu và cũng yêu bà mà sống qua ngày, quên thù hận với bố đi.”
Lúc anh nói những lời này, giọng nói anh hơi run rẩy, mặc dù chỉ một chút mà thôi.
Dư Hồng Mai đờ đẫn cầm lấy tờ giấy chuyển nhượng. Bà vẫn không tin mình lại thua nhanh đến thế. “Tao sẽ không kí đâu.”
“Tôi nghĩ, ngày mai lúc mà Uông Minh Thiên đưa thứ mà bà muốn xem đến, bà nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ này đấy. Suy nghĩ cẩn thận đi.”
Như thế này đâu phải là hành động đối xử với mẹ mình, rõ ràng chính là đánh nhau với kẻ thù thì có. Nhã Lan mò mẫm đi xuống lầu uống nước trong bóng tối nghe thấy rõ rành cuộc đối thoại giữa hai người. Cô chẳng còn muốn uống nước nữa, lần mò định trở về phòng.
Một bàn tay to nắm lấy cánh tay cô, chuẩn bị dẫn đường cho cô đi.
“Bỏ cái tay dơ bẩn của anh ra!”
Cô đang tức giận, tức giận Lãnh Mạn Nguyên lại có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy với mẹ ruột của mình.
“Tôi dìu em về phòng.”
Anh không những không buông tay mà thậm chí còn kéo cô vào lòng. Cô ngửi thấy hỗn hợp mùi rượu trộn lẫn mùi nước hoa trên người anh, cô ác cảm đến mức không ngừng nôn ói. Không phải cô không thích mùi này, chỉ là sự thù hận của Lãnh Mạn Nguyên khiến cô cảm thấy vô cùng ác cảm với tất cả những thứ thuộc về anh.
Cô không chịu phối hợp mà phản kháng, muốn vùng ra khỏi sự khống chế của anh.
Cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, hai chân nhấc khỏi mặt đất, lúc này cô mới nhận ra mình bị bế xốc lên rồi.
“Bỏ tôi xuống, cái tên ác quỷ này.”
Mông chạm vào chiếc giường bông mềm mại, Nhã Lan nhanh chóng rời khỏi cơ thể kia, rụt lại trốn vào phía trong, đến khi sống lưng dán chặt vào đầu giường.
“Trong lòng em tôi vĩnh viễn là ác quỷ sao?” Nếu là trên thương trường, có người dám gọi anh như vậy thì anh sẽ rất vui vẻ. Tuy nhiên, hai chữ “ác quỷ” nói ra từ miệng cô lại khiến anh cảm thấy hơi tổn thương.
“Đúng vậy, anh chính là ác quỷ. Một ác quỷ ngay cả mẹ đẻ của mình cũng không tha.”
“Em nghe thấy hết rồi à?” Giọng Lãnh Mạn Nguyên hơi trầm xuống, xen lẫn sự không vui.
“Nghe thấy thì đã sao cơ chứ? Xem như hôm nay tôi đã nhìn thấu anh hoàn toàn rồi!”
“Em hiểu về tôi được bao nhiêu? Trước đây, bây giờ?”
“Đủ nhiều rồi, anh vĩnh viễn là một tên cầm thú không có nhân tính!” Nhã Lan dùng lời nói mà mình cho rằng có lực sát thương lớn nhất để lên án Lãnh Mạn Nguyên.
“Đúng, tôi là cầm thú, vì vậy em có biết không? Nếu tôi không ăn thịt con người thì con người sẽ muốn ăn thịt tôi!”
Tay anh hơi siết chặt, bàn tay cô bị bàn tay to lớn của Lãnh Mạn Nguyên cầm chặt cứng, lực tay của anh càng ngày càng lớn, cô đau đến mức không ngừng cắn răng, suýt chút nữa đã hét lên.
“Ác... quỷ.” Nhẫn nhịn sự đau đớn vô cùng, cô cất tiếng mắng.
A ha ha ha ha ha.
Tay anh buông ra, tay cô cuối cùng cũng rút ra được. Lãnh Mạn Nguyên điên cuồng cười, đi ra khỏi giường: “Đúng, tôi chính là cầm thú, ác ma, bây giờ em đã hiểu rõ rồi chứ, vì vậy, em không nên trêu chọc tôi, ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không tất cả những người bên cạnh em đều gặp họa đấy!”
Tiếng cửa đóng sầm lại vang lên, Nhã Lan biết Lãnh Mạn Nguyên đã đi rồi. Từ tiếng cười ban nãy của anh, cô chẳng hề nghe thấy chút đắc ý hay vui sướng nào, ngược lại lại cảm thấy sự đau khổ mãnh liệt. Anh rất đau khổ ư? Sau khi mất đi ánh sáng, thính giác của cô vô cùng nhạy bén, cô tin rằng những gì mình nghe thấy chắc chắn không sai.
Nhưng vì sao anh lại đau khổ cơ chứ? Có được tập đoàn thương mại lớn mạnh mà người khác không có, bất kể là lúc nào ở đâu cũng có thể muốn làm gì thì làm, chẳng lẽ như vậy còn chưa thỏa mãn hay sao?
Sáng sớm tỉnh dậy, trong nhà có người bận tới bận lui, cô nghe thấy tiếng vận chuyển đồ đạc nặng nề.
“Chuyện gì thế?” Lần mò đi xuống lầu, cô nghe thấy tiếng động trong phòng khách, có người đang ngồi ở đó.
“Tôi phải đi rồi.” Là giọng của Dư Hồng Mai. Điều kì lạ là hôm nay bà ta không nghiêm nghị trách mắng cô quay trở lại, cũng không vênh váo tự đắc sỉ nhục cô. Giọng bà ta rất nhẹ, dường như vừa mới khóc xong.
“Bà vẫn ổn chứ?” Sự thay đổi của bà ta khiến Nhã Lan không quen được. Mặc dù cô biết lý do bà ta rời đi nhưng vẫn cảm thấy buồn cho bà.
“Đương nhiên vẫn ổn.” Dư Hồng Mai vui vì hai mắt cô không thấy gì, không thể nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của bà.
“Chào buổi sáng, cô Quắc.” Là tiếng của Uông Minh Thiên!
À, tối qua Lãnh Mạn Nguyên nói muốn đưa giấy tờ đến cho Dư Hồng Mai xem, quả nhiên cậu đến rồi. Chắc chắn lúc này Dư Hồng Mai rất đau buồn đây.
Cô gật đầu không đáp. Nhã Lan cảm thấy mình nên lên lầu thì tốt hơn.
“Đợi đã.”
Uông Minh Thiên nói vài câu đơn giản rồi rời đi. Dư Hồng Mai kịp thời gọi cô lại.
“Tôi có thể hỏi cô một câu hỏi không?”
Bà ta muốn hỏi gì nhỉ? Nhã Lan không cẩn thận suy nghĩ mà gật đầu.
“Một người phạm phải nhiều sai lầm vì yêu cố chấp có bị xem là kẻ xấu hay không?”
Cô vốn tưởng rằng bà ta sẽ hỏi những chuyện liên quan đến cô và Lãnh Mạn Nguyên, thật không ngờ lại đưa cho cô câu hỏi như thế này. Nhã Lan ngẫm nghĩ hồi lâu, cô không biết nên trả lời như thế nào mới khiến Dư Hồng Mai hài lòng. Cuối cùng, cô quyết định đưa ra câu trả lời đúng với suy nghĩ của mình.
“Yêu một người thì phải yêu một cách toàn tâm toàn ý. Tình yêu của bà có thể không có được sự đáp trả, nhưng đó là sự trách nhiệm lớn nhất đối với chính bản thân mình. Qúa khứ không thể trở lại, nếu đã làm sai, đã hối lỗi thì phải nhắc nhở chính mình không được tái phạm nữa. Mặc dù người này không thể xem là người tốt, nhưng chỉ cần quay đầu thì cũng có thể có được hạnh phúc.”
Dư Hồng Mai không nói nữa, dường như bà đang suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của cô.
Cô nhấc chân, tiếp tục bước đi.
“Cô Quắc, mong cô sớm ngày bình phục.” Sau lưng vang lên lời chúc của Dư Hồng Mai.
“Tôi cũng mong bà có thể hạnh phúc vui vẻ.” Xoay người về phía Dư Hồng Mai, cô nở một nụ cười chân thành.
...
Nhã Lan nhanh chóng được sắp xếp ở trong bệnh viện mà Uy Vỹ Thiên mới mở. Cái bệnh viện này được xây dựa lưng vào núi, xung quanh là nước non, hoa thơm chim hót, là một nơi tuyệt vời để dưỡng bệnh, thêm cả danh tiếng là bác sĩ ngoại khoa tốt nhất của hắn nên bệnh viện không ngớt người đến chữa bệnh.
Nơi đây chắc chắn là nơi chuyên dành cho những người có tiền. Đến đây chữa bệnh cũng đồng nghĩa với việc phải trả tiền thuốc thang đắt đỏ hơn rất nhiều so với những bệnh viện khác. Tuy nhiên, hiệu quả hoàn toàn vượt qua cả giá tiền.
Nhã Lan được sắp xếp ở trong một căn phòng phía nam nhìn ra hồ nước. Cân nhắc đến việc mắt cô không khỏe lắm nên bệnh viện còn đặc biệt bày một vài chậu hoa trong phòng. Hương hoa thoang thoảng kết hợp với tiếng nước chảy róc rách như bước vào thiên đường.
Thím Liễu cũng cùng đến, mục đích là để thuận tiện cho việc chăm sóc cô. Lãnh Mạn Nguyên ngoài mặt thì vô cùng lạnh nhạt với bà nhưng anh lại rất tin tưởng và ỷ lại bà, việc này khiến bà cảm thấy rất an ủi.
Lãnh Mạn Nguyên không hề xuất hiện, Nhã Lan cảm thấy rất vui mừng. Cô đã có thành kiến với anh nên hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh. Sau một loạt phương pháp kiểm tra, Uy Vỹ Thiên chọn ngày phẫu thuật, đồng thời đích thân anh sẽ phẫu thuật cho cô.
“Tình hình của cô ấy thế nào rồi?” Trong phòng nghỉ cao cấp, Lãnh Mạn Nguyên cầm ly, nhìn Uy Vỹ Thiên đang lười biếng ngồi đối diện mình. Hôm nay anh hẹn hắn ra đây chính là để nói đến chuyện này.
Hắn ngả ngớn đùa nghịch mấy sợi tóc rơi xuống trán. Lúc không làm việc, hắn chính là một tên công tử bột ăn chơi. Nghe thấy Lãnh Mạn Nguyên hỏi, hắn hờ hững thổi một cái, thổi bay mái tóc dài che trước mắt mình: “Giữa hai người có khá nhiều hiểu lầm, phải tìm cơ hội giải thích hết mới được.”
“Không cần thiết!” Lãnh Mạn Nguyên buồn bực ngắt lời hắn. Anh chính là huyền thoại chưa từng thất bại, luôn luôn thuận lợi trên thương trường, có làm việc gì cũng là anh bảo sao người khác nghe vậy, tôn sùng anh như thần thánh, làm gì có chuyện muốn anh phải cúi đầu.
Tuy nhiên, Quắc Nhã Lan chết tiệt kia như tảng đá đè nặng trong lòng annh, hễ nghĩ đến cô là anh đã cảm thấy bức bối vô cùng, cho dù có đưa vàng bạc châu báu, quần áo đắt tiền đến trước mặt cô thì cô cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, còn cười cợt anh nữa, đúng thật là thứ hết thuốc chữa!
Anh nốc một ngụm rượu, tự thuyết phục mình đừng nghĩ đến người phụ nữ ấy nữa.
“Hai người cậu đều quá kiêu ngạo, vì vậy không ngừng làm tổn thương lẫn nhau, kết quả như vậy chỉ có thể ngày càng cách xa nhau hơn thôi.”
Uy Vỹ Thiên nói trúng tim đen kích thích thần kinh của anh, khiến anh sợ hãi một cách kì lạ. Vừa nghĩ đến việc có thể Nhã Lan sẽ rời đi, anh chẳng hề vui mừng chút nào. Anh buồn bực uống liền mấy li rượu, cũng chẳng quan tâm đến người bị mình kéo đến đây là Uy Vỹ Thiên nữa mà đập nát ly rượu, đứng dậy bỏ đi.
“Haiz, tình yêu đúng là thuốc độc mà!” Uy Vỹ Thiên sau lưng tặc lưỡi tiếc nuối, một chai Egri Bikavér Tây Ban Nha quý giá như thế mà bị cậu ta lãng phí mất rồi.
Hắn vừa vui mừng vì từ trước đến nay mình chỉ xem tình yêu như một trò chơi, vừa cảm thấy bất lực với đôi vợ chồng bướng bỉnh này.
Cuộc phẫu thuật rất thành công, cục máu đông trong não đã được lấy ra, cơn đau đầu mãi đeo đẳng cô cũng biến mất. Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy gì nhưng Nhã Lan đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Trên mắt cô quấn một lớp vải gạc, Uy Vỹ Thiên nói rằng một tuần nữa cô đã có thể nhìn thấy ánh sáng rồi. Đây là việc khiến người ta vui mừng biết bao.
Buổi sáng, mẹ cô sau khi biết tin đã chạy đến. Bởi vì việc cô mất tích, bà ngồi khóc thút thít trước giường một trận. May mà có thím Liễu ở bên an ủi khuyên nhủ nên bà mới miễn cưỡng bình ổn lại cảm xúc.
Thím Liễu biết hai mẹ con có chuyện muốn nói nên tìm một cái cớ rời đi.
“Mấy người mẹ cả có bắt nạt mẹ không? Công ti của bố hoạt động như thế nào? Anh cả bây giờ đã làm việc tốt hơn trước đây chưa?” Nhã Lan hỏi tỉ mỉ tình hình của mỗi thành viên trong gia đình.
Lưu Thùy Linh sụt sịt, bà thoát ra khỏi sự xúc động và đau buồn ban nãy. Bà ném miếng giấy rách vào thùng rác, xoay cơ thể hơi phát tướng của mình lại rồi nắm lấy tay Nhã Lan.
Đây là thói quen của bà. Lúc nói chuyện với con gái, bà luôn thích nắm lấy tay cô, tuy nhiên, kể từ khi vào nhà họ Quắc, bà không còn làm như vậy nữa. Nhã Lan vui mừng vì mẹ đột nhiên thân thiết như vậy. Cô ngoan ngoãn tận hưởng sự mát lạnh trong tay mẹ.
“Tốt hơn trước rất nhiều. Lan Lan à, may mà con gả cho một người tốt nên bọn họ cũng không dám bắt nạt mẹ như trước kia nữa. Mẹ cả con thỉnh thoảng vẫn sai khiến mẹ, nhưng bây giờ bố con đã biết bênh vực mẹ. Công ti của bố đang phát triển thuận lợi. Có Lãnh Mạn Nguyên che chở, rất nhiều công ti lớn đến tìm chúng ta để hợp tác, kinh doanh rất tốt. Nghe bố con nói, ông còn chuẩn bị mở một chi nhánh công ti nữa, anh trai con bây giờ hiểu chuyện hơn nhiều rồi, trước khi làm việc luôn chủ động xin ý kiến của bố con, mọi người đều nói nó đã thay đổi rất nhiều.”