Tổng Tài Truy Thê 36 Kế Chưa Đủ


Chương 164
Vương Ngọc San vội vàng nói: “Quà thì không cần đâu.

Mọi người có thể tới cũng coi như nể mặt nhà họ Thi rồi.”
“Không không không, quà tôi chuẩn bị tỉ mỉ lâu thế sao có thể không tặng ra được.”
Vương Ngọc San cắn răng.

Đồ khốn này chắc chắn không có lòng tốt.
Lúc này, đám người vây quanh đằng sau bỗng nhường ra một con đường.
Người đàn ông bước từng bước trên đôi chân thon dài xuất hiện, mặc tây trang màu tím than, sườn mặt khôi ngô tuấn tú càng chín chắn sâu sắc hơn.
Lúc Tiêu Khôn Hoằng thấy Thi Nhân, mắt dừng trên người cô rất lâu.
Lễ phục màu đen phong cách Gothic, đầu còn đội sa mỏng màu đen.

Lần này thế tới của mợ chủ hung hãn, quả thực là dáng vẻ nữ hoàng Black Widow trả thù.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện, Vương Ngọc San cười đi xuống sân khấu: “Anh đã tới rồi.

Cô Mạc vừa nói muốn tặng chúng em một món quà.”
Tuy không biết là quà gì.
Có điều hôm nay thể diện của nhà họ Thi và nhà họ Tiêu cùng tồn tại.

Nếu xảy ra chuyện gì thật thì Tiêu Khôn Hoằng sẽ bỏ qua cho Mạc Hồi à?
Khi đó, Mạc Hồi sẽ vạn kiếp bất phục.
Đôi mày tuấn mỹ của Tiêu Khôn Hoằng chau lại, vô thức nhìn về phía Hải Đào trên sân khấu: “Lão Tiêu, dẫn Hải Đào đi thay bộ đồ khác.

Tôi đã bảo người ta làm riêng cho nó một bộ.”
“Vậy ạ? May mà anh bận việc thế còn nhớ tới Hải Đào.”
Vương Ngọc San che miệng cười, nhìn thoáng qua Thi Nhân với ý vị sâu xa, sau đó vẫy tay với Hải Đào: “Còn không mau qua đây cảm ơn ba.”

Đứa bé chạy bình bịch tới, rụt rè nói: “Cảm ơn ba.”
Tiêu Khôn Hoằng hờ hững đáp, để lão Tiêu dẫn đứa bé đi.
Thi Nhân ở bên cạnh lạnh nhạt nhìn.

Lúc nghe thấy tiếng ba, lòng cô đau thắt lại.
A!
Cô không lạ gì.
Sau này con cô cũng sẽ có ba.
Người xung quanh thấy cảnh này làm thế nào cũng kỳ quặc.
Nghe đồn Hải Đào là con riêng của Tiêu Khôn Hoằng, chỉ có điều vì thân phận nên không thể nhận, chỉ có thể nói là con thừa tự.
Nhưng ông cụ Tiêu là người đàn ông coi trọng huyết thống như thế, đối xử với Hải Đào tốt như vậy, sao lại để nhận làm con thừa tự!
Nhưng lúc này dáng dấp quản lý Mạc lại giống vợ trước của Tiêu Khôn Hoằng như đúc.
Khoảng thời gian trước ba người gây ra không ít sóng gió.
Bây giờ cuối cùng ba người đứng chung một chỗ, người xung quanh đều ào ào ôm tâm trạng nhiều chuyện, không biết tiệc rượu hôm nay ai thắng ai thua?
“Khụ khụ, con rể tới rồi à.”
Thi Đẳng Sùng bỗng xuất hiện từ bên cạnh, dáng dấp tự thân quen: “Ba và chủ quán Mặc vô cùng có duyên.

Hôm nay cũng nhân cơ hội tốt như thế cũng muốn tuyên bố với mọi người một việc: Tôi quyết định nhận cô Mạc làm con gái nuôi.”
“Ba!”
Đầu Vương Ngọc San nổ oành một tiếng.

Có phải Thi Đằng Sùng điên rồi không? Chuyện buồn nôn thế mà ông ta cũng làm ra được?
Trước kia tưởng Thi Đằng Sóng nói đùa, không ngờ vậy mà ông ta dám nói ra thật.

Thi Đằng Sùng không sợ đắc tội với Vương Ngọc San cô ta à?
Biết cô ta và con khốn Thi Nhân này có thù!
Con gái nuôi?
Người xung quanh đều sợ ngây người.


Đây Chẳng lẽ Thi Đắng Sùng không biết Vương là việc gì thế?
Ngọc San và cô Mạc Hồi đang tranh đấu?
Vậy mà lại nhận làm con gái nuôi, đây chẳng phải là sau này cô Mạc có thể danh chính ngôn thuận, có nhiều lý do để qua lại với Tiêu Khôn Hoằng hơn à?
Xem mà hơi không hiểu.
Thực ra Tiêu Khôn Hoằng cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này!
Đôi đồng tử sâu xa của anh hơi liếc ông ta: “Con gái nuôi?”
Thi Đằng Sùng vội vàng đáp: “Đúng thế.

Từ sau khi ba mất đi con gái cả Nhân Nhân vẫn luôn buồn bực sầu não không vui.

Bây giờ dáng dấp cô Mạc và Nhân Nhân của ba giống nhau như đúng, tính cách cũng tốt.

Ba muốn nhận làm con gái nuôi cũng là để cho mình không còn gì tiếc nuối nữa.”
Đáy mắt Tiêu Khôn Hoằng thoáng hiện chút châm biếm.

Anh nhìn Thi Nhân: “Cô Mạc, cô bằng lòng? “
Anh biết Thi Đằng Sùng không có ranh giới cuối cùng gì nhưng không ngờ lại khiến mình mở rộng tầm mắt thế.

Hoặc là phải nói đây là cô vợ nhỏ cố ý?
Thi Nhân ngẩng đầu, khóe môi màu đen cong lên: “Đương nhiên tôi bằng lòng! “
“Cô im miệng cho tôi.

Cô có tư cách gì? ” Vương Duyệt rất muốn cho con khốn kia một cái tát.

Quá không biết xấu hổ, vậy mà lại gấp gáp muốn làm con gái nuôi.
Nhưng Thi Đằng Sùng lại lạnh mặt quở mắng Vương Duyệt: “Em đừng xía vào chuyện này.


Anh đã quyết định.”
Vương Ngọc San thừa kế di sản tất nhiên là tốt nhưng Vương Ngọc San sẽ không cho ông ta quá nhiều tiền.

Nhưng ông ta có thể đạt được nhiều lợi ích hơn từ trên người Mạc Hồi, cớ sao mà không làm chứ?
Vương Duyệt ăn bế môn canh*.

Cảm giác bị đắp chăn trước mặt mọi người vô cùng khó chịu.
*Không cho khách vào nhà.
Vẻ mặt bà ta nhìn con khốn tên là Mạc Hồi trước mặt này đầy thù hận, gai mắt y như Thi Nhân.
Sắc mặt Thi Nhân không thay đổi, cười nói: “Vậy bảo người mang quà của tôi lên đi.”
Vài nhân viên phục vụ cầm thứ gì đó phủ vải đen lên, không nặng lắm nhưng hơi lớn.
Rất nhiều người đang đoán xem rốt cuộc là cái gì.
“Có phải là ảnh không?”
“Hơi giống, có thể là bức tranh đó.” Thi Đằng Sùng nở nụ cười.

Xem đi, lợi ích tới rồi.
Có điều Vương Ngọc San lại hơi bất an.

Thi Nhân nâng tay lên vỗ: “Vậy sau đây là thời gian vạch trần chân tướng rồi.”
Miếng vải đen được xốc lên, để lộ ra sáu vòng hoa siêu lớn, còn treo một câu đối phúng điếu.
Người xung quanh đều sợ ngây người, thậm chí còn lui về sau vài bước.
Vậy mà lại tặng vòng hoa? Chuyện này thật quái lạ.
Cảnh tượng yên tĩnh không tiếng động, không ai dám nói gì.
Sắc mặt Thi Đắng Sùng đen thui: “Rốt cuộc là cô đang làm gì thế? Vậy mà lại tặng vòng hoa! Tức chết ông ta!
Thi Nhân che miệng, cười khanh khách thành tiếng: “Đương nhiên là tặng quà rồi.

Dù sao các người cũng đều phải chết, tôi tặng vòng hoa tới sớm cho các người dường như cũng không sai mà.

Có phải là món quà này rất đặc biệt không?”
“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau ném hết những thứ bẩn thỉu này đi cho tôi? Ai cho các người đưa vào?”
Vương Ngọc San thét lên chói tai để nhân viên phục vụ đưa vòng hoa đi.

Hôm nay là thời gian tốt như thế, dù là ai thấy vòng hoa tâm trạng cũng không tốt được.
Nói gì mà tặng sớm, quả thực là vớ vẩn.
Rõ ràng là tới phá rối.
Vương Ngọc San tức tới mức toàn thân run lên, nhìn chằm chằm Thi Nhân đầy hung ác: “Rốt cuộc không nhịn được đúng không?
Thi Nhân chị đừng giả vờ nữa, tôi biết là chị! “
Chỉ có Thi Nhân mới có ý hận lớn như vậy.
Khi hai chữ Thi Nhân được nói ra, trong mắt khách khứa hiện lên chút ánh sáng, chẳng lẽ nhà thiết kế Mạc Hồi chính là mợ ba nhà họ Tiêu?
Không trùng hợp thế chứ? Hôm nay chẳng qua chỉ lộ mặt một cái, không ngờ vậy mà lại có thể thấy được vở kịch ồn ào như vậy.
Thi Đằng Sùng hậu tri hậu giác phản ứng kịp: “Con nhóc chết tiệt, là con thật? “
Ngoài Thi Nhân thì ai có thù lớn như vậy với họ?
Chuyện tặng vòng hoa như này cũng chỉ có Thi Nhân có thể làm ra được.
“Cô Vương gấp gáp như vậy làm gì? Nếu tôi thừa nhận mình là Thi Nhân thì chẳng phải địa vị hôm nay của cô rất khó xử hả? Dù sao tôi mới là vợ của Tiêu Khôn Hoằng, còn cô chỉ là một kẻ thứ bai “
“Mẹ Vương Duyệt của cô là kẻ thứ ba, cô cũng là kẻ thứ ba.

Quả nhiên là người một nhà!
“Cô hói vớ nói vẩn gì đó? Cô câm miệng! “
Vương Ngọc San như phát điên, bước lên định đánh người.

Có điều Thi Nhân dùng cái dù trong tay để cản người lại, ánh mắt u ám: “Chẳng lẽ tôi nói sai à? “
“Cô Mạc, nhà họ Thi chúng tôi đối xử với cô không tệ, còn muốn nhận cô làm con gái nuôi.

Kết quả cô đối xử với chúng tôi thế à? “
Vương Duyệt khôi phục lại lý trí đầu tiên.
Bà ta kéo con gái lại.

Lúc này ngàn vạn lần không thể thừa nhận thân phận của con khốn này.
Nếu không người được lợi sẽ là người khác.
Thi Đằng Sùng lạnh mặt, trách móc Thi Nhân: “Cô Mạc, cách làm của cô thật khiến người ta lạnh lòng.”
“Lạnh lòng? Nhà họ Thi các người làm không ít chuyện khiến người ta lạnh lòng.

Các người sợ bị người khác biết chuyện xấu xa lúc trước các người làm chứ gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận