Tổng Tài Truy Thê 36 Kế Chưa Đủ


Chương 153
Lưu Cầm ở bên cạnh vẫn luôn chú ý tình huống bên này, sau khi nhìn thấy Thi Nhân lấy ra một tác phẩm điêu khắc, đồng tử co rút lại một chút.

Loại khốn nạn này vậy mà còn biết điêu khắc.
Nhà điêu khắc chỉ điểm vài câu, Thi Nhân ôm miếng ngọc chột dạ nhớ kỹ.
Triệu Nhược Trúc kích động mở miệng: “Giám đốc Mạc, cô thật lợi hại.

Hiện tại tôi làm con tò te cũng không được.

Ngọc thạch cũng rất đắt tiền, một khi không cẩn thận nhất định sẽ làm hỏng.”
Chỉ có thử qua mới biết được, khắc có bao nhiều khó khăn.
“Cái này cũng là tôi dùng nguyên vật liệu của công ty, nếu không tôi cũng không dám trực tiếp khắc lên, sợ sẽ làm hỏng.”
Bên cạnh Lưu Cầm nghe thế, cô ta theo bản năng nhíu mày.
Công ty cung cấp nguyên vật liệu, vì sao cô ta lại không biết?
Lưu Cầm càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hẳn là nên đi điều tra một chút mới được.Cái này không tra thì không biết, điều tra xong dọa người nhảy dựng.
Tuy không có công bố, những quả lấy lấy danh nghĩa của tập đoàn, cái kia là nguyên vật liệu tặng cho con khốn Mạc Hồi.
Dựa vào cái gì?
Lúc mở cuộc họp mở chi nhánh, Lưu Cầm nhịn không được bộc phát: “Ông chủ, vì sao sau khi chi nhánh được thành lập, chỉ cung cấp nguyên vật liệu cho một mình Giám đốc Mạc.

Hơn nữa còn là nhà họ Mạc của nước Singapore, ngọc thạch hạng A nguyên chất? Có phải lầm rồi không? Hay là Giám đốc Mạc lấy sai?”
Tất cả mọi người ở hiện trường đều sửng sốt, còn có chuyện này sao?
Tập đoàn quả thực sẽ cung cấp nguyên vật liệu, nhưng ngay từ đầu tất cả mọi người không dám làm trên đá, chỉ dùng tò te, hoặc là những thứ khác.
Thi Nhân ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, cư nhiên lại là ngọc thạch nguyên chất hạng A của nhà họ Mạc?

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông ở cuối bàn dài, sắc mặt anh bình tĩnh, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, trả lời rõ ràng: “Đúng vậy, là tôi cho người làm như vậy.”
“Dựa vào cái gì? Ông chủ, chúng ta là một tập thể, anh đối Giám đốc Mạc như vậy, sợ là không phù hợp quy củ.”
Lưu Cầm ghen tị đến độ sắp phát điên rồi, Mạc Hồi dựa vào cái gì?
Chỉ bằng khuôn mặt kia sao?
Tay Thi Nhân chậm rãi thu lại, cảm giác được ánh mắt khác thường của đồng nghiệp.

Đáy lòng không khỏi đem người đàn ông kia mắng trăm nghìn lần.

Không phải anh nói ngọc để luyện tập sao?
Như thế nào lại biến thành ngọc nguyên chất hạng A của nhà họ Mạc rồi?
Cho dù là cô là người ngoài nghề, cũng nghe nói qua ngọc nguyên chất hạng A của nhà họ Mạc có giá tới 35 tỷ.
Cô nghĩ đến mười miếng ngọc dưới tầng hầm trong nhà, không khỏi nuốt nước miếng.

Tiêu Khôn Hoằng có phải bị điên rồi không?
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng quét một vòng qua đám người ngồi đây: “Thứ nhất, ngọc là sử dụng tài khoản cá nhân của tôi trả tiền, mua cho Giám đốc Mạc.

