Chương 115
Nhưng bây giờ Thi Nhân sẽ không bị lừa bởi sự ngu ngốc như vậy nữa.
Dù sao thì, lần này Thi Nhân đã trở lại vì nhà họ Thi.
“Thưa cậu, chúng tôi cũng điều tra ra lý do tại sao mợ chủ lại biết người phụ trách và người chăm sóc, là vì một đạo sĩ đã hỏi được từ miệng của Vương Duyệt.
mợ chủ cũng thường xuyên đến phòng khám mà Vương Duyệt hay đến, có lẽ có quan hệ với bác sĩ điều trị chính.”
Không điều tra thì không biết, nhưng một khi đã điều tra thì vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Khôn Hoằng lại lần nữa ngạc nhiên, anh từ tốn nói: “Chưa cần lo chuyện ấy, cứ để cô ấy làm.”
Chỉ khi Thi Nhân trả thù xong, thì anh mới có cơ hội.
Cái chết của mẹ cô do nhảy lầu cách đây 5 năm luôn là rào cản giữa họ.
Thi Nhân ban đầu có tham vọng và mong muốn trả thù, nhưng thấy rằng kẻ thù đã được giải quyết, cảm giác không được giải tỏa này rất khó chịu, nhất là khi biết người làm chuyện đó là Tiêu Khôn Hoằng, cô lại càng khó chịu.
Người đàn ông khốn nạn này, tôi cần anh quản nhiều chuyện thế à!
Cô kiểm tra dự án khu nghỉ dưỡng năm đó, phát hiện dự án đang dở dang, nguyên nhân lớn nhất là có vấn đề địa chất và không có cách nào để xây dựng cao ốc.
Khi đó, công ty của Tiêu Vinh thua lỗ rất nhiều, không kiên trì được một năm,cuối cùng tuyên bố phá sản.
Dự án khu nghỉ dưỡng có phải là cái bẫy hay không, thật ra cô cũng không có cách nào xác định được, ban đầu, Tiêu Khôn Hoằng quả thực vô cùng bận rộn với dự án này.
Tuy nhiên, sau thất bại của dự án này, Tiêu Khôn Hoằng sớm bận bịu với các dự án khác, dường như anh ấy không quan tâm chút nào, một vài chi tiết bị lôi lại lên, hực ra có thể cảm nhận được điều gì đó.
Nhưng đây là những mâu thuẫn nội bộ của nhà họ Tiêu, có quan hệ gì với cô ấy không?
Ting toong, có người bấm chuông cửa.
Thi Nhân đặt điện thoại xuống, bước ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đang đứng bên ngoài, đột nhiên cô muốn đập vỡ điện thoại!
Anh đến đây để làm gì?
“Mở cửa.” Có một người đàn ông đứng bên ngoài hàng rào sắt, hôm nay anh ta không mặc vest nghiêm túc, mà mặc bộ quần áo thể thao giản dị màu trắng.
Nhìn anh vô cùng đẹp trai và trẻ trung, không thể tin được rằng anh bây giờ đã ngoài 30 tuổi.
Con người thực sự không thể so sánh với con người được.
Thi Nhân nghiến răng: “Anh đến đây làm gì?”
“Con chó của tôi chạy mất.” Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp mở cửa bước vào, ưu nhã đi về phía đại sảnh.
Thi Nhân sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này, tại sao cửa lại mở?
Cô hoảng sợ bước tới, kéo anh: “Anh định làm gì, đây là nhà của tôi!” Đã muộn rồi, Tiêu Khôn Hoằng đã bước vào cửa rồi, ba đứa bé ngơ ngác nhìn lại hai người bọn họ, đứa bé nhỏ trắng trắng ngây ngốc nói: “Chú?”
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày nhìn con chó màu sữa nhỏ trong tay đứa nhỏ thứ ba: “Đó là con chó của tôi.”
Tên đàn ông không biết xấu hổ.
Thi Nhân sắp phát điên rồi, ngay từ đầu anh không phải là người chủ động tặng con chó qua đây sao?
Tặng cũng tặng rồi, những đứa bé cũng có tình cảm với con chó con, vậy mà anh lại đến nói rằng con chó đó thuộc về mình, anh muốn đòi lại sao?
Cô muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng anh vẫn đứng vững như núi.
Đứa bé nhỏ trắng trắng ôm chặt con chó con: “Của con, bé chó này là của con.”
Tiêu Khôn Hoằng nói rất thô lỗ: “Là chú mua hộp các tông.
Cũng là chú tiêm vắc xin phòng bệnh dại.
Cũng là chú mua đồ chơi.”
Vì vậy, tóm lại, con chó thuộc về anh.
Đứa bé nhỏ trắng trắng ngay lập tức mắt đỏ bừng, cái miệng nhỏ như muốn khóc.
“Mẹ “
Đứa bé thứ nhất và đứa bé thứ hai nhất thời cũng có chút ngây ngốc, theo lời Tiêu Khôn Hoằng vừa nói, chú chó này quả thực là của tên đàn ông bạc tình này.
Thi Nhân nghiến răng: “Cùng lắm thì tôi trả anh tiền.”
“Tôi không muốn tiền, tôi muốn một con chó.” Người đàn ông cao quý và lạnh lùng.
“Tiêu Khôn Hoằng, anh lại phát điên cái gì vậy, rõ ràng là anh không thích thú cưng!”
