Chương 167
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, lần này không có nghe theo lời cô trực tiếp ôm người vào lòng.
“Tiêu Khôn Hoắng! “
“Đừng nhúc nhích, bệnh nhân thì nên có dáng vẻ của bệnh nhân đi”
Giọng điệu của người đàn ông bá đạo, không để cho cô tiếp tục tùy hứng muốn làm gì thì làm.
Anh có thể thấy cô vợ này giống như con ốc sên vậy, loại tình huống này không thể chiều cô được.
Thi Nhân mím môi, yên tĩnh nằm trong ngực anh.
Lần này Thi Nhân không tiếp tục từ chối, dùng một chân nhảy xuống núi, đường tối mịt mù có khi cô lại ngã chồng vó lên trời mất.
Hôm nay may mắn có Tiêu Khôn Hoằng nếu không ngay cả cửa nghĩa trang cô cũng không vào được.
Hai người im lặng xuống núi, không ai lên tiếng.
Tiêu Khôn Hoằng khóe miệng hơi giật giật, cô đúng là một cô gái nhỏ ngoan cố.
Khi họ bước ra khỏi cổng, nhân viên bảo vệ cứ nhìn họ với ánh mắt nghi vấn.
Đầu năm nay đã thấy mấy cặp đôi hẹn hò nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ai hẹn hò trong nghĩa trang.
“Tôi đưa em về.”
“Không cần, tôi tự đi xe về.”
“Em có chắc là mình vẫn có thể đứng vững để đạp phanh không? ” Thi Nhân sửng sốt, chân phải bị thương hình như thật sự không đạp được.
Cô khẽ thở dài: “Trước đây cũng không phải chưa từng bị thương, tôi vẫn có thể chạy xe được.”
“Đó là bởi vì lúc đó không có tôi bên cạnh”
Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp ôm người phụ nữ nhỏ nhắn bướng bỉnh trong tay đi thắng đến chỗ cô đỗ xe, ôn tồn nói.
“Đưa tôi chìa khóa”
Thi Nhân yên lặng ấn nút khởi động, cánh cửa mở ra, cô bị nhét vào trong.
Người đàn ông đi vòng thân xe rồi ngồi thẳng vào vị trí lái xe, đồng thời điều chỉnh vị trí của mình.
Thi Nhân sửng sốt: “Anh đưa tôi về à? “
“Ừm, yên tâm đi tôi có bằng lái xe mặc dù tôi ít tự lái.”
Cô không biết nói gì, rõ ràng cô không có ý đó.
Tiêu Khôn Hoằng khéo léo khởi động xe và lái về phía thành phố, trong xe rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Thi Nhân cảm thấy xấu hổ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ánh đèn đường trông thật nhàm chán.
Cô không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại ở bên mình vào lúc này.
Khi quay đầu lại, cô chợt thấy giữa đường có rất nhiều tảng đá rơi xuống, trong vô thức cô nói: “Cẩn thận, có đá rơi.”
Két, két.
Tốc độ trên đường cao tốc rất nhanh, Tiêu Khôn Hoằng đạp phanh, chợt phát hiện phanh đã hỏng.
Anh mạnh mẽ quay ngược lại lao vào sườn Túi khí an toàn bung ra, đầu chiếc xe địa hình nát bé.
Đầu Thi Nhân ong ong đau nhức, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tiêu Khôn Hoằng, anh không sao chứ?” Khi tai nạn xảy ra, anh quay tay lái về phía anh, bị thương nặng nhất là ở vị trí lái xe, cô không biết Tiêu Khôn Hoằng bị thương thế nào.
Cô run rẩy đưa tay, vỗ nhẹ vào mặt anh: “Anh đừng làm tôi sợ, anh mau tỉnh lại đi.”
Thi Nhân lê bàn chân bị thương, đi vòng về vị trí lái xe.
Có điều, cánh cửa bị biến dạng nghiêm trọng, chỉ mở được một phần, Tiêu Khôn Hoằng cơ bản không thể thoát ra được.
“Em đi đi, cách xa xe một chút.”
Tiêu Khôn Hoằng mở mắt ra, trên trán có dòng chất lỏng ấm ấm nhờn nhờn chảy xuống, anh cố gắng chống đỡ một hơi nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi nói là em mau chạy đi! “
“Tôi không đi, tôi có thể cứu anh ngay lập tức.”
Thi Nhân cúi đầu, liều mạng kéo cửa xe nhưng nó chẳng hề nhúc nhích một chút nào.
Nàng không dám tưởng tượng tình huống hiện tại của Tiêu Khôn Hoằng.
Cô thả tay ra và quay lại tìm điện thoại để gọi cảnh sát.
Nhưng sau một hồi tìm kiếm cũng không thấy chiếc điện thoại bị rơi ở đâu, cô sắp khóc rồi.
Thi Nhân lấy xà beng ra khỏi cốp xe, quay lại vị trí lái xe: “Anh có chịu một chút.”
“Tôi kêu em mau chạy đi, em có nghe thấy không? Chạy đi gọi người tới giúp.”
“Ở đây quá xa, chạy đi gọi người là viển vông a.
Tôi không thể để anh ở đây một mình được.”
Tiêu Khôn Hoằng chịu đựng cơn đau, chăm chú nhìn cô: “Cô gái ngớ ngẩn, xe bị rò rỉ dầu, cô không nghe thấy sao?”
Thi Nhân sửng sốt, cô nghiêng đầu nhìn thấy xăng rỉ ra đường, trong nháy mắt cô hít sâu một hơi.
Tay cô đang siết chặt xà beng: “Anh cứ chờ một chút, tôi nhất định sẽ cứu anh ra ngoài.”
Ngay trong đêm, chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng, bên ngoài đường núi này ban đêm hầu như không có xe qua lại.
Thi Nhân đều muốn điên rồi, tại sao dù cô có cạy cửa thế nào nó cũng không chịu mở ra Tiêu Khôn Hoằng cứ lặng lẽ nhìn cô, giơ tay lau vết máu trên mặt cô nhưng lại thấy càng ngày càng bẩn, mới chậm rãi nói.
“Đừng ngốc nữa, sức lực của em quá yếu, đừng ở đây chịu chết nữa.”
Thi Nhân cúi gằm mặt vờ như không nghe thấy, tay cô bị mảnh vỡ nát trên cửa xe làm cho bị thương rất nhiều nhưng cô không thể dừng lại vì không còn thời gian.
Cô không biết khi nào chiếc xe sẽ gặp sự cố.
“Thi Nhân, nghe này.
Em còn có ba đứa con.
Em là mẹ, đừng để chúng là những đứa trẻ không có mẹ”
“Đừng nói nữa.
Anh đừng nói nữa! “
Thi Nhân ném xà beng sang một bên, tinh thần cô sụp đổ, đạp cửa xe ầm ầm, tại sao lại không mở được!
“Thi Nhân, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, em hãy đến gặp lão Tiêu, trong tương lai tập đoàn Quang Viễn sẽ là của em, sẽ không ai dám khi dễ bắt nạt em và con.
Đừng buồn, đừng khóc, nếu không anh sẽ đau lòng.”
Người đàn ông bị kẹt trong xe, không thể di chuyển, trên trán máu chảy ròng ròng, mắt anh nhìn chằm chằm vào cô như thể muốn ghi nhớ dáng vẻ của cô mãi mãi.
Thi Nhân buồn bực nhìn anh “Tôi không thích tập đoàn của anh, tôi muốn anh phải sống! “
Anh đúng là đồ ngốc, tại sao cứ nói mấy lời như bàn giao di ngôn vậy chứ!
Lúc này, cuối đường đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Một chiếc ô tô đang đến!
Thi Nhân bất ngờ lộ ra vẻ vui mừng cực độ, cô loạng choạng chạy về phía ánh đèn vẫy tay: “Cứu mạng a, giúp chúng tôi với! “
Xe đi ngang qua dừng lại thấy có một vụ tai nạn ô tô phía trước, vội vàng bước xuống và nói: “Cô đã gọi cảnh sát chưa?”
“Chưa, tôi không tìm thấy điện thoại của tôi.”
Người lái xe là một một người đàn ông trung niên, ông nhờ vợ gọi điện báo cảnh sát trước, sau đó đi theo Thi Nhân để xem tình hình.
Thi Nhân lau nước mắt: “Xe bị rỉ dầu rồi, không còn nhiều thời gian nữa.”
“Để tôi đến giúp.”
Có thêm sức lực người đàn ông trung niên cửa xe rất nhanh được mở ra, sau đó họ cẩn thận đưa Tiêu Khôn Hoằng ra khỏi đó.
Tiêu Khôn Hoằng không đứng dậy được nữa, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Cậu chủ? “
Lúc này, trợ lý Tiêu chạy tới nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng bị thương gần như là ngay lập tức lao tới.
“Anh ấy bị thương rồi.”
Thi Nhân vội vàng nói: “Đưa anh ấy đến bệnh viện, nhanh lên.”
Tiêu Khôn Hoằng lau vết máu trên khóe miệng, trấn an cô: “Tôi không sao.”
Nhìn thấy trợ lý Tiêu đến, Thi Nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ nâng Tiêu Khôn Hoằng qua một bên kia đường cách một khoảng an toàn, một giây sau xe đã nổ tung.
Ánh sáng gay gắt tỏa ra mùi khó chịu.
Ốc…
Thi Nhân toát mồ hôi hột, nếu không phải có người đi qua, bây giờ Tiêu Khôn Hoằng có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô ôm đầu, may mắn thay bọn họ đã được cứu.
Hai mắt Thi Nhân tối sầm, cô ngã thẳng xuống đất, cô thực sự rất mệt.
“Bên dưới phát đi một tin tức khẩn cấp.
Một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng đã xảy ra trên đường cao tốc vành đai ngoài Nam Sơn.
Người ta dự đoán là do đá rơi trên núi khiến hai người trên xe bị thương.
Hiện hai người họ đã được đưa đến bệnh viện để chữa trị.
Căn biệt thự im ắng.
Tiêu Vinh chậm rãi uống cà phê, một nhóm đàn ông quỳ bên cạnh anh, tất cả đều cúi đầu không dám nói.
Anh nhấp một ngụm cà phê rồi đột ngột dùng sức ném vỡ chiếc cốc.
Ánh mắt Tiêu Vinh lạnh lùng: “Tôi kêu mấy người động tay chân với xe của Tiêu Khôn Hoằng hoặc khiến anh ta bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi nhưng đây là chuyện mấy người đã làm sao? “
“Cậu chủ, xe của Tiêu Khôn Hoằng không dễ động.
Người của chúng ta nhìn thấy trợ l của Tiêu Khôn Hoằng rời đi, liền suy đoán anh ta nhất định sẽ đi cùng người phụ nữ kia nên chúng tôi đã động tay động chân lên xe của người phụ nữ đó.”
“Thưa cậu chủ, kết quả cuối cùng tương tự như những gì cậu muốn”
Cũng tương tự nhau?
Tiêu Vinh tức giận xoa xoa thái dương, anh †a muốn Tiêu Khôn Hoäng bị tai nạn xe cộ, muốn ngăn không cho Tiêu Khôn Hoằng lại gần Thi Nhân lúc này.
Suy cho cùng, Thi Nhân giờ đây đang cô đơn một mình nên tình cảm rất yếu ớt.
Tiêu Khôn Hoằng rất dễ thừa nước đục thả câu.
Anh ta không muốn thấy chuyện này xảy ra, vì vậy mới cho người khiến Tiêu Khôn Hoãng gặp rắc rối.
Kết quả là, những kẻ ngốc này đã tạo ra một cơ hội lớn cho hai người họ.
Trong một tai nạn xe hơi, anh hùng cứu mỹ nhân, Tiêu Vinh ngẫm lại càng thấy bực mình.
Lãng phí một cơ hội tốt như vậy.