Thứ hai công ty vẫn cấp nguyên vật liệu theo định kỳ như trước.

Thứ ba về phần vì sao tôi lại làm như vậy rất rõ ràng.”
Người đàn ông dừng một chút, ánh mắt dừng ở trên người Thi Nhân: “Tôi đang theo đuổi Giám đốc Mạc, đây là chuyện riêng tư của tôi, cũng không ảnh hưởng đến tiến độ ban đầu của công ty.”
Theo đuổi Giám đốc Mạc.
Thi Nhân cảm giác được nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên, người đàn ông Tiêu Khôn Hoằng này thật đúng là khéo gây thù cho mình mà.
Người ở bốn phía càng thêm mộng mị, không phải nói Giám đốc Mạc bị bỏ rơi sao?

Đây là tình huống gì?
Đầu Lưu Cầm oanh một tiếng, điều đó không có khả năng, cô ta khiếp sợ mở miệng: “Không phải nói nhà họ Tiêu .không đồng ý, anh cũng làm sáng tỏ thân thể của cô ta sao?”
“Đúng.”
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lẽo thản nhiên: “Bởi vì Giám đốc Mạc có bạn trai, cô ấy từ chối tôi theo đuổi, ngay cả cơ hội làm người thứ ba cũng không cho tôi.”
Phốc!
Thi Nhân bị sặc nước.
Khốn kiếp, cô nói như vậy khi nào?
Anh có thể giữ lại chút mặt mũi được không? Không cần nói hưu nói vượn.
“Tôi sở dĩ làm sáng tỏ, đó là có người quấy rầy cuộc sống bình thường của cô ấy, tôi là vì lấy lòng cô ấy nên mới làm như vậy.”
Giọng điệu Tiêu Khôn Hoằng có vị chua.

Anh nói vài câu, trở thành một người theo đuổi, hình tượng bị vứt bỏ.
Phòng họp nháy mắt an tĩnh lại, bọn họ đều hai mặt nhìn nhau: “Đây, đây, không phải đang nằm mơ chứ?”
Hóa ra chân tướng không phải Giám đốc Mạc bị vứt bỏ, mà là ông chủ của chúng ta bị ghét bỏ .
Thi Nhân cắn chặt răng, nhìn người đàn ông bên kia, gương mặt anh tuấn, ánh mắt chán nản nhìn mình, giống như mình chính là một người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa, vứt bỏ anh.
Có lầm hay không, lúc trước người bị nói bị vứt bỏ là cô mà.
Thi Nhân thật sự là không chịu được ánh mắt của những người này, cầm cái cốc lên chạy trối chết, che trái tim mình đang đập loạn.

Người đàn ông kia thật sự điên rồi.
Phòng họp.
Vẻ mặt dịu dàng trên khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng biến mất, lại biến thành tổng giám đốc cao quý lãnh diễm.
Anh nhìn Lưu Cầm: “Giám đốc Lưu, cùng với tâm tư thể hiện ở trên mặt, còn không bằng ngẫm lại quý sau sẽ ra tác phẩm gì.


Lần này trận đấu quốc tế Bạch Hoa cũng chưa tham gia, cô nên từ từ nghĩ lại bản thân mới đúng.”
Sắc mặt Lưu Cầm tái nhợt, nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng bị mất mặt như vậy.
Đây đều là bởi vì con khốn Mạc Hồi.
Đồ hồ li tinh.
Tin tức này lập tức liền truyền khắp cả tập đoàn.

Ông chủ thổ lộ trước mặt mọi người ở phòng họp.
Vốn tưởng rằng Giám đốc Mạc là cái thanh sắt, hiện tại xem ra là bọn họ sai lầm rồi.
Giám đốc Mạc thật ra là một vương giả mới đúng.
Thi Nhân tan tầm trước, chán nản trở về biệt thự Thiên Thượng số 1.
Cô trực tiếp đi tới tầng hầm ngầm, còn có tám hòm chưa mở.

Ngọc này quý như vậy, bán bọn họ cũng không mua nổi.
Tiêu Khôn Hoằng thật sự là người điên.
“Nữ thần, chị làm sao vậy?” “Mạc Tử Tây, em nhìn giúp tôi đống ngọc này, có phải rất quý không?”
Mạc Tử Tây nhíu mày: “Nữ thần, chị biết rồi à?”
“Tử Tây, em có ý tứ gì? Hóa ra em đã sớm biết đống ngọc này là hàng hạng A của nhà họ Mạc còn, cố ý không nói cho tôi biết.

Có phải nhận được ưu đãi gì của Tiêu Khôn Hoằng không?”
“Em không có, em thề với trời.

Em sở dĩ không nói với chị, đó là em không muốn để cho chị biết Tiêu Khôn Hoằng đối với chị tốt thể nào, khiến cho anh ta hồ hồ coi tiền như rác.”
Thi Nhân day day huyệt Thái Dương của mình: “Em nên nói sớm cho chị biết.”
Hiện tại cô nên kết thúc như thế nào? Cô liên hệ công ty chuyển đồ, đem đống ngọc này, trả lại toàn bộ cho Tiêu Khôn Hoằng.
Không làm gì không thể nhận tưởng, cô không muốn như vậy.
Buổi tối, đám trẻ đúng giờ phải đi trại hè.

Thi Nhân cố ý làm đồ ăn ngon cho đám trẻ, chuẩn bị tốt những thứ trại hè cần.

Đây là lần đầu tiên cô để mấy đứa nhỏ đi lâu như vậy.
Có chút luyến tiếc.
Thi Nhân nhìn thấy đứa bé cả: “Phải chăm sóc em trai, em gái thật tốt biết chưa?”
Đứa bé cả chống thắt lưng: “Mẹ yên tâm đi, con chính là đàn ông.”
Thi Nhân lại nhìn thấy đứa hai, đứa ba: “Các con phải nghe lời anh biết chưa? Đặc biệt là bé Ba, không được ăn vụng đồ vật này nọ sẽ bị bệnh.

Nếu không lần sau sẽ không cho con đi nữa.”
Bé ba vội vàng tới gần, giọng non nớt lần lượt nói với Thi Nhân: “Con sẽ ngoan, thật ngoan ạ”
Thi Nhân sờ đầu ba đứa nhỏ: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai mẹ đưa các con đi xuất phát”
Sau khi dỗ đám trẻ ngủ xong, Mạc Tử Tây lại đây tìm cô: “Nữ thần, nếu đứa nhỏ đi trại hè tôi ngốc ở đây cũng không có chuyện gì làm.
Tôi muốn nghĩ thăm về nhà, đã lâu không trở về rồi”
“Được,con gái rời nhà đi cũng phải đi về.
Trong khoảng thời gian này cảm ơn em đã giúp chị chăm sóc đám trẻ.

Sau này em có chuyện gì cần tôi giúp, cứ việc nói.”
Hai người ôm nhau, rất nhiều thứ không cần phải nói nhiều.
Ngày hôm sau, Thi Nhân xin nghỉ nửa ngày, đưa đám trẻ tới sân bay cùng cô giáo Triệu, tầm mắt nhìn theo đám trẻ rời đi.
Đồng thời Mạc Tử Tây cũng kéo hành lý trở về nước Mỹ.
Ai, bỗng nhiên biệt thự Thiên Thượng chỉ còn lại một mình cô, ngẫm lại thật là có chút tịch mịch.
Sau khi Thi Nhân khởi động máy, điện thoại liền vang lên.

Là Triệu Nhược Trúc gọi tới: “Giám đốc Mạc, cô mau đến tổng bộ một chuyến, đã xảy ra chuyện.”
“Làm sao vậy?”
“Không phải cô thiết kế cho người ngoài chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận