Tổng Tài Truy Thê 36 Kế Chưa Đủ


Người đàn ông đứng thẳng người, bộ vest đen toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Anh ta trông rất nhợt nhạt: “Tôi đã rời gia đình nhà họ Tiêu từ lâu và thành lập công việc kinh doanh của riêng mình.

Tôi không biết gì về tài sản của nhà họ Tiêu, nhưng tiền do cá nhân tôi kiếm ra là quyền tự do của tôi.

Tôi muốn kết hôn với ai là quyền tự do của tôi.

Tôi không phụ trách nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu cũng không có tư cách đến hỏi.”
Lão quản gia sắc mặt tái mét: “Cậu Ba!”
Trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, Cậu Ba làm sao có thể không chút nể mặt lão gia như vậy?
Dù Tiêu Khôn Hoằng chỉ nói ra sự thật, nhưng lão gia vẫn luôn là ông nội của anh.
Tuy nhiên, lông mày của Tiêu Khôn Hoằng nhăn lại, khí tức tỏa ra từ cơ thể anh không còn giống như của Cậu Ba, hoặc là anh đã chữa khỏi chân mà không cho ai biết, và anh đã rời khỏi nhà họ Tiêu rồi.
Biết rõ về nhau, nhưng không ai vượt qua được.

Nhưng bây giờ, vì một người phụ nữ, lại khiến Cậu Ba và lão gia đã đi xa đến mức này.

Lão quản gia không khỏi nhìn chằm chằm Thi Nhân: “Anh vì một người phụ nữ mà phản bội lại lão gia? Thật là bất hạnh trong gia tộc.”
“Đúng vậy, Cậu Ba.

Vừa rồi, Giám đốc Mạc thẳng thừng nói rằng các người quấy rầy cô ấy, anh còn theo đuổi cô ấy như một con chó.”
Một người phụ nữ bên cạnh đột nhiên lên tiếng, nhếch mép cười.

Thi Nhân liếc nhìn người phụ nữ, hình như cô ta là đồng nghiệp của cô, cô nhớ ra người đó dưới quyền vị giám đốc trước đây.
Haizz, chiến tranh giữa phụ nữ sẽ luôn như thế này.
Không khí xung quanh bỗng trở nên yên ắng.

Thi Nhân đứng đó lặng lẽ nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Đúng vậy, tôi đã nói những điều này.

Tôi cũng đã thề rằng nếu tôi đưa những đứa trẻ bước chân vào nhà Tiêu, tôi sẽ chết không toàn thây.”
“Câm miệng, ai bắt em nói những điều này?” Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên cảm thấy hơi bối rối, anh không bao giờ muốn nghe thấy từ chết một lần nữa, hoặc thậm chí nhìn thấy bất kỳ tình huống bất ngờ nào đối với cô.
Cảnh tượng tuyệt vọng của Nam Sơn năm năm trước, trong đời anh không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
Khuôn mặt của người đàn ông xấu xí và giọng điệu rất nghiêm túc.
Thi Nhân sửng sốt, cô giễu cợt đáp: “Nếu anh không muốn nghe lời tôi nói, sau này tôi sẽ phiền anh Tiêu tránh xa tôi ra chút, kẻo mọi người lại nói là tôi dụ dỗ anh, muốn nghĩ đến địa vị làm bà ba, làm Mợ Ba.

Ông ta còn mắng con tôi là con ngoài giá thú.

Anh Tiểu, anh nghĩ gì về ngoại hình của tôi, anh nghĩ tôi không thay đổi được sao? Nếu không tay đổi được, tôi có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ được không? “
“Đủ rồi.

Phải nói như vậy em mới hài lòng sao? Đứa nhỏ không phải là con ngoài giá thú, cũng không phải đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
Cô thực sự nói rằng cả cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ Tiêu một lần nào nữa, và bây giờ cô thực sự ghét nhà họ Tiêu.

Tiêu Khôn Hoằng chỉ cảm thấy rất ngột ngạt và khó thở.
Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy cô ghét gia đình họ Tiêu và ghét bản thân anh đến nhường nào.

Tất cả điều này là do nhà họ Tiêu ép buộc.
Đây đều là quả báo.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn lại lão quản gia: “Những gì cô ấy nói đều đúng.

Tôi không biết xấu hổ quấy rầy cô ấy.

Tôi muốn làm cha dượng của con cô ấy, nhưng cô ấy không cho tôi cơ hội này.”
Những người xung quanh ngạc nhiên đến mức hai mắt suýt rớt ra goài.

Chuyện đảo ngược này gọi là gì?
Mọi người lần lượt nhìn Tiêu Khôn Hoằng, chẳng lẽ là anh sao?
Vừa rồi Tiêu Khôn Hoằng nói như vậy sao?
Một nhà tài phiệt đàng hoàng lại vội vàng để cho người khác dìu dắt, hay bị từ chối?
Thế giới này có bị đảo ngược không vậy?
Thi Nhân cũng ngạc nhiên, não anh bị úng nước à?
Năm năm trước, nhà họ Tiêu căm hận đứa bé trong bụng đến nhường nào, thậm chí còn liều mạng đưa cô đến bệnh viện để phá thai, ngay cả khi Tiêu Khôn Hoằng cũng đồng ý.
Có thể thấy, nhà họ Tiêu rất coi trọng vấn đề máu mủ của con cái.
Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng thực sự nói rằng anh ta muốn làm cha dượng cho đứa trẻ!
Lão quản gia tức giận đến mức mọi sự kiêu ngạo vừa rồi đều biến mất, ông ta bị những lời của Tiêu Khôn Hoằng tát thẳng vào mặt cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Ông ta nhìn chằm chằm Thi Nhân: “Cô Mạc, đây có phải là kết quả mà cô muốn không?”
Thi Nhân: Tôi thèm vào! Đúng là không thể nhịn được nữa!
Thi Nhân chỉ vào Tiêu Khôn Hoằng bên cạnh: “Lão quản gia, ông già rồi, tai điếc tai ngơ sao? Vừa rồi chính là Tiêu Khôn Hoằng thừa nhận anh ta không biết xấu hổ quấy rầy tôi.

