Chương 168
Bệnh viện.
Thi Nhân gặp ác mộng, cô mơ thấy tai nạn xe cộ, Tiêu Khôn Hoằng bị thương nặng.
Nhưng khi cô kêu cứu, chiếc xe đã nổ tung.
Khi cô thức dậy sau giấc ngủ và nhìn lên trần nhà, tim cô không ngừng đập mạnh.
Tiêu Khôn Hoằng chắc không sao đâu! Cô cố gắng ngồi dậy thì thấy chân được quấn băng.
Ngoài ra, cô dường như không bị thương.
Nếu Tiêu Khôn Hoằng do dự một chút hoặc rẽ sang hướng khác thì người bị thương nặng sẽ là chính cô.
Khi mọi người đang lái xe gặp nguy hiểm, họ đáng lẽ sẽ tự bảo vệ mình theo bản năng.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại không làm vậy.
Là một người siêu giàu, anh có nhiều tiền như vậy cả tập đoàn lớn của anh nữa.
Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì tất cả những thứ này đều sẽ không hưởng thụ được.
“Bệnh nhân không nên cử động, cô bị chấn động nhẹ và cần nghỉ ngơi cho tốt.”
Cô y tá đến thăm khám.
Thi Nhân che đầu, không khỏi cảm thấy hơi buồn nôn và chóng mặt, vội nói: “Người hôm qua cùng tôi đến đây thế nào rồi? “
“Anh ấy bị thương nặng, chảy máu vùng bụng và gãy xương sườn.
Khi được đưa đến đêm qua, anh ấy đang ở trong tình trạng rất nguy hiểm.”
“Còn bây giờ thì sao?”
Thi Nhân biết Tiêu Khôn Hoằng nhất định bị thương không nhẹ.
“Ca phẫu thuật thành công, hiện tại anh ấy đã ổn và đang ở khu bên cạnh nhưng anh ấy cần được chăm sóc thật tốt.”
Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi.
Cô ngồi trên giường để được cô y tá kiểm tra, cảnh tượng nguy hiểm đêm qua cứ hiện ra trong đầu cô, anh cứ để bảo cô chạy đi!
Đáy lòng vốn bình tĩnh phẳng lặng như mặt hồ dường như bất chợt gợn sóng.
Phòng bên cạnh.
Tiêu Khôn Hoằng cũng tỉnh rồi, nằm trên giường không nhúc nhích được nhiều, xương sườn bị gãy hồi phục rất chậm, cần đeo đai bụng.
Trợ lý Tiêu đã đứng cạnh và thông báo về vụ tai nạn.
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng tối sầm lại, lông mày ngưng tụ lửa giận: “Không phát hiện ra ai đã động tay động chân sao?”
“Không, chỗ mợ chủ dừng lại, tình cờ là điểm mù giám sát.
Đá rơi trên đường núi cũng từ bên cạnh chuyển tới, rõ ràng là có người bố trí tai nạn này.”
“Kiểm tra kỹ những người xung quanh xem cô ấy có gì bất thường không.
Nhớ giữ bí mật về vụ hỏng phanh”
Trợ lý hơi ngạc nhiên: “Anh không nói cho mợ chủ biết chuyện lớn như vậy sao?” Đây hoàn toàn không phải là một vụ tai nạn xe hơi ngẫu nhiên, nó là do con người tạo ra.
“Kiểm tra xong rồi hắn nói cho cô ấy biết.
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng có chút tái nhợt, ráng chống đỡ tinh thần giải quyết sự việc.
Anh không ngờ rằng sẽ có người tấn công Thi Nhân, nếu anh không tình cờ ở bên cạnh cô thì người bị thương nặng chính là Thi Nhân.
Giọng điệu của anh trở nên lạnh lùng: “Cậu nhất định phải đem người phía sau lôi ra ngoài.”
“Ai là người đứng sau một màn này? “
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, Thi Nhân ngồi trên xe lăn, nhìn thoáng qua đã nhìn thấy người đàn ông đang nằm, nước da không tốt lắm, môi mỏng khô khốc, không có chút nào cao quý, hào hoa thường ngày.
Giọng điệu của cô dịu đi một chút: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào? “
“Còn tốt lắm, không chết được.”
Tiêu Khôn Hoằng chuyển chủ đề ngay lập tức: “Chân em thế nào rồi? “
“Tôi cũng khỏe, không thể chết được.”
Thi Nhân cũng nói ngược lại y chang vậy: “Còn có vừa nãy anh nói ai là người đứng sau chuyện này?”
Không khí im lặng trong giây lát.
Tiêu Khôn Hoằng không ngờ cô tỉnh dậy sớm như vậy, kết quả lại bị cô nghe hết mọi chuyện.
Anh không muốn nói dối cô, vì vậy anh chuyển sự chú ý của mình sang trợ lý Tiêu: “Cậu biết tôi muốn nói gì không? “
Trợ lý Tiêu ho khan một tiếng: “Mợ chủ, chúng ta đang nói chuyện khác chắc là cô nghe nhầm rồi.”
Biểu hiện của Tiêu Khôn Hoằng thả lỏng nhưng nhìn vào vẻ mặt của Thi Nhân lại thấy có một điềm báo chẳng lành.
“Tôi đã nghe hết rồi, đó không phải là một vụ tai nạn xe hơi bình thường.
Đêm qua là có người cố tình sắp đặt đúng không? “
“Này thì.” Tiêu Khôn Hoằng biết mình không thể giấu diếm được.
Anh nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nói: “Nếu em đã nghe được vậy liền dứt khoát nói cho em nghe.
Những người đó tạm thời trước mắt tôi chưa tra ra được.
Em tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
“Tảng đá lớn trên đường là do có người sắp đặt sao? Làm thế nào bên kia biết khi nào chúng ta sẽ đến? Nếu xe khác đến trước thì sao?”
“Phanh thắng xe của em đã bị hỏng là do có người can thiệp vào.”
Thi Nhân sững sờ: “Không thể nào, lúc lái xe lên núi tôi vẫn rất tốt, chẳng lẽ là?”
“Em đoán không sai chính là lúc chúng ta đi vào nghĩa trang thì bị người ta động tay chân phá hoại.
Đến khi gặp một tảng đá rơi nửa chừng, tôi đạp phanh thì phát hiện phanh đều bị hỏng.”
Thi Nhân có thể tưởng tượng ra cảm giác hồi hộp khi đó, nếu tự mình lái xe có thể không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cô có thể sẽ lao xuống núi.
Là anh đã cứu cô.
Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng đang bị thương rất nặng, khiến một người đàn ông phải nằm như thế này chắc chắn vết thương nhất định rất khó chịu.
Phòng bệnh bỗng nhiên lâm vào trạng thái trầm mặc.
Trợ lý Tiêu lặng lẽ rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại: “Em có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Thi Nhân đến gần anh một chút: “Lúc đó, tại sao anh lại cố ý lái xe về phía anh? Trong lúc va chạm, bên phía tôi là hàng rào sẽ không bị thương nặng đến vậy.”
Cô nhìn anh với ánh mắt sáng rực, nóng bỏng.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô, ho khan rồi nhìn trần nhà: “Tôi không thể để em bị thương, tôi là đàn ông da dày thịt béo hơn em.”
Thi Nhân không tiếp tục hỏi nữa, có một số điều trong lòng bọn họ đã sớm hiểu rõ rồi.
Không gian bắt đầu tràn ngập loại không khí kỳ lạ.
Cô đột nhiên ấn vào mu bàn tay anh: “Nước đã truyền hết rồi mà bản thân không phát giác ra sao? “
“Tôi không có chú ý.”
Người đàn ông bày ra bộ dáng vô tội, Thi Nhân thực sự phục anh rồi, cô bấm chuông gọi y tá đến để giúp anh ta thay bình truyền nước.
Đôi mắt của Tiêu Khôn Hoằng thỉnh thoảng lại rơi vào người cô, trong đôi mắt sâu thẳm của anh cất giấu rất nhiều điều.
Thi Nhân tránh ánh mắt của anh: “Tôi về phòng trước.”
Cô chạy trối chết về phòng của mình, nhíu mày, nhằm mắt lại.
Thi Nhân, không thể tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.
Vì lợi ích của con cái, cô không thể mềm lòng.
Nhà họ Tiêu chính là một nơi ăn thịt người.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt, nhìn thấy một chiếc điện thoại di động mới tinh bên giường.
Cái này là do ai mang tới?
Thi Nhân mở điện thoại ra phát hiện thẻ sim cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ là những cái khác thì không có gì.
Cô đại khái đoán được là ai chuẩn bị, ngoại trừ người đàn ông phòng bên cạnh không ai biết cô đang không có điện thoại để dùng.
Sau khi đăng nhập Zalo, cô đã kiểm tra tin tức.
Không có gì quan trọng xảy ra, không có tin tức tai nạn xe cộ lộ ra ngoài, không ai biết hiện tại cô đang ở bệnh viện.
“Thi Nhân, chiếc xe địa hình này có phải là của em không?”
Tiêu Vinh bất ngờ gửi ảnh chụp màn hình, phía trên là tin tức báo đài đăng.
Thi Nhân suy nghĩ một chút, trả lời: “Xảy ra một chút ngoài ý muốn thôi.”
“Em không sao chứ, đột nhiên anh thấy biển số xe giống nhau nên mới lo lẳng hỏi em.
Tin tức nói rằng có hai người bị thương trong xe.
Kĩ thuật lái xe của em không tốt, về sau hạn chế tự lái xe đi”
“Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không bị gì nghiêm trọng”
Thi Nhân không đề cập người thứ hai trên xe là ai.
Tiêu Vinh cảm thấy Thi Nhân đang lảng tránh, anh ta đành nói thẳng: “Thi Nhân, em không cần phải giấu giếm anh.
Người đi cùng em chắc là Tiêu Khôn Hoằng, sau khi em rời khỏi buổi tiệc, anh ấy cũng đi theo em.
Một tuần sau sẽ đến giờ công chứng tài sản thừa kế của cha, Tiêu Khôn Hoằng có tham gia được không? “
“Tôi không biết, anh phải hỏi anh ấy mới đúng.”
“Vương Ngọc San tuy rằng rất giỏi lấy lòng cha nhưng có điều số tiền bạc kia đều giao cho Hải Đào, cha không tin tưởng Vương Ngọc San nhiều như vậy, nhất là sau khi trải qua chuyện lần này”
“Không liên quan gì đến tôi”
Thi Nhân không định trả lời lại.
Những chuyện về gia đình Tiêu, bây giờ cô.
không muốn dính líu gì đến cả.
Tiêu Vinh liếc nhìn cuộc trò chuyện giữa hai người, nhếch môi lạnh lùng: “Ngày mai, người trên xe là ai và thân phận của anh ta sẽ bị vạch trần, sau đó viết cái tiêu đề mập mờ: Hẹn hò đêm khuya.”
Vốn dĩ cha không thích Thi Nhân lắm, bây giờ Tiêu Khôn Hoằng vì Thi Nhân mà bị tai nạn xe cộ, chắc chắn sẽ ghét bỏ cô.
Tuồng vui này càng ngày càng dễ nhìn nha.