Chương 173
Thi Nhân quay đầu lại nhìn Tiêu Khôn Hoằng, ánh mắt cô sáng lên: “Tỉnh rồi sao?”
“Đến đây.”
Tiêu Khôn Hoằng nằm trên gối, hơi nghiêng đầu, một nửa gương mặt gầy gò vùi vào gối.
Một người đàn ông lạnh lùng và cao ngạo, thế mà lại trở nên đáng thương như thế này.
Lòng Thi Nhân mềm đi, chạy vào: “Sao vậy?”
“Ăn cơm trước đi.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn lên đồng hồ ở trên tường, đã đến giờ ăn tối rồi.
Diệp Tranh lập tức vỗ vai trợ lý Tiêu: “Đi đi đi, chúng ta đi chuẩn bị đồ ăn tối.”
Chủ yếu là để cho hai người có thời gian riêng tư với nhau.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái.
Tiêu Khôn Hoằng liếm đôi môi mỏng của mình: “Có thể rót cho tôi một cốc nước không?”
“Được.”
Thi Nhân đứng dậy rót nước, sau đó giúp anh ngồi dậy uống nước.
Lúc cô làm những việc này, động tác rất thành thục, tự nhiên.
Thế nhưng ở trong mắt của Tiêu Khôn Hoằng, anh lại rất cảm động.
Thế mà người phụ nữ ghét mình đột nhiên lại đối tốt với mình như vậy.
Anh đột nhiên nắm lấy cánh tay của Thi Nhân, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Thi Nhân.”
Giọng anh hơi khàn, tuy mệt mỏi nhưng lại đầy tình cảm.
Thi Nhân chỉ cảm thấy mình như bị tổn thương, cô vội vã nói: “Bây giờ không thể gọi tôi bằng cái tên này được.”
“Xin lỗi.”
Cô đột nhiên ngừng lại, ngạc nhiên nhìn anh.
Vừa nãy Tiêu Khôn Hoằng đã xin lỗi sao”
“Là tôi luôn ghen về chuyện của em và Hách Liên Thành, thậm chí còn làm ra những việc không hay, thế nhưng tôi không ngờ năm năm trước anh ta là người cứu em.
Tôi cảm thấy rất may mắn vì em còn sống, cảm thấy may mắn vì em đã gặp được một người tốt.
Năm năm trở lại đây, tôi thường gặp ác mộng, mơ thấy em bị ép dưới đất đá lạnh lẽo.
Tôi vẫn luôn áy náy vì lúc đầu không chăm sóc em 11 thật tốt, may mà em không có chuyện gì.”
Cơ thể cứng ngắc của Thi Nhân đột nhiên thả lỏng, cô chậm rãi trả lời: “Đều đã qua rồi.”
Cô cũng không nghĩ Tiêu Khôn Hoằng sẽ xin lỗi.
Cô thử rút tay mình ra, nhưng người đàn ông ấy vẫn không buông tay.
Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng sáng rực: “Vậy nên bây giờ tôi thấy rất biết ơn Hách Liên Thành, tuy rằng bây giờ tôi tạm thời sẽ không cướp em lại, thế nhưng tôi có tự tin có thể giành em về.”
Thi Nhân: “…”
Vừa nãy cô đã mất công cảm động rồi.
“Anh Hoằng, anh bỏ tay ra đi.”
“Thi Nhân, không phải là em không có cảm giác gì với tôi đúng không? Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với Hách Liên Thành, cũng sẽ coi ba đứa trẻ như con của mình, dù sao bọn chúng nhìn cũng rất giống tôi, có phải con ruột không cũng không quan trọng.
Điều quan trọng là chúng đều là con tôi, như vậy là đủ rồi.”
Trong đầu Thi Nhân nổ oanh một tiếng: “Anh, anh không để ý việc chúng nó không phải là con anh sao?”
Sao lại có thể chứ!
Ban đầu cô bắt tay với Tiêu Vinh để bịa ra lời nói dối này, chính là vì cô biết chắc Tiêu Khôn Hoằng sẽ để ý chuyện của những đứa trẻ, nhân cơ hội đó phân rõ ranh giới với nhà họ Tiêu.
Thế nhưng bây giờ, anh nói anh không để ý”
Thế giới thay đổi nhanh như vậy sao? “Không để ý, cứ coi như là đứa con của em và tôi đã mất đi.
Nếu như mấy đứa trẻ có thể tiếp tục sống, thì chắc cũng là ba đứa, vừa ngoan vừa hiểu chuyện.”
Lúc Tiêu Khôn Hoằng nhắc đến chuyện đứa trẻ, sự bi thương dưới đáy mắt không thể giấu diếm được.
Hóa ra anh cũng để ý đến đứa trẻ giữa hai người vậy sao? Cô còn tưởng sau khi anh có Hải Đào sẽ không quan tâm đến chuyện khác nữa chứ.
Thi Nhân cắn môi, suýt nữa không nhịn được mà nói ra sự thật, thế nhưng cuối cùng cô vẫn không nói, cô sợ nhà họ Tiêu.
Không lâu sau, Diệp Tranh và Trợ lý Tiêu đã mang cơm về.
Mấy ngày sau, tin tức về vụ tai nạn trên mạng cuối cùng cũng được dập tắt.
Thế nhưng người ta vẫn hóng chuyện nhà họ Thi, nhất là đoạn video đó, được lưu truyền trên mạng với tốc độ rất nhanh.
Nhà họ Thi đột nhiên biến thành mấy con chuột, không dám ló mặt ra ngoài đường.
Vốn dĩ Vương Ngọc San đang đi trên con đường thuận lợi, thế nhưng vì video của cha mẹ lộ ra, lúc đi ra đường lại bị chỉ trỏ.
Cứ nghĩ đến bữa tiệc hôm đó là cô lại tức đến nỗi muốn giết cả Thi Nhân.
Vốn dĩ cô ta định đi tìm con trai, kết quả lại bị từ chối ngay từ ngoài cửa, nói rằng cô ta phải xử lý hết chuyện trong nhà đi rồi hãy tìm đến con trai, tránh để con chịu những ảnh hưởng không tốt.
Ảnh hưởng không tốt như thế nào chứ? Sợ rằng cô ta bôi đen nhà họ Tiêu sao”
Vương Ngọc San tức giận quay trở về nhà họ Thi, lại nghe thấy tiếng cãi nhau ở ngoài phòng khách, còn nghe thấy tiếng mẹ mình đang khóc la.
Cô ta không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô ta bước vào nhà: “Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Ở trong phòng khách có Thi Đằng Sùng, em trai và mẹ, còn có một người phụ nữ trẻ tuổi lạ mặt, trong ánh mắt lộ ra mấy tia đắc ý.
“Ngọc San, con gái của tôi cuối cùng cũng đến rồi, thế mà cha con lại ngang nhiên đưa tình nhân về nhà thế này, thế nào mẹ cũng không nuốt nổi đâu.”
Khoảng thời gian này Vương Duyệt tiều tụy đi rất nhiều, bà ta không dám đi đâu cả, chỉ sợ bị người ta chê là rảnh rỗi.
Quả thật bà ta không biết video của mình được truyền rộng như thế nào, chỉ biết là lần này bà ta xong đời thật rồi.
“Ngọc San, con đến đúng lúc thật đấy, cha muốn ly hôn với mẹ của con đây, bà ấy lừa cha như vậy, cha thật không chịu nổi.”
“Được thôi, ly hôn thì ly hôn, thế nhưng tài sản của con gái tôi, ông đừng có lấy một đồng, ông đi đòi cái con cáo già của ông đi.”
Bây giờ Vương Duyệt cũng không nhịn nữa rồi, vì muốn ngồi lên cao, bà ta đã nhịn bao nhiêu năm nay, hiện tại không cần phải nhịn nữa, vốn dĩ Thi Đằng Sùng là một tên rác rưởi.
“Hừ, Ngọc San là con gái của tôi, nó nuôi tôi là chuyện không thể thay đổi được.”
Vương Ngọc San chau mày nhìn Thi Đằng Sùng: “Con đã rất mệt mỏi rồi, hai người có thể ngừng lại một chút được không? Không thèm nghĩ xem phải giải quyết chuyện này như thế nào mà lại làm loạn lên, nếu con thật sự bị nhà họ Tiêu không cho gặp Hải Đào nữa, hai người cảm thấy vui vẻ không?”
Cả phòng khách đột nhiên yên lặng.
Vương Duyệt kéo tay của Vương Ngọc San nói: “Lần này con phải đứng về phía mẹ, nếu như con để con cáo già kia bước vào cửa nhà mình, làm mẹ kế của con, sau này con sẽ không được yên đâu.”
“Con gái của tôi nhất định sẽ giúp tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ li hôn.”
Vương Ngọc San giơ tay đập vỡ tất cả đồ vật ở trên bàn trà, vành mắt cô ta đỏ ửng lên, cả người như sắp phát điên.
Thi Đăng Sùng và Vương Duyệt đều ngây ra, từ trước đến giờ họ chưa từng thấy Vương Ngọc San tức giận như thế này.
Sau đi đập đồ, Vương Ngọc San nhìn người phụ nữ đang ngồi ở sô pha: “Cút, đừng ép tôi phải ra tay.”
Người phụ nữ đó vô thức nhìn sang Thi Đằng Sùng, hôm nay cô ta đến đây để ép hai người ly hôn, sao nói đi là đi được.
Có điều bây giờ cô ta cũng không thể chọc vào Vương Ngọc San, dù sao nhà họ Thi vẫn phải sống dựa vào Vương Ngọc San.
Thi Đằng Sùng khua tay, bây giờ không phải lúc làm loạn với Vương Ngọc San.
Sau khi người ngoài đã đi khỏi, Vương Ngọc San mới lên tiếng: “Hôm nay con đi thăm Hải Đào, bị người nhà họ Tiêu chặn lại rồi.”
“Sao lại như vậy chứ, con là mẹ ruột của Hải Đào cơ mà.”
“Thế nhưng bởi vì nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn như thế này, ông già bên đó cũng là người coi trọng thể diện, nhất định rất tức.
giận với con.
Nếu như là ngày thường thì không sao, lại vào đúng ngày mà ông già đó sắp lập di chúc, nếu như xảy ra sai sót gì, chúng ta đều kết thúc rồi.”
Việc này đúng là làm Thi Đẳng Sùng cảm thấy khó giải quyết.
Ông ta đột nhiên xoa cằm: “Ngọc San, nếu như cha ly hôn với mẹ con, có phải là có thể làm chuyện dịu đi một chút không? Đến lúc đó cha sang nhà bên kia để nói chuyện.”
“Thi Đằng Sùng ông không biết xấu hổ sao? Ông tưởng ông giỏi lắm à,ông cụ Tiêu sẽ chịu gặp ông chắc?”
Lúc này Vương Duyệt cũng không giả vờ nữa: “Cả đời ông ăn bám phụ nữ, đến bây giờ còn muốn ăn bám con gái nữa sao?”
“Bà thử nói lại một lần nữa xem nào?”
“Có nói lại một lần nữa thì ông vẫn là một tên ăn bám, lúc đầu không phải do mẹ Thi Nhân ngốc nghếch bị ông lừa gạt, liệu ông có được ngày hôm nay không? Bà ngoại của nó cũng mất rồi, đó cũng có một phần trách nhiệm của ông đấy.”
Sắc mặt Thi Đằng Sùng biến đổi: “Sao bà lại biết?”