Thi Nhân hét lên, ba đứa nhỏ nhỏ đều sững sờ, cô che trán ổn định lại cảm xúc, sau đó quay đầu nhìn ba đứa nhỏ: “Ba đứa con mang em lên lầu đi, để mẹ lo liệu.” Đứa bé nhỏ trắng trắng ôm chú chó trên tay chạy nhanh nhất, vì sợ bị cướp mất chú có.
Thi Nhân tức giận ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Rốt cuộc là anh đang muốn giở trò gì?”
“Tôi đang tìm con chó của tôi.” Tiêu Khôn Hoằng xoay người đi thẳng tới số pha ngồi xuống, dưới ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú và trưởng thành bớt đi vẻ lạnh lùng nghiêm túc ngày thường, trở nên tinh tế hơn một chút.
Cho dù anh có đẹp trai hơn nữa, thì lúc này trong lòng Thi Nhân, anh cũng chỉ là một tên khốn nạn.
Anh còn giở trò như vậy!
Biết rõ đứa bé thứ ba rất thích nuôi thú cưng và đã nuôi chúng nhiều ngày, ba đứa bé mấy ngày nay đã ngoan ngoãn làm theo lời hứa của chúng, giải quyết việc ăn uống của chú chó, đồng thời cũng có mối quan hệ tốt đẹp với chú chó.
Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng lại chạy qua đòi chó, cô thực sự muốn cào vào mặt anh.
Người đàn ông vô liêm sỉ xấu xa!
Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhã dựa vào trên sô pha, cầm lấy cái gối nhỏ bên cạnh, anh gần như có thể ngửi thấy mùi của ba đứa nhỏ, ba đứa nhỏ đều là con của anh, con của anh.
Bây giờ anh ấy cảm thấy mãn nguyện rồi.
Nhìn thấy Thi Nhân sắp nổi giận, Tiêu Khôn Hoằng thấy tốt nhất nên nhún nhường, anh chậm rãi đứng lên, nhìn cô bằng đôi mắt rất đẹp và sâu: “Chó anh có thể để lại đây, nhưng anh có một điều kiện.”
“Anh mau cút đi, ai quan tâm đến điều kiện của anh, ai có thể chứng minh chó là của anh!”
“Con chó là của anh, nên anh có quyền đến thăm, anh phải biết nó ăn ngủ có ngon không, chơi gì hàng ngày.
Em không cần nói với anh, cứ để mấy đứa trẻ báo cho anh là được.”
Thi Nhân đẩy mạnh anh ra và đóng cửa lại trong tích tắc.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn bầu trời, bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, ít nhất thì anh đã bước chân vào phòng khách thành công.
xong bước thứ nhất.
Anh còn cách bước thứ hai xa không?
Vì chuyện của Tiêu Khôn Hoằng, khi thức dậy vào sáng hôm sau, sắc mặt của Thi Nhân không được tốt cho lắm.
Ba đứa bé rất giỏi trong việc nhìn sắc mặt của người khác, ba đứa ở trên bàn ăn đều im lặng ngoan ngoãn, trên bàn không một hạt cơm rơi vãi, đứa bé nhỏ trắng trắng vốn kén ăn, nhưng lần này cũng không lén vứt rau xuống đất.
Mạc Tử Tây ngáp một cái liền nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Thi Nhân ăn vài miếng, sau đó giao ba đứa trẻ cho Mạc Tử Tây, sau đó tự mình lái xe đến công ty.
Bản thảo thiết kế phụ tùng cuối cùng đã được vẽ xong, và tâm trạng của Thi Nhân đã tốt lên.
Cô đưa bản thảo thiết kế cho sếp trực.
tiếp của mình, đợi sếp xem hướng dẫn sau, sau khi nghỉ ngơi, cô kiểm tra Facebook và phát hiện ra một chủ đề nóng hổi – Vương Ngọc San tiết lộ sự thật.
Phì, tay Thi Nhân dừng lại, và cô ấn vào đọc.
Nhưng cô thấy rằng tiêu đề không giống với nội dung.
‘Vương Ngọc San cũng đăng một ‘Weibo dài, về đại ý nói rằng, những năm qua vì Hải Đào nên có nhiều chuyện cô không thể nói ra.
Cô ta quả thực là em gái cùng cha khác mẹ của Thi Nhân, nhà họ Tiêu dưới danh nghĩa Tiêu Khôn Hoằng, cũng là kết quả sau những cuộc thảo luận của gia đình, còn những tin đồn về hôn nhân đã được lan truyền, đó cũng là một sự bịa đặt hư cấu của giới truyền thông.
Đột nhiên, danh tiếng của trước đây.
của Vương Ngọc San đã trở lại.
Việc lần này cô ta làm giống như lùi để tiến, vô cùng thông minh.
Vương Ngọc San có ẩn ý rằng mặc dù cô ta không phải là Tiêu mợ chủ, nhưng con trai của cô ta là người nối dõi của Tiêu Khôn Hoằng, cũng là con cháu của nhà họ Tiêu, Tiêu mợ chủ lúc trước cũng là chị gái của cô ta, đều là người nhà họ Thị.
Nói cách nào thì Hải Đào vẫn là con của Tiêu Khôn Hoằng Đây là một sự thật không bao giờ thay đổi được.
Thi Nhân không biết Vương Ngọc San có hối hận không, nhưng năm năm cố gắng của cô ta đổi lại sự đối xử tàn nhẫn của Tiêu Khôn Hoằng như thế này.
Thực ra, Tiêu Vinh nói đúng, Tiêu Khôn Hoảằng là một người đàn ông tàn nhãn như vậy.
“Giám đốc Mạc, sếp mời cô đến thảo luận về bản thảo thiết kế.”