Tội trạng này ông không thể lấp liếm mà đổ lên người tôi chứ? Tội trạng này tôi gánh không nổi, thứ lỗi cho tôi, tôi không nhận.”
“Tôi nhận.” Tiêu Khôn Hoằng nói một cách thận trọng.
Kết quả anh bị Thi Nhân trừng mắt nhìn: “Anh Tiêu, anh đã gây biết bao chuyện rắc rối nghiêm trọng đến tôi rồi đó.

Còn nữa, trong nhà họ Tiêu các anh ai cũng đều bị bệnh tâm thần sao, sao ai cũng cho rằng tôi muốn gả vào nhà họ Tiêu, muốn lấy anh vậy?”
“Anh Tiêu, trước kia mợ chủ của anh chết như thế nào, đến giờ anh vẫn thực sự không biết tại sao sao?”
Tiêu Khôn Hoằng mím môi mỏng lạnh lùng, không nói gì, anh nợ cô.

Cho nên bây giờ cô không muốn thừa nhận, cũng không muốn liên quan gì đến anh hay nhà họ Tiêu.
Lão quản gia chỉ vào Thi Nhân: “Cô, cô đúng là là ngôi sao chổi.

Nếu không có cô, nhà họ Tiêu đã rất tốt đẹp, Cậu Ba đã sớm kết hôn từ lâu rồi.”
“Tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ không kết hôn với Vương Ngọc San, tôi không vô liêm sỉ như vậy.

Vương Ngọc San là em gái cùng cha khác mẹ với vợ tôi, còn đối với Tiêu Khôn Hoằng tôi cô ta không là gì cả, cũng không có tình nghĩa gì hết.”
Lão quản gia sửng sốt, hoài nghi nhìn Tiêu Khôn Hoằng, chính anh sao lại nói như vậy?
Đó là một bí mật mà ngay từ lúc đầu đã được giấu kín không ai biết.

Những người xung quanh đã bị sốc.

Nội tình bên trong là như vậy sao?
Sự nghỉ ngờ vụt qua trong mắt Thi Nhân, không phải mọi người đều biết sao?

Cô tưởng mọi người đều biết chuyện, nhưng nghĩ kỹ lại, nhà họ Tiêu muốn có con và thể diện, cũng không có gì ngạc nhiên khi họ giấu giếm tin tức này.
“Anh Tiêu, nếu anh nói vậy, cô Vương Ngọc San đã sinh con cho anh.” Một người phụ nữ lên tiếng.
Đôi lông mày của Tiêu Khôn Hoằng nhíu lại, anh bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ai nói Hải Đào là con ruột của tôi?”
“Nhưng anh vẫn luôn nói với mọi người và báo chí là như vậy, con trai củ anh còn được ông Tiêu và mọi người chăm sóc như thế mà.”
“Vương Ngọc San là em gái của vợ tôi.

Không phải lúc để sinh con ngoài giá thú.

Lúc đó vợ tôi cũng bị tai nạn nên có thể tôi sẽ không có con nên tôi quyết định nhận Hải Đào làm con dưới tên của mình.
Mấy tin đó chỉ là mấy tin đồn nhảm mà thôi.”
Thi Nhân sững sờ, đây có phải là sự thật?
Nhưng làm thế nào để cô nghĩ rằng đó là một lời nói dối từ gia đình Tiêu ?
Làm sao nhà Tiêu lại có thể cho phép một đứa trẻ không thuộc dòng họ Tiêu được nuôi dưỡng dưới tên của mình?
Khả năng lớn nhất rất có thể là đứa trẻ đó chính là con của Tiêu Khôn Hoằng.
Bây giờ để giải thích tại sao anh không kết hôn với Vương Ngọc San, anh đã bịa ra một lời nói dối như vậy, Tiêu Khôn Hoằng, anh thực sự là một tên đàn ông tàn nhẫn nhất trên thế giới.
Vương Ngọc San, cô cảm thấy thế nào khi nghe những lời này?
Dung túng đi theo Tiêu Khôn Hoằng nhiều năm như vậy, lại sinh ra một đứa con trai vô danh tiểu tốt, kết quả lại bị đánh vào mặt như thế này.

Một khi mối quan hệ này được tiết lộ thông qua Tiêu Khôn Hoằng, thì Vương Ngọc San sẽ không bao giờ có thể kết hôn với Tiêu Khôn Hoằng nữa trong đời này.
Trừ khi nhà họ Tiêu không biết xấu hổ.
Nhưng nhà họ Tiêu coi trọng mặt mũi như vậy, Vương Ngọc San có thể nói rằng sau bao nhiêu năm lên kế hoạch tỈ mỉ, chiếc giỏ tre đã cạn kiệt.

“Cậu Ba, cậu làm sao có thể…
Lão quản gia nghe xong những lời này liền biết mọi chuyện không ổn, trong trường hợp này sẽ xảy ra chuyện